“Xin lỗi!” Hai từ này thốt ra từ miệng Trác Siêu Việt đã hoàn toàn dập tắt mọi kỳ vọng của cô.
Cô lắc đầu, mỉm cười, chỗ da thấm nước mắt bị gió thổi kho trở nên khô rát, khi cười cứ căng lên, “Không, không phải lỗi của anh. Là do em quá ngốc nghếch, lại cứ nghĩ rằng chúng ta… ha ha, chúng ta… năm vạn đồng một đêm, đã thanh toán sòng phẳng… thậm chí còn không được coi là cuộc tình một đêm, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi… trong mắt của anh, em chẳng qua chỉ là một gái làng chơi, vì tiền, có thể bán bất cứ thứ gì…”
Một người đàn ông dù có kiên cường hơn nũa, có niềm tin kiên định hơn nữa, cũng khó có thể vững vàng trước một trái tim chân thành đang tan nát. Trác Siêu Việt thở dài, bước tới bên cô, dùng đầu ngón tay nâng khuôn mặt cô lên, lau giọt lệ bên khóe mắt cô, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, “Những chuyện đã qua, hãy quên đi, bây giờ chẳng phải rất tốt hay sao? Anh trai của anh còn thích hợp với em hơn… Em có thể gặp được anh ấy, là vận may của em đấy.”
Vận may? Cũng có thể, một người đàn ông như Trác Siêu Nhiên lại có tình cảm với cô, đó là vận may mà không biết bao nhiêu cô gái khác cầu mong còn chẳng được.
Giả dụ như cô có thể bỏ qua quá khứ, quên đi Trác Siêu Việt, trao một trái tim hoàn chỉnh cho Trác Siêu Nhiên, bắt đầu lại một tình yêu chân chính, đây quả thực là kết cục tốt nhất.
Trác Siêu Nhiên sẽ không biết rằng người phụ nữ trong vòng tay anh đã từng có cuộc tình một đêm với em trai của anh, sẽ không đau khổ thất vọng, cô cũng có thể tiếp tục hưởng thụ sự ấm áp và bao bọc mà cô khao khát đã lâu, không còn phải đơn độc đối diện với gió mưa.
Tuy nhiên, Trác Siêu Nhiên thực sự có thể mãi mãi không biết rằng cô đã nhận nhầm người không? Giả dụ có một ngày, anh ấy biết được, sẽ có cảm giác thế nào?
Cô thật sự có thể dứt bỏ sự mong ngóng chờ đợi trong suốt bốn năm qua?
Người đàn ông cô đơn trong quán bar Lạc Nhật, người đàn ông đồng ý cho cô năm vạn đồng mà không cần tới thân thể của cô, người đàn ông muốn cô viết tên mình vào lòng bàn tay của anh, người đàn ông hôn cô trong đêm mưa to gió lớn, làm cô đau tới nỗi không muốn sống nhưng cũng không muốn từ bỏ, từ lâu đã cắm rễ sâu vào trong trái tim cô rồi, cho dù người đàn ông đó là ai, cho dù anh xấu xa cỡ nào, cô vẫn không thể nào quên được.
Mộc Mộc nghiêng mặt, né tránh đầu ngón tay ấm áp của anh.
Cô không làm được, cô không có cách nào lừa dối Trác Siêu Nhiên, không thể hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của anh mà không chút áy náy, cô cũng không có cách nào đối diện với Trác Siêu Việt, không thể mặc nhiên coi anh là một người xa lạ chưa một lần gặp gỡ.
Nếu đã sai rồi, dùng những lời nói dối và sự lừa lọc để che đậy lỗi lầm cũng không bằng việc kịp thời sửa chữa sai lầm đó.
Mộc Mộc lau khô nước măt, tập tễnh bước về phía cửa, khi đi ngang qua giá treo quần áo, cô nhìn thấy chiếc áo lông cừu màu tím nhạt đang treo ở đó, dù có lạnh đến mẫy cô cũng không muốn mặc, bởi vì chiếc áo đó quá đẹp, quá ấm áp, một người như cô hoàn toàn không xứng đáng để mặc nó.
Chiếc áo này cần phải tăng cho một người phụ nữ thật sự hiểu rõ giá trị của nó!
Trác Siêu Việt bỗng nhiên đuổi theo, chặn cô lại.
“Anh muốn cầu xin em một việc.” Giọng anh trở nên nhún nhường một cách hiếm hoi.
“Việc gì? Chỉ cần có thể làm được, em sẽ làm.”
