Sau khi đưa Mộc Mộc về nhà, Trác Siêu Nhiên vội vàng phóng xe tới một quán ăn tư nhân, vừa vào cửa đã nhìn thấy Trác nhị thiếu gia ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn về phía xa xa, đồ ăn trước mặt vẫn chưa động đũa.
Đàn ông có sức hấp dẫn nhất là khi anh ta nghiêm túc. Trác Siêu Việt lúc này đã không còn vẻ tùy tiện và ngông cuồng, ánh mắt chăm chú nhìn vào một điểm, đầu lông mày khẽ nhíu lại, khắp người toát ra một vẻ thâm trầm quyến rũ.
Trác Siêu Nhiên nhìn theo ánh mắt em trai, trong góc quán ăn có một đôi nam nữ, khuôn mặt chàng trai đầy vẻ sốt sắng, cô gái nước mắt giàn giụa.
“Nhìn chăm chú gì thế, em có thể nhìn ra được họ đang nói chuyện gì không?” Trác Siêu Nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện với em trai.
Trác Siêu Việt bấy giờ mới phát hiện ra người mà anh đang chờ đã đến, liền thu lại ánh mắt, thuận miệng trả lời. “Nhìn ra được phần lớn, còn lại có thể đoán được.”
“Họ đang nói chuyện gì?”
“Nói chuyện ly hôn, người đàn ông đã ngoại tình, hy vọng người phụ nữ tác thành cho họ…”
“Ồ? Em học cách đọc khẩu hình suốt bốn năm nay cũng không uổng công nhỉ.”
Trác Siêu Việt bất giác cười đau khổ, vô thức nghịch chiếc đũa trong tay. “Em cũng không biết liệu nó có thật sự hữu dụng không…”
Trác Siêu Nhiên liếc nhìn chiếc đũa đang chuyển động trong những ngón tay thon dài của em trai, trái tim trĩu nặng một cách khó hiểu, anh thở dài một tiếng, vẫn không thể giải tỏa được cảm giác nặng nề trong lòng.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi lần đối diện với nét biểu cảm này của Trác Siêu Việt, anh vẫn bất giác thầm nghĩ, nếu hồi đó anh không nhất thời kích động, Trác Siêu Việt sẽ không vì thế mà rời khỏi quân ngũ, nếu vậy, ngày hôm nay cậu ấy có thể vẫn sẽ tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống giống như trước đây, luôn luôn là người xuất sắc nhất trên thao trường, cũng là người đổ mồ hôi nhiều nhất.
Hai anh em họ vẫn có thể ngả lưng vào thành sofa uống rượu trong mỗi ngày nghỉ, chạm ly với nhau mà nói muốn làm đến chức sư đoàn trưởng, hoặc thi đấu xem tửu lượng của ai khá hơn, ai chống đấy được nhiều hơn…
Đáng tiếc, chỉ một phút nông nổi của Trác Siêu Nhiên đã đặt dấu chấm hết cho những tháng ngày nhiệt huyết sục sôi đó. Em trai anh đã rời khỏi quân ngũ. Một người không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc như cậu ấy dường như không còn mục đích sống nữa, mỗi ngày trôi qua chỉ như một giấc mơ, cậu ấy bắt đầu qua đêm trong các quán rượu, học cách hút thuốc, còn học được cả cách “vung tiền mua phụ nữ một đêm”…
“Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn em nữa,” Trác Siêu Việt bê cốc trà đã nguội lạnh trước mặt lên, kề môi nhấp một ngụm, nở nụ cười tinh quái, “Em sẽ nghĩ rằng anh có ý nghĩ không an phận với em.”
Trác Siêu Nhiên lạnh lung trợn mắt nhìn người đàn ông tự yêu bản thân mình quá mức này một cái, “Nhị thiếu gia, những thứ em có anh cũng đều có cả, anh không an phận với em gì chứ?”
“Ngộ nhỡ anh tự yêu bản thân thì sao?”
“Anh không phải em.”
Nói tới việc tự yêu bản thân, Trác nhị thiếu gia luôn nổi tiếng trong việc đó. Anh không để cho làn da của mình xuất hiện bất cứ một tì vết gì, ngay cả những vết sẹo trên cơ thể cũng yêu cầu bác sĩ thẩm mỹ xử lí hết… ngoại trừ một vết răng trên vai phải.
