Ngủ một giấc tới khi mặt trời đứng bóng, dưới tần vang lên những tiếng di chuyển đồ đạc lạch cạch, còn cả giọng nói khàn khàn của một người đàn ông lạ. “Để ở đây phải không? A, được!”
Mộc Mộc bị đánh thức từ một giấc ngủ không mộng mị, cảm giác đầu tiên là đầu óc cô như bị hàng nghìn, hàng vạn con ngựa giẫm đạp lên, đau đến nỗi sắp nổ tung, cô ấn tay vào mái đầu đang đau nhức, mở mắt ra, ngây người hồi lâu mới phát hiện minh đang nằm trên chiếc giường mà cô đang ở nhờ trong thời gian gần đây, ở bên ngoài, mặt trời đã lên cao tới giữa bầu trời.
Sao cô lại ngủ ở đây?
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng những tình tiết của sự việc sau khi uống say giống như một đoạn phim bị cắt bỏ, từng đoạn, từng đoạn rời rạc không hề liên quan tới nhau.
Cô lơ mơ nhớ rằng cô và Trác Siêu Việt đã cùng uống rượu ở quán bar Lạc Nhật, họ đã nói rất nhiều chuyện… anh đưa cô rời khỏi Lạc Nhật, cô đã đứng trên bậc thềm của đài phun nước, ném tung chiếc khăn tay màu trắng… Sau đó, dường như ở bên đài phun nước, hị đã quên hết tất cả, ôm hôn nhau, cảnh tượng vô cùng khêu gợi…
Trái tim nghẹn lại, cô thử vuốt ve đôi môi mình, khi chạm vào có cảm giác hơi đau.
Lẽ nào, cảnh tượng đầy khêu gợi đêm qua không phải là giấc mơ?
Vậy sau đó thì sao? Cô đã về nhà như thế nào, đã lên giường như thế nào… Cô rầu rĩ dùng hai tay vò tung mái tóc, nhưng cho dù cô có vần vò như thế nào, vẫn không thể tìm lại được tình tiết đã bị vứt bỏ trong đầu cô.
Bỗng nhiên, cô sững người lại, ngây người nhìn ống tay áo kẻ mô màu hồng phấn… Mộc Mộc ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn, trên người quả nhiên đang mặc quần áo ngủ, cô đưa tay sờ lên ngực, lại kéo rộng cổ áo ra nhìn, chiếc áo lót thêu hoa màu trắng bên trong cũng không thấy đâu nữa.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng, cô nằm trên giường, Trác Siêu Việt vừa hôn cô, vừa tách hai chân cô ra…
Không phải thế chứ? Đêm hôm qua, sau khi uống rượu say, không phải họ đã làm chuyện loạn luân rồi chứ?!
Cô sao có thể xứng đáng với Trác Siêu Nhiên, dù sao giờ đây cô vẫn là bạn gái của anh, còn Trác Siêu Việt… Cô không dám nghĩ tiêp nữa.
Dưới tầng vang lên tiếng đóng cửa, mớ âm thanh hỗn tạp cùng tiếng nói chuyện mơ hồ đều biến mất. trong phòng vừa mới trở nên yên tĩnh, Mộc Mộc đang định ôm gối tiếp tục ăn năn hối hận, cửa phòng cô bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Dậy chưa?” Là giọng của Trác Siêu Việt, rất khẽ.
Điều phải tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, cô hít một hơi thật sâu, trèo xuống giường, mở cửa.
Trác Siêu Việt đứng ở ngoài cửa trong bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, trên tay còn bê một bát chất lỏng màu cam đỏ, trên người phảng phất mùi khói thuốc, quyện lẫn hương bạc hà nhè nhẹ. “Sao, có phải là rât đau đầu không?”
Vừa nhìn thấy Trác Siêu Việt, tâm trí cô trở nên rối loạn, vò vò mái tóc, len lén liếc nhìn thần sắc của anh, biểu hiện của anh vẫn điềm tĩnh, thoải mái như xưa, không hề có chút bất ổn, càng không có vẻ áy náy, xem ra chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lẽ nào, những mảnh ký ức của cô đều chỉ là nằm mơ?