“Đừng nói với anh ấy rằng trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, được không?”
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt hơi cúi xuống của anh, đọc được sự khẩn cầu trong đáy mắt anh. Cô hiểu, anh không muốn để anh trai anh biết được mối quan hệ đã từng có giữa họ, không muốn để anh ấy biết rằng cô đã nhận nhầm người nên mới trở thành bạn gái của anh ấy.
Điều này, đối với một người đàn ông hoàn mỹ như Trác Siêu Nhiên là một sự sỉ nhục, đối với tình cảm anh em giữa họ, là một vết nhơ.
Cô gật đầu, đồng ý với lời thỉnh cầu của anh. Rời xa Trác Siêu Nhiên có thể có hàng nghìn hàng vạn lý do, ví dụ như họ không hợp nhau, họ không có tương lai, cô không xứng đáng với anh. Mỗi một lý do đều không thể quở trách, cũng không thể nghi ngờ. Hà tất phải đưa ra lý do thật sự để giẫm đạp lên tấm chân tình của Trác Siêu Nhiên.
“Cảm ơn!” Trác Siêu Việt nói, cầm lấy chiếc áo khoác mà cô không muốn mặc, mở cửa giúp cô. “Để anh đưa em về.”
Mộc Mộc lắc đầu, bước ra khỏi cửa, đi về phía thang máy, nhưng anh vẫn chạy đuổi theo. “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Em muốn đi xuống Hoàng Tuyền, anh cũng đưa em đi sao?”
“Đúng.” Giọng anh vô cùng kiên định: “Mười tám tầng địa ngục, anh cũng đưa em đi.”
Thang máy đã tới, Trác Siêu Việt cương quyết khoác chiếc ao khoác lên đôi vai đang run rẩy của Mộc Mộc, rồi đẩy cô vào trong thang máy.
Sau một chặng đường nửa đẩy nửa lôi, nửa đùn nửa kéo, Mộc Mộc bị đưa xuống bãi đỗ xe, ấn vào trong một chiếc Land Rover màu trắng, vẫn là chiếc Land Rover, vẫn là màu trắng, chỉ là đã chuyển sang đời mới hơn.
Đang là giờ cao điểm, xe vào trong khu vực thành phố tắc nghẽn giống như dòng nước đọng không thoát được, nhích lên một bước cũng khó.
Trác Siêu Việt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lôi ra một chiếc điện thoại trong ngăn đựng đồ trên xe, mới mở máy chưa được vài phút, điện thoại cứ tới tấp gọi tới hết lượt này tới lượt khác, dường như không có sự ngưng nghỉ, như thể tất cả mọi người đều biết anh sẽ mở máy vào thời điểm này.
Anh mê mải trả lời các cuộc điện thoại khác nhau, có chuyện công việc, có chuyện ăn uống tiếp khách, hoặc có khi chỉ là những lời hàn huyên khách sáo. Trong đó có một cuộc điện thoại anh nói bằng tiếng Nga, những âm thanh uốn lưỡi được phát ra từ giọng nói đầy quyến rũ của anh giống như một bản nhạc đặc biệt…
Khiến người ta bị mê hoặc.
Sai khi cúp điện thoại, anh day day hai đầu lông mày, hơi bực bội, ấn nút kéo cửa kính xuống, gió từ bên ngoài luồn vào trong xe, thổi tung mái tóc đen của anh cùng chiếc cổ áo sơ mi được mở hai cúc ngực. Biểu hiện trầm ngâm đó khiến người ta khó hiểu, không thể không muốn tìm hiểu…
Anh im lặng hồi lâu, bấm số gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.
“Hi…” Một giọng phụ nữ điệu đà cất lên khiến người ta ớn lạnh.
Trái tim Mộc Mộc trở nên vô cùng trĩu lặng.
“Tôi không cần biết cô dùng cách gì, tiêu tốn bao nhiêu tiền, lần sau đi Nga, tôi không muốn nhìn thấy người đó ở cửa hải quan nữa!”
“Việc gì phải nổi nóng như vậy, em thực sự đang cố gắng mà…” Trong giọng nói của người phụ nữ đó có chút ấm ức.
Trác Siêu Việt lạnh lùng nói: “Cô không nghe rõ tôi nói gì sao?! Vẫn cần tôi nhắc lại một lần nữa?”
“Nghe rõ rồi… Được rồi, để em nghĩ cách. Nhưng… nếu em giúp anh giải quyết xong rồi, anh định sẽ thưởng cho em cái gì?”