Nhớ tới vết răng đó, Trác Siêu Nhiên không kiềm chế được, hỏi: “Lần này về, có tới Lạc Nhật không?”
Nghe thấy câu hỏi này, chiếc đũa trong tay Trác Siêu Việt sững lại, nụ cười có chút ngơ ngẩn, “Không, lâu rồi em không còn tới đó nữa.”
“Không muốn tìm lại cô ấy nữa à?”
“Một người đàn ông có lý tưởng, có tham vọng như em, muốn có một người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, em tìm cô ấy làm gì?” Trác Siêu Việt nhún vai một cách bất cần, cầm đũa gắp cọng rau đã nguội lạnh trên bàn, ăn một cách ngon lành. “Đừng nói lung tung nữa, mau ăn đi, còn chần chừ nữa sẽ không kịp lên máy bay mất.”
Nói xong, Trác Siêu Việt tuân theo truyền thống tốt đẹp “KHông nói chuyện khi ăn, không trò chuyện khi ngủ”, cúi đầu xuống ăn cơm.
Nhận ra em trai đang cố ý né tránh, Trác Siêu Nhiên không nén nổi tiếng thở dài.
Trong con mắt người khác, Trác nhị thiếu gia vốn bản tính phong lưu, phóng đãng ngang ngược, chỉ riêng anh mới biết, trong tim Trác Siêu Việt trước sau vẫn không thể quên được một người con gái. Anh chưa hề gặp người con gái đó, không tài nào tưởng tượng nổi một “cô gái phong trần” có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế nào mà khiến Trác Siêu Việt ngày nào cũng tới quán bar Lạc Nhật để cổ vũ cho cô ấy, hễ đi là đi suốt đêm.
Cho tới một ngày, về đến nhà, anh nhìn thấy Trác Siêu Việt đang cầm gương soi vết răng trên vai phải, thần thái mơ màng. Những câu hỏi của anh và câu trả lời ậm ừ của Trác Siêu Việt đã khiến anh hiểu rõ sự thể:
Trác nhị thiếu gia bỏ ra năm vạn đồng để mua vui một đêm với cô gái đó. Sau cuộc hoan lạc, cô ấy đã bỏ đi. Trác Siêu Việt đến Lạc Nhật tìm cô ấy nhiều lần, nhưng dường như cô ấy đã biến mất khỏi thế giới này, không thể tìm thấy được nữa. anh đã hỏi thăm tất cả những người biết cô, nhưng không ai biết được tên thật của cô, cũng không ai có cách nào liên lạc với cô.
Thứ duy nhất cô để lại cho Trác Siêu Việt chính là vết thương trên vai phải của anh. Vì không sát trùng kịp thời, vết thương bị mưng mủ, để lại trên vai phải của anh một vết răng thật sâu…
Mặc dù từ trước tới giờ Trác Siêu Việt chưa từng thừa nhận rằng anh có tình cảm chân thành với cô gái đó, nhưng Trác Siêu Nhiên biết rằng, Siêu Việt không bao giờ quên được cô, bởi vì khi thay quần áo, em trai anh thường ngây người nhìn vết răng trên vai mình, ánh mắt lóe lên sự nhiệt tình nóng bỏng như lửa.
Nếu có thể, anh rất muốn giúp em trai tìm lại cô gái đó, nói với cô ấy rằng: “Không phải cô gái nào cũng may mắn và hạnh phúc như cô, có thể khiến một người đàn ông như Trác Siêu Việt nảy sinh tình cảm chân thành…”
Trác Siêu Nhiên đương nhiên không thể nào ngờ rằng, cô gái mà anh muốn tìm giây phút này đang nằm bò trên giường, đặt tấm danh thiếp của anh trên gối, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve, khoái chí nhìn tên của anh.
Trác Siêu Nhiên, Trung đoàn 3, Sư đoàn N, Khu quân sự thành phố S.
Điện thoại di động: ###########
Điện thoại cố định: ###########
E-mail: ###########
Mộc Mộc nằm bò trên giường, nhìn tấm danh thiếp, cười híp mắt.