Chao ôi, từ khi gặp lại Trác Siêu Việt, những giấc mơ của cô gần đây càng ngày càng bất bình thường.
Anh đưa chiếc bát trong tay về phía cô, nói một cách thản nhiên: “Anh pha cho em một bát nước mật ong, uống một chút đi. Có thể giảm đau đầu đấy.”
“Cảm ơn!” Mộc Mộc đón lấy bát nước mật ong, uống một ngụm, mùi vị của dường mật trôi vào dạ dày, vô cùng ấm áp, ngọt ngào, cô không thể không nở một nụ cười ngọt ngào hơn cả mật ong: “Tối qua anh cũng đã uống rất nhiều, không đau đầu sao?”
“Anh quen rồi.” Anh nói. “Đúng rồi, hôm nay, khi anh mua đồ, được tặng một cặp vé nghe hòa nhạc, anh không tìm được bạn cùng đi nghe, tối mai em có rảnh không?’’
“Có, tối mai không có lịch biểu diễn.” Có cơ hội đi nghe hòa nhạc, sao lại không có thời gian chứ? Nhưng, có một chuyện cô vẫn cảm thấy khó hiểu. “Anh mua thứ gì mà được tặng cả vé nghe hòa nhạc?”
“Em xuống dưới tầng xem là sẽ biết ngay thôi!” Khuôn mặt đầy vẻ bí mật.
“Ồ.”
Thấy anh quay ngươi chuẩn bị đi xuống, Mộc Mộc cúi đầu uống bát nước mật ong, chuẩn bị đóng cửa, anh chợt nhớ ra điều gì, quay người lại, “Anh đưa quần áo đã thay ra của em tới hiệu giặt là rồi, ngày mai người của hiệu giặt là sẽ mang tới trả.”
Vừa nhắc tới quần áo được thay ra, Mộc Mộc liền bị sặc nước, biệt miệng ho sặc sụa. Khuôn mặt lúc thì đỏ ửng, lúc lại tím ngắt. Một lúc lâu sau, cô mới hồi lại, mở miệng thăm dò: “Vậy quần áo của em… không phải là anh giúp em thay đấy chứ?”
“Là do anh thay.” Anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, nụ cười hiện lên trong đáy mắt. “Dễ như trở bàn tay, em không cần phải cảm ơn anh.”
“Anh…”
Ánh mắt lấp lánh ánh cười của anh không biết vô tình hay cố ý liếc về phía ngực cô, “Nói thật nhé, mấy năm nay, em thật sự đã trưởng thành rất nhiều…”
Anh cố ý nhấn mạnh vào hai từ “trưởng thành”, khiến cô khó mà không kiên tưởng tới một bộ phận đặc biệt nào đó trên cơ thể mình. Cô cúi đầu, chỉ thấy lớp vải áo với chất liệu gần như trong suốt ôm sát vào cơ thể, khuôn ngực tròn đầy nổi lên hai núm nhỏ xinh.
Cô vội vàng kéo chiếc áo ngủ, cánh tay che kín bầu ngực.
Trác Siêu Việt che miệng hắng giọng, vỗ vỗ vào vai cô, giọng điệu như đang an ủi: “Không cần quá căng thẳng, anh không phải là chưa từng nhìn thấy…”
Sau khi hoàn tất việc vệ sinh cá nhân trong tâm trạng hoảng hốt và ăn vận chỉnh tề, Mộc Mộc mới chậm rãi đi xuống tầng. Vừa bước qua chiếu nghỉ ở cầu thang, cô lập tức thấy Trác Siêu Việt đang đứng bên ô cửa sổ rộng lớn trong suốt, bên cạnh anh là một cây đàn piano trắng muốt. nước sơn trắng như tuyết, đường viền màu vàng rực, to lớn vô cùng, Mộc Mộc chưa từng nhìn thấy một cây đàn nào đẹp như vậy, trong chốc lát cô quên hết tất cả mọi thứ, chạy vội tới, đứng trước cây đàn ngắm nghía từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Mộc Mộc đưa tay ra định sờ thử, nhưng vừa nhìn thấy trên thân đàn có khắc dòng chứ STEINWAY, cô liền rụt tay lại. Chần chừ một lúc, không kiềm chế nổi sự mê mẩn, cô lại khe khẽ vuốt ve nước sơn bóng loáng, cảm giác thật nhẵn mịn.