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Anh biết đấy, em không thiếu tiền.”
“Làm xong rồi hãy nói!” Không có những lời nói thừa thãi, Trác Siêu Việt thẳng thừng cúp điện thoại.
Mộc Mộc rất muốn nhắc anh rằng: thứ mà cô ấy muốn chắc chắn là bản thân anh. Nhưng thấy khuôn mặt anh đầy vẻ trầm ngâm suy tư lạnh lùng, cô bèn kìm lại.
Chuông điện thoại lại vang lên, lần này không phải của Trác Siêu Việt, mà là chuông báo có tin nhắn mới của Mộc Mộc, cô mở ra xem.
“Em ngủ dậy rồi à? Có đau đầu không?” Trác Siêu Nhiên vẫn luôn dịu dàng như vậy/
“Vâng, em không đầu đâu. Khi nào chúng ta có thể gặp nhau? Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Anh vừa nhận được thông báo, thủ trưởng sắp tới thăm, tháng tới anh sẽ không có ngày nghỉ. Em có chuyện gì? Có thể nói qua tin nhắn không?”
Cô do dự một chút, anh đã bận như vậy, tốt nhất là không nên làm phiền anh, khiến anh phải phân tâm. “Ồ, vậy anh làm việc đi. Đợi khi nào anh hết bận, gặp mặt rồi nói sau.”
“Được, nếu có việc gì gấp, em cứ tìm Siêu Việt nhé!”
Vừa nhìn thấy cái tên này, Mộc Mộc lại không kìm được, ngẩng đầu liếc nhìn Trác Siêu Việt một cái, rõ ràng là hai khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng Trác Siêu Việt và Trác Siêu Nhiên lại có phong thái khác hẳn nhau, một người cực kỳ chính diện, một người lại vô cùng “phản diện”!
Dòng xe trước mặt không hề có dấu hiệu chuyển động. Trác Siêu Việt nổi cáu, quay mặt sang nghiêm túc nhìn vào đôi môi của Mộc Mộc, nói: “Em muốn nói chuyện gì với anh ấy?”
Sao anh biết? lẽ nào anh có thể nhìn thấy chữ trên điện thoại di động của cô, những dòng chữ đó nhỏ như vậy mà anh cũng có thể nhìn rõ ư?
Thấy khuôn mặt Mộc Mộc lộ rõ vẻ nghi hoặc, anh liếc mắt về phía chiếc điện thoại trong tay cô, thờ ơ mở miệng, giống như thể đang kể một câu chuyện lịch sử, “Trước đây trong quân đội, anh là lính bắn tỉa.”
Lính bắn tỉa?
Ồ, thảo nào thị lực của anh lại tốt như vậy.
Lính bắn tỉa… Nghe nosim tính nhẫn nại của lính bắn tỉa luôn vượt xa người bình thường.
Cô tưởng tượng tới cảnh Trác Siêu Việt mặc quân phục rằn ri nằm bò trong cỏ, chờ thời cơ để hành động, nhắm trúng mục tiêu… Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cố gắng giữ vững nhịp tim đang rối loạn.
“Nếu em bỏ qua một người đàn ông giống như anh trai của anh, sẽ không thể gặp lại người nào như thế nữa đâu.” Anh bình thản nói, không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào.
Đương nhiên cô biết rằng, anh ấy đối với cô rất tốt, chăm sóc cô một cách tỉ mỉ, ân cần, chu đáo. Chính bởi vì anh ấy quá tốt với cô, nên cô mới không thể lừa dối tình cảm của anh ấy. “Em không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào.”
“Vì chuyện của bốn năm trước ư? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, em hãy coi đó chỉ là một giấc mơ, bây giờ đã tỉnh dậy…”
“Nhưng anh vẫn còn tồn tại!” Anh đang đứng một cách sống động trước mắt cô, cô sao có thể tin được rằng đó chỉ là một giấc mơ.
“..” Trác Siêu Việt bống chốc nghẹn giọng.
“Ngộ nhỡ có một ngày anh ấy biết được mối quan hệ giữa hai chúng ra, sẽ phải làm thế nào?”
“Em không nói, anh không nói, anh ấy sao có thể biết được?”
Điều này còn cần phải nói ra ư?! Đã từng dan díu với nhau hay không, người tinh mắt chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay?!
Mộc Mộc nhìn anh bằng ánh mắt đầy oán hận. Trác Siêu Việt bất giác cứng đờ người, nói: “Nếu em đã quyết định như vậy, anh tôn trọng em. Tuy nhiên, trước khi hai người chính thức chia tay, em vẫn là chị dâu của anh, có việc gì cần nhờ, cứ gọi điện thoại cho anh.”