Ngay cả địa chỉ của hòm thư điện tử cũng có, sau này viết thư tình chẳng phải sẽ rất tiện hay sao?
Thư tình, viết gì mới hay nhỉ?
Chi bằng vẫn là câu đó: “Em thích anh từ rất lâu rồi… Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu xanh, còn nữa, thích các cô gái tóc dài… đúng không?”
Ừm, còn có thể thêm vào một câu: “Em đã nuôi tóc dài vì anh…”
Không biết nhận được thư điện tử, anh ấy sẽ phản ứng thế nào? Liệu có giống như buổi tối hôm đó không?
Đương nhiên, nếu có thể, cô hy vọng lại được viết chữ lên bộ ngực trần của anh, nhìn làn da căng mọng của anh điểm xuyết những giọt nước lóng lánh, cảm nhận trái tim anh đang đập mạnh dưới ngón tay cô…
Bỗng nhiên, tâm hồn Mộc Mộc lại quay về buổi tối của ngày hôm đó.
Anh ôm cô ngồi trong bồn nước ấm áp, nghe nói đó là suối nước nóng, có chứa nhiều khoáng chất. cô không ngửi thấy mùi của khoáng chất, chỉ ngửi thấy mùi xạ hương ngây ngất, khiến người ta mê mẩn tâm thần. anh đặt cả người cô lên đùi mình, hai tay ôm lấy eo cô.
“Tối hôm nay, tại sao lại tìm anh?” Anh ghé sát tai cô hỏi, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai cô, cảm giác tê buồn lan tới tận xương tủy.
Cô đỏ mặt né tránh, một bàn tay đặt lên vai anh, một bàn tay viết chữ lên ngực anh: “Bởi vì, em thích anh từ rất lâu rồi… Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu xanh, còn nữa, thích các cô gái tóc dài… đúng không?”
Anh nắm chặt ngón tay cô, đặt lên đó một nụ hôn. “Anh còn thích các cô gái viết chữ trên trái tim anh… giống như em.”
Biết rõ anh đang nịnh, Mộc Mộc vẫn cười híp mắt, khuôn mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu.
Anh hôn ngón tay cô, đầu lưỡi ươn ướt lướt qua ngón áp út, cảm giác ấm á plan theo ngón áp út truyền vào tận trong tim. Nghe nói, ngón áp út có một sợi dây thần kinh đi thẳng tới tim, hóa ra đó là sự thật.
Trái tim xốn xang trước nụ hôn của anh, Mộc Mộc mỉm cười e lệ rút ngón áp út lại, viết tiếp lên lồng ngực anh: “Anh còn thích các cô gái như thế nào nữa?”
“Anh còn thích…”
Anh cúi đầu, ánh mắt tinh quái đảo qua đảo lại trên người cô, Mộc Mộc có một dự cảm chẳng lạnh.
Quả nhiên, vòng ôm của anh thít chặt khiến cơ thể mềm mại của cô nép sát vào lồng ngực rắn rỏi của anh, “…Những cô gái không mặc quần áo.”
“Anh hư quá!” Cô ôm lấy cổ anh, ngước mắt mỉm cười với anh.
“Vậy sao? Vậy thì anh sẽ hư thật cho em xem…”
Khi anh hư, quả thật là rất xấu xa!
Anh đặt cơ thể ướt mèm của cô lên tấm khăn tắm trải bên thành bể, làm cho cô muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, suýt nữa thì kêu lên thành tiếng…
Quá trình bắt nạt đó, cho tới hôm nay, mỗi khi nhớ đến, Mộc Mộc vẫn không thể không lấy chăn che mặt lại, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, toàn thân nóng rực.
Hồi ức không trong sáng trong đầu bỗng nhiên vụt tắt, Mộc Mộc nghĩ tới một vấn đề then chốt, vội ngồi bật dậy: Cô đã quên không cho anh biết cách liên lạc với mình!
Anh đã nói: Nếu có vấn đề gì, có thể nhắn tin cho anh. Vậy nếu cô không có chuyện gì cả, sao có thể nhắn tin cho anh đây?