“Đẹp không?”
Loại đàn piano cao cấp này đâu chỉ dùng một từ “đẹp” để miêu tả được. “Anh mua đàn mới à? Tại sao lại mua đàn piano?”
“Ừm, dạo này anh muốn tôi luyện tính cách một chút, muốn học chơi piano.” Trác Siêu Việt vừa nói vừa tùy tiện dựa vào thân đàn. Mộc Mộc vội vàng đẩy anh ra, ý chừng anh nên đứng xa một chút, đàn piano không phải là thứ để dựa dẫm.
“Giúp anh thử một chút, xem cây đàn này như thế nào?”
“Được thôi!” Cô mỉm cười ngồi lên chiếc ghế màu trắng, chùi hai bàn tay vào váy cho tới khi lòng bàn tay đỏ ửng lên mới thận trọng đặt lên phím đàn.
Những ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn, giai điệu tuyệt vời du dương vang lên, bản nhạc ‘Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa’ còn sống động hơn bốn năm trước rất nhiều.
“Được, rất hay! Âm sắc trong trẻo ngân vang. Cảm giác khi chạm vào rất tuyệt vời, độ cân bằng tốt, sức căng của dây đàn cũng rất mạnh…” Cô không ngớt tán thưởng. Xét trên mọi góc độ, cây đàn piano này có thể coi là hoàn mỹ.
Chỉ có điều, một cây đàn tốt như vậy, dành cho người mới bắt đầu học, quả thực là đáng tiếc!
“Vừa hay anh còn chưa tìm được giáo viên dạy đàn, buổi chiều em rảnh rỗi, dạy anh chơi đàn nhé!” Trác Siêu Việt bê ghế lại, ngồi xuống bên cạnh cô. “Anh sẽ trả tiền học phí cho em, một ngàn đồng một giờ học, thế nào?”
“Em không thu học phí, anh mời em ăn pizza nhé?”
“Được!”
Bên ngoài khung cửa sổ rộng lớn là phong cảnh tuyệt đẹp của thành phố.
Bên trong cửa sổ, họ vai kề vai ngồi trước cây đàn piano, cô nắm lấy bàn tay có phần gượng gạo của anh, chăm chú hướng dẫn anh, anh cũng học rất chăm chỉ, ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô…
Thực ra, những câu đối thoại thông thường trong cuộc sống, Trác Siêu Việt có thể nhìn khẩu hình mà hiểu được, nhưng khi đề cập đến những từ thuộc lĩnh vực chuyên môn, anh hoàn toàn không thể hiểu nổi. Nhưng anh vẫn giả bộ như rất hiểu, bởi vì như vậy, anh mới có thể nhìn cô một cách không cần phải kiêng nể gì, đặc biệt là nụ cười rạng rỡ đầy cuốn hút của cô.
Cô quả thật rất yêu dương cầm. Khi ngón tay chạm vào phím đàn, cô dường như biến thành một con người khác, thần thái hưng phấn đong đầy trong ánh mắt. Cô nhất định yêu đàn piano hơn cả yêu anh, bởi vì khi ở trong vòng tay anh, cô cũng không đáng yêu, lôi cuốn như vậy!
Khẽ khàng quay nhìn lại, cô vô tình bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, anh quên mất né tránh, cô cũng quên di chuyển, sự chờ đợi và u ám trong đáy mắt đã mê hoặc tâm tư tình cảm của anh. Trong hơn ba mươi giây nhìn nhau, lý trí của Trác Siêu Việt đã dần dần đi lệch quỹ đạo, bàn tay đặt trên phím đàn lại chầm chậm di chuyển, nắm chặt lấy bàn tay cô..
“Đêm qua…” Mộc Mộc rât muốn hỏi rõ, nụ hôn đêm qua có ý nghĩa gì, cuối cùng vẫn không nói được thành lời.
“Em đã quyết định ra đi ư?”