Anh giật lấy di động trong tay cô, bấm một số điện thoại, đến khi có một vật gì đó rung lên từng hồi trong túi của anh, anh mới tắt đi, trả lại điện thoại cho cô. “Số điện thoại này luôn được mở trong hai mươi tư giờ.”
Mộc Mộc nâng niu chiếc điện thoại trên tay, ngón tay khe khẽ lướt qua một dãy số hiện lên trên màn hình, tuy biết rõ sau này sẽ không bao giờ gọi số điện thoại đó, nhưng cô vẫn cẩn thận lưu nó lại.
Bị tắc đường khoảng hơn một giờ đồng hồ, tới gần trưa, Trác Siêu Việt mới có thể rẽ vào con ngõ nhỏ nơi Mộc Mộc ở.
Anh đi cùng cô qua con đường nhỏ lát đá xanh, vòng qua vài túi rác màu trắng. Khi nhìn thấy trước mặt có một túi rác mấy ngày chưa mang đi đổ, bốc mùi hôi thối, anh khựng lại một lát, rồi mới bịt mũi tiếp tục bám theo cô đi về phía trước.
Khi đi ngang qua cửa một nhà nào đó, bỗng nhiên có một cậu bé mặt mũi đen nhẻm lao ra, ngay sau đó là một cây gậy gỗ bay ra theo. Trác Siêu Việt vội vang kéo cô ra sau lưng anh, thực ra nếu anh không kéo, cây gậy cũng không thể trúng vào người cô.
Anh, người đã im lặng suốt cả chặng đường, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói đầy bất lực: “Em sống ở chỗ khỉ ho cò gáy gì vậy?”
Cô chỉ tay vào biển số nhà, trên đó có đề số nhà và tên phố, mặc dù cô biết, không phải anh muốn hỏi điều này.
Anh nín nhịn, không hỏi tiếp nữa.
Vòng qua một bức tường đổ nát, Mộc Mộc đưa anh vào một hành lang tối tăm, không gian ảm đạm, đâu đâu cũng toát mùi ẩm ướt.
Cô đứng yên trước cổng sắt đang khóa, “Đây là nhà em. Ờ, trong nhà bẩn lắm… Em sẽ không mời anh vào chơi đâu.”
“Ừm. anh sẽ cố gắng giúp em tìm được một chỗ phù hợp.”
“Không cần đâu, em đã tìm được chỗ ở mới rồi, cũng gần đây thôi.”
“Gần đây?” Trác Siêu Việt nhíu mày, không nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra sự bất mãn trong biểu hiện của anh.
“…” CÔ không thể nói được điều gì.
“…” Anh cũng không nói gì cả.
Khi tới giây phút thật sự phải chia tay, hoặc đúng hơn là không xác định được liệu có còn gặp lại nhau nữa không, hai người đều không mở miệng nói lời tạm biệt, trong hành lang tối tăm, ẩm ướt và chật hẹp đó, họ chỉ yên lặng nhìn nhau.
Mộc Mộc cắn chặt môi dưới: “Em có thể cầu xin anh một việc không?”
“Việc gì vậy? Chỉ cần có thể làm được, anh sẽ làm.”
Cô không thể nói thành tiếng, nếu có thể, âm thanh đó nhất định sẽ rất run rẩy: “Anh… anh có thể… ôm em thêm một lần nữa không?”
Đây là giấc mơ suốt bao nhiêu năm qua của cô.
Tất cả những người thân đều đã rời xa cô, người đàn ông mà cô chờ đợi đã quên cô, người đàn ông yêu cô, cô lại không dám mong ước xa vời, thế giới này đối với cô đã hoàn toàn lạnh giá. Cô cần một chút hơi ấm để tiếp tục đứng vững, học được cách từ nay tiếp tục sống cô độc một mình.
Trác Siêu Việt nhíu mày, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.
Cô đã nhìn ra được, anh không muốn điều đó, ngay cả chút hơi ấm cuối cùng cũng keo kiệt.
Cô cúi đầu, mỉm cười chua chát, đi về phía cánh cửa sắt không chút lưu luyến, cánh cửa sắt nặng nề được mở ra một cách khó khăn, phát ra những tiếng ken két, chóc chốc còn có lớp bụi rơi xuống.