Mộc Mộc rầu rĩ vỗ vào trán mình, cái đầu óc ngốc nghếch này, cô nên đưa số điện thoại của mình cho anh mới phải, chưa biết chừng, vì lịch sự và trách nhiêm, anh sữ gửi một tin nhắn hỏi thăm cô, vậy thì cô có thể danh chính ngôn thuận liên lạc với anh.
Nhưng vì cô đúng là một kẻ ngốc nghếch, nên quả thực chẳng còn cách nào khác.
Hay là, cô bẻ gãy cổ tay mình rồi nhắn tin cho anh: “Cổ tay của tôi bỗng nhiên bị gãy rồi.”
Anh có thể sẽ phi ngay tới, chưa biết chừng còn chịu trách nhiêm với cô suốt đời.
Nhưng nghĩ đến chuyện sau này không chơi đàn được nữa, còn có thể bị anh hiểu nhầm rằng cô “ăn vạ” anh, Mộc Mộc quyết định từ bỏ ý định điên rồ này.
Suốt cả buổi chiều, Mộc Mộc ôm lấy chiếc điện thoại di động, khoanh chân ngồi trên giường, suy nghĩ xem phai nhắn tin cho Trác Siêu Nhiên như thế nào.
“Trung đoàn trưởng Trác, chào anh, tôi là Tô Mộc Mộc…”
Mộc Mộc chống cằm suy nghĩ, mở đầu thế này thì hình như hơi tầm thường, vô vị quá.
“Vết thương của tôi không có vấn đề gì, anh không cần bận tâm.”
Mộc Mộc lắc đầu, không được, vết thương không có vấn đề gì thì dao lại phải nhắn tin cho người ta, rõ ràng là rỗi hơi không có việc gì làm.
Chi bằng… “Nếu vết thương của tôi không có vấn đề gì, có thể nhắn tin cho anh không?”
Câu này xem ra rất đáng yêu, tuy nhiên, dường như ý đồ móc nối lại quá rõ ràng.
Hay là đi thẳng vào vấn đề: “Trác Siêu Nhiên, anh còn nhớ cái đêm bốn năm về trước không?
Hôm đó mưa rất to, anh đã ôm chặt em trong màn mưa, hôn em cuồng nhiệt khiến em đến giờ vẫn không thể quên được, có thể anh đã quên rồi, nhưng cả đời này em vẫn luôn ghi nhớ. Em yêu anh, suốt đời suốt kiếp..”
Mộc Mộc nghĩ vậy mà gai ốc đã nổi lên khắp người, có thể tưởng tượng được thái độ của Trác Siêu Nhiên sẽ như thế nào sau khi đọc được tin nhắn ấy.
Chà, xem ra chỉ có thể đợi vài hôm nữa, cô nhắn tin cho anh, nói với anh rằng vết thương của cô đã hoàn toàn khỏi rồi, nhưng đó lại là chuyện của mấy hôm sau.
Mộc Mộc đang ôm điện thoại, trầm tư suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên lảnh lót khiến cô giật nảy mình đến nỗi trái tim suýt nữa bắn cả ra ngoài.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, hóa ra đó là tin nhắn của Kiều Nghi Kiệt- người đã bị cô bỏ lại ở văn phòng tư vấn tâm lý.
“Mộc Mộc, em đang ở đâu? Em không sao chứ?”
“Em đang ở nhà, em không sao. Em không muốn gặp lại bác sĩ tâm lý đó nữa, đáng sợ lắm, em không chữa trị nữa đâu.”
“Được, em không muốn thì sẽ không chữa nữa. anh đến nhà em nhé?”
Mộc Mộc lập tức nhắn tin trả lời: “Không cần đâu, tối nay nhóm nhạc còn có buổi biểu diễn.”
“Mọi người diễn ở đâu, để anh đưa em đi.” Kiều Nghi Kiệt lại phát huy tinh thần khó khăn không hề nao núng của mình.
Mộc Mộc tiếp tục tìm lý do để từ chối: “Không cần đâu, mấy người trong nhóm Cốc Vũ sẽ tới đón em. Anh cứ làm việc của anh đi, không cần phải lo cho em…”
Tin nhắn vừa được gửi đi, tỏng đầu Mộc Mộc chợt lóe lên một ý nghĩ, cô đã tìm ra cách tốt nhất để móc nối với Trác Siêu Nhiên, ít nhất thì đó cũng là cách tốt nhất so với tài trí của cô.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn: “Chị Bạch Lộ, em chuẩn bị xong rồi, khi nào các anh chị tới đón em?”