Cô gật đầu một cách kiên định. Mấy ngày chung sống này, cô thật sự đã thấy rõ được tâm tư của mình, người đàn ông mà cô vấn vương thương nhớ trong lòng luôn luôn là Trác Siêu Việt, vì vậy, ngoài việc ra đi, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
“Anh…”
Anh mới nói được một nửa, tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên, Trác Siêu Việt cảm kích liếc nhìn màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ “không thể hiển thị số điện thoại gọi tới”, lập tức đoán được đó là ai, cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ.
Người trong điện thoại chưa kịp nói gì, Trác Siêu Việt đã cười nói luôn: “Diệp thiếu gia, tìm cậu quả thật không dễ dàng gì.”
“Người nào mà quan trọng với cậu như vậy? Khiến cậu phải tìm tớ khắp cả thế giới!” Thông qua micro, âm thanh trong điện thoại vẫn đầy hấp dẫn, “Ngay cả bố cậu cũng làm kinh động. Hôm kia, ông ấy đã phải gọi điện cho tớ, nói cậu đang tìm tớ có việc gấp, khám bệnh về tâm lý cho một người…”
“Là một người bạn, cậu đã hỏi chưa?”
Người trong điện thoại cũng không truy hỏi, đi thẳng vào vấn đề chính: “Ừm, bạn tớ đã giới thiệu cho tớ một bác sĩ tâm lý không tồi. Tớ đã đến gặp vị bác sĩ tâm lý đó để xun tư vấn một chút về bệnh tình mà cậu nói…”
“Vậy ư? Ông ấy nói thế nào?”
“Ông ấy nói là loại bệnh đó gọi là “trở ngại mang tính thay đổi”, vì quá hoảng sợ mà mất đi năng lực hoạt động của một bộ phận nào đó. Chỉ cần cô ấy có thể mở rộng lòng mình, tâm sự với người khác, cố gắng trút bỏ sự bất an trong lòng, nhât định có thể nói lại được. Trước đây ông ấy cũng từng có một bệnh nhân, vì quá hoảng sợ sau tai nạn xe hơi nên không thể đi lại trên đường được, sau khi đến chữa trị ở chỗ ông ấy hai tháng, người đó đã có thể đi ra đường.”
“Cậu có thể mời ông ấy đến thành phố S được không? Giá cả không cần phải bận tâm.”
“Ông ấy rất bận, không tiện đi xa, nhưng ông ấy có một học sinh ở thành phố S, chắc có thể giúp được cậu. Tớ đã xin số điện thoại của cô ấy, cậu có thể ghi lại.”
“Cậu đọc đi.” Trác Siêu Việt khe khẽ ấn nút ghi âm cuộc gọi, định hỏi tình hình trong thời gian gần đây của đối phương.
“Được rồi, tớ không tiện nói chuyện, tớ cúp máy đây.” Nói xong, điện thoại liền bị ngắt luôn, đủ để thấy mức độ không tiện như thế nào.
Trác Siêu Việt bấm gọi số điện thoại vừa được ghi lại, nghe điện thoại là một giọng nữ rất dịu dàng. Anh vừa nói tên, đối phương lập tức biết là ai, hỏi thăm sơ qua về bệnh tình, còn bảo anh đưa bệnh nhân tới khám.
Tắt điện thoại xong, Trác Siêu Việt nói với Mộc Mộc: “ĐI thôi, anh đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Mộc Mộc vừa nghe tới bốn chữ “bác sĩ tâm lý”, lập tức nhớ tới chuyện xảy ra lần trước, lắc đầu một cách không hề do dự. “Em không đi đâu.”
“Em không muốn lại có thể nói được ư?”
“Họ không thể chữa khỏi bệnh của em.”
“Em hãy tin anh, cô ấy nhất định có thể chữa khỏi bệnh của em.”
Nói xong, không cho cô có cơ hội từ chối, Trác Siêu Việt tự mình quyết định, “Đi thôi, anh đã đặt lịch hẹn với cô ấy rồi.”
Suốt cả chặng đường thấp thỏm không yên, Mộc Mộc quả nhiên bị Trác Siêu Việt kéo tới khoa Trị liệu tâm lý của bệnh viện Nhân dân thành phố S.