Anh đưa tay ra nắm lấy cánh tay đang đẩy chấn song sắt của cô…
Bàn tay anh chầm chậm thu về, một sức mạnh to lớn cứ kéo cô lại gần anh từng chút, từng chút một…
Khuôn mặt anh cứ sát lại trước mắt cô, cô ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng cùng mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên người anh, cảm nhận được hơi thở của anh phả ra bên má cô…
Hai cánh tay anh chầm chậm hạ xuống từ phía sau lưng cô, đặt lên phần eo thon nhỏ, trái tim cô đập rộn ràng, nóng rực, căng thẳng và nhói đau giống ý như trong ký ức.
Cuối cùng, cơ thể cô đã hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh, vẫn ấm áp như xưa. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, vùi sâu khuôn mặt vào lồng ngực anh, tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể anh.
Hai cơ thể nép sát vào nhau một cách tự nhiên, mỗi điểm lồi trên cơ thể đều khít chặt với nhau, dường như vong tay ôm của anh được sinh ra là để dành cho cô vậy.
“Đây là lần cuối cùng.” Anh thì thầm bên tai cô.
Cô khe khẽ gật đầu trong vòng tay anh, không dám mê đắm hơn nữa, sợ bản thân mình không thể dứt ra được, vậy là, cô nới lỏng cánh tay đang ôm trên cổ anh, khe khẽ đẩy ngực anh ra.
Nhưng bàn tay anh đặt trên eo cô bỗng nhiên níu chặt hơn, đến nỗi phần mềm mại trên ngực cô nhói đau.
Nước mắt rớt trên lồng ngực anh. Cô nhón gót chân, lại vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng hết toàn bộ sức lực…
Trong hành lang tối tăm đầy mùi ẩm mốc, họ ôm nhau thật chặt một lần cuối cùng, không cần nghĩ xem thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ muốn cảm nhận thêm một chút nhịp tim của đối phương.
Trác Siêu Việt, Trác Siêu Việt…
Cô thầm gọi tên anh trong lòng: Cảm ơn!
Cho dù mãi mãi sẽ không thể gặp lại nhau, cô cũng sẽ nhớ mãi vòng tay ấm áp này để sống tiếp.
Trác Siêu Việt đi rồi, lần gặp lại này còn ngắn ngủi hơn cả lần đầu tiên, Mộc Mộc còn chưa kịp tiếp nhận sự thật này, anh dã lại bước ra khỏi cuộc đời cô.
Cô đờ đẫn ngồi trên giường suốt cả buổi chiều, nước mắt đã cạn khô, đôi mắt khô rất khó chịu, biết rõ rằng nếu khóc được sẽ thoải mái hơn, nhưng một giọt nước mắt cũng không thể trào ra.
Tiếng chuông điện thoại cố định trong nhà vang lên, không ai khác có thể gọi điện cho cô, cô vùi khuôn mặt vào mười đầu ngón tay.
Giọng nói nhẹ nhàng, liến thoắng của Kiều Nghi Kiệt vọng tới: “Vụ án này cuối cùng đã kết thúc rồi, ôi, suýt nữa thì lấy mất cả mạng của anh. Em đoán xem anh thua hay thắng nào?”
Dựa vào giọng nói đầy hưng phấn của anh, cô hoàn toàn không cần phải suy đoán.
Anh tiếp tục nói: “… Đương nhiên là thắng rồi, chúc mừng bạn trai ưu tú của em đi, lát nữa anh sẽ tới nhà tìm em… Được, cứ quyết định thế nhé, hẹn sáu giờ tối!”
Trái tim vốn đang chết lặng, khi nghe thấy giọng nói của Kiều Nghi Kiệt, nhớ tới ân tình không biết lấy gì để báo đáp của anh, Mộc Mộc bỗng nhiên có một ý định táo bạo, cầm lấy điện thoại, nhanh chóng bấm chữ: “Anh thực sự muốn ở bên em? Được, anh hãy đến đi, thứ gì em cũng cho anh hết…”
Chỉ cần ngón tay bấm một nút, tin nhắn đã có thể gửi đi. Cô cố gắng thuyết phục bản thân: Hãy yên phận đi, cam chịu đi, sau này mãi mãi không nên có những giấc mơ ngu xuẩn đáng buồn như vậy nữa, hãy sống một cuộc sống bình thường.
Mười phút trôi qua, một giờ đồng hồ trôi qua, tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đi.
“Luật sư Kiều, rất xin lỗi, nhóm nhạc của bọn em tối nay lại có lịch biểu diễn.”