Cô xem lại mẩu tin nhắn ấy ba lần nữa rồi mới nhập số điện thoại trên danh thiếp của Trác Siêu Nhiên, hồi hộp ấn phím gửi tin.
Tin nhắn đã được gửi thành công.
Tiếp theo là một sự chờ đợi dài dằng dặc.
Mỗi phút giây chờ đợ chẳng khác nào một sự giày vò. Cuối cùng, một tin nhắn được gửi tới, cô xúc động đến nỗi tay chân cuống quýt, mãi mới cầm chắc được điện thoại, mở ra xem, lại là tin nhắn của anh chàng luật sư vô cùng nhàm chán kian. “Buổi tối nhớ về sớm nhé, thức khuya có quầng thâm ở mắt là anh không thích em nữa đâu đấy.”
“…” Cô trả lời bằng một loạt dấu chấm lửng.
Lại alf sự chờ đợi…
Mộc Mộc có cảm giác như nửa thế kỷ đã trôi qua, điện thoại di động vẫn không hề có chút động tĩnh.
Thấy sắp đến giờ biểu diễn, cô ủ rũ ném điện thoại vào một góc, bò xuống giường thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị đi làm. Đang mặc quần áo, tiếng chuông báo có tin nhắn từ điện thoại di động vang lên, cô chạy như bay tới giường, vồ lấy điện thoại như hổ đói vồ mồi, tin nhắn trả lời rất ngắn gọn: “Tôi nghĩ bạn đã gửi nhầm tin nhắn rồi.”
Đã sớm dự đoán được câu trả lời nhưng cô vẫn đứng nhìn nó rất lâu, trái tim như vị đè nặng, càng cưỡng lại càng bị thít chặt. cô gửi một tin nhắn đã được soạn sẵn từ trước: “Trung đoàn trưởng Trác, xin lỗi, tôi không cần thận nên đã gửi nhầm.”
Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời: “Bạn biết tôi? Bạn là?”
“Trung đoàn trưởng Trác, tôi là Tô Mộc Mộc, anh còn nhớ không?”
Lần này thì tin nahwns trả lời còn nhanh hơn nữa: “Cứ gọi tôi là Trác Siêu Nhiên. Cổ tay cô còn đau không?”
“CŨng đỡ rồi, đã có thể gửi tin nhắn được.” Cô do dự một chút, rồi thêm vào một ký hiệu mặt cười phía cuối tin nhắn. “Xấu hổ quá, tôi thật hồ đồ, tin nhắn mà cũng gửi nhầm, làm phiền anh rồi!”
“Không phiền gì đâu, tôi đang định gọi điện cho Vương Dao để xin số điện thoại của cô, hỏi thăm xem vết thương của cô thế nào rồi. Nếu còn đau ở đâu, phải tới gặp bác sĩ để khám ngay.”
Anh bảo cô gọi thẳng tên anh, anh quan tâm tới vết thương của cô, anh thậm chí còn muốn xin Vương Dao số điện thoại của cô. Đối với Trác Siêu Nhiên, điều này có thể rất đơn giản, chỉ là một sự khách sáo, nhưng đối với Mộc Mộc, đây lại là một mong ước xa vời mà có nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới.
Thực ra, cô chẳng mong muốn gì nhiều. cô không dám mong anh toàn tâm toàn ý yêu cô, càng không dám mơ ước xa xôi rằng mình sẽ trở thành vợ anh, dù sai anh cũng là một quân nhân, hôn nhân của quân nhân phải trải qua quá trình thẩm tra chính trị nghiêm ngặt, mà cô lại từng là một tội phạm vị thành niên với tội ác tày trời. Cô chỉ muốn Trác Siêu Nhiên nhớ được cô. Cho đến khi anh già đến nỗi không thể đi lại được nữa, ngày ngày cận kề bên người phụ nữ yêu dấu của mình, vẫn có thể nhớ được rằng đã từng có một cô gái nở rộ trong cuộc đời anh giống như khói hoa, tên cô ấy là Tô Mộc Mộc…