Họ vừa mở cửa phòng làm việc, một nữ bác sĩ rất có khí chất bên trong phòng liền ngồi thẳng người lên nghênh đón, xem ra cô ấy còn rất trẻ, dường như chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
“Xin hỏi, có phải bác sĩ Trần không ạ?” Trác Siêu Việt hỏi một cách lịch sự.
“Vâng, tôi đây, anh là anh Trác phải không?” Thấy Trác Siêu Việt gật đầu, nụ cười của cô ấy càng trở nên nhiệt tình hơn, pha cho họ hai cốc trà. Cốc trà có một mùi thơm rất đặc biệt, thấm vào tận tâm can.
“Cô là Tô Mộc Mộc phải không?” Bác sĩ Trần hỏi.
Cô gật đầu, bàn tay sợ sệt kéo tay áo của Trác Siêu Việt, không hề buông ra. Bác sĩ Trần đã nhìn thấy hành động của cô, mỉm cười thư thả, “Đừng căng thẳng, nào, chúng ta cùng ngồi uống trà trò chuyện nhé!”
Suốt cả một tiếng đồng hồ, bác sĩ Trần không hề thực hiện bất cứ phương pháp trị liệu nào cho cô, cũng không hỏi về bệnh tình của cô, chỉ ngồi uống trà trò chuyện với cô, hỏi cô năm nay bao nhiêu tuổi,, có sở thích gì, thường ngày thích làm việc gì, Trác Siêu Việt cũng không rời khỏi đó, ngồi bên cạnh làm phiên dịch cho cô ấy.
Đến khi kết thúc buổi trị liệu, lúc Mộc Mộc ra về, cô có một cảm giác nhẹ nhõm mà từ trước tới giờ chưa từng có, không thể nói rõ được đó là cảm giác gì, bầu trời dường như đặc biệt xanh, gió cũng đặc biệt nhẹ, người ở bên cạnh, cũng đặc biệt đẹp trai hơi!
Trác Siêu Việt do dự một lát rồi hỏi: “Bác sĩ Trần tốt nghiệp ở Học viện Y học nào?”
“Học viện Y học Osaka.”
“Ồ?” Trác Siêu Việt hơi ngạc nhiên. “Nói như vậy, thầy hướng dẫn của cô là người Nhật Bản?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Không có gì, tôi chỉ tiện thể hỏi một chút thôi.” Trác Siêu Việt buột miệng trả lời.
Mộc Mộc nhìn người đàn ông dường như đang có tâm sự bên cạnh mình, rồi liếc nhìn bác sĩ Trần với khí chất nho nhã một cái, tâm trạng lại rơi xuống đáy vực sâu. Từ khi cô biết Trác Siêu Việt là em trai của Trác Siêu Nhiên, đối với cuộc tình này, cô không dám mơ ước xa xôi. Nhưng, không dám mong ước xa xôi không có nghĩa là nhìn thấy anh có ấn tượng tốt với một người con gái khác lại không cảm thấy ghen tỵ.
Thật sự rất chua xót, chua xót tới mức cô không thể nào hít thở được, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Kết thúc buổi trị liệu tâm lý lần thứ hai, Trác Siêu Việt đưa cô đi nghe hòa nhạc.
Buổi hòa nhạc không cao siêu nho nhã như trong tưởng tượng của Mộc Mộc, trình độ của người biểu diễn quả thực rất bình thường, hơn nữa, phần lớn thời gian đều là những bài đơn ca dành cho những chất giọng đẹp, là những bài hát khó, ít người hát được.
Nhưng, cho dù là vô vị, cũng không thê nghe tới mức ngủ thiếp đi được. Mộc Mộc quay nhìn Trác Siêu Việt bên cạnh mình mà không nói được câu gì, không chỉ ngủ say, anh còn ôm cánh tay cô, gối đầu lên vai cô, không biết trời đất là gì.
Buổi hòa nhạc kết thúc, tất cả mọi người đã ra về rồi, anh vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng đẹp. Mộc Mộc không nỡ đánh thức anh, cứ ngồi yên như vậy, lặng lẽ ngắm nhìn điệu bộ của anh khi ngủ.
Hai ngày hôm nay, anh đưa cô tới Lạc Nhật, mời cô đi ăn pizza, chữa chứng bệnh tâm lý cho cô, mời cô uống cà phê, còn đi nghe hòa nhạc với cô nữa. Cho dù xuất phát từ sự thương hại, hay vì tình cảm cũ, những điều anh làm cho cô đã quá nhiều rồi, hoàn toàn vượt quá nghĩa vụ của một cậu em chồng đối với chị dâu của mình.
Cô cảm thấy mình giống như em bé bán diêm, đốt cháy que diêm cuối cùng trong đêm Giao thừa, được sống trong một thế giới huyền ảo. nhưng thế giới huyền ảo cuối cùng cũng chỉ là thế giới huyền ảo, que diêm sớm muộn gì cũng sẽ lụi tàn, cô cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ ngoài trời tuyết giá lạnh.
Cô không sợ giá lạnh, bởi vì cô sẽ không bị chết vì lạnh cóng, cô là Tô Mộc Mộc, những ngày tháng khốn khó hơn nữa, cô đã từng vượt qua, còn chuyện gì mà cô không thể chịu đựng được?
Ngược lại, cô rất cảm ơn anh, anh đã dệt nên cho cô một giấc mơ chân thực nhất, để cô một lần được trải nghiệm sự ngọt ngào của tình yêu, khiến người đàn ông trong ký ức của cô không chỉ là một hình bóng mơ hồ trong đêm đen, hoặc khiến cơ thể cô muốn “thôi” cũng không được…
Cô đã biết rằng, anh là một lính bắn tỉa đã xuất ngũ, thị lực cực kỳ tốt, có thể liếc nhìn một cái là nhận ngay ra cô trong đám đông.
Cô còn biết được rằng, anh là một thương nhân không đạt tiêu chuẩn lắm, chỉ cần một công việc làm ăn có triển vọng, anh có thể vung tiền qua cửa sổ mà không cần chớp mắt.
Còn nữa, anh không có năng khiếu chơi piano, cho dù cô cố gắng dạy anh thế nào, ngón tay anh vẫn cứ ấn loạn xạ trên phím đàn. Còn nữa, anh không thích đi nghe hòa nhạc, anh có thể nghe tới mức ngủ thiếp đi. Còn nữa…
Điện thoại di động trong túi của Trác Siêu Việt bỗng rung lên dữ dội, anh giật mình tỉnh giấc.
Nheo nheo mắt nghe điện thoại, trong giọng nói của anh còn chút mơ màng chưa tỉnh hẳn, “Ừm, tôi đây…”
“Cái gì?” Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Trác Siêu Việt bỗng dưng đứng bật dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ. “… Bệnh viện Lục quân? Được, tôi sẽ tới ngay.”
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mộc Mộc có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc qua sắc mặt thay đổi đột ngột của anh, cô vội vàng đứng dậy, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh trai anh… Anh ấy xảy ra chuyện rồi!”
Anh hoàn toàn không có thời gian để giải thích rõ ràng, chỉ cần vài bước đã chạy ra khỏi phòng hòa nhạc.
Xe còn chưa ra hỏi bãi đỗ, Trác Siêu Việt vì lái xe với tốc độ quá nhanh đã va quệt vào một chiếc xe nhỏ đậu phía sau. Anh bực bội đập mạnh vào tay lái, xuống xe, gài tấm danh thiếp của mình lên tấm kính của chiếc xe vừa bị va quệt, quay lại tiếp tục cho xe chạy.
Mộc Mộc ngồi bên cnahj anh, mấy lần muốn hỏi, Trác Siêu Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã bị thương hay không? Nhưng cứ thấy khuôn mặt đầy phiền não của Trác Siêu Việt, Mộc Mộc lại kìm nén, quyết định tốt nhất là không nên làm phiền anh nữa.
Trên con phố người xe đông đúc, Trác Siêu Việt một tay bấm điện thoại, một tay đặt trên vô lăng, không ngừng chuyển đổi làn đường, chạy xuyên qua dòng xe cộ. Mộc Mộc có chút lo lắng, ghé sát lại gần anh, lần tìm đai an toàn kéo qua người anh, giúp anh thắt chặt lại.
Tiếng “tút” dài báo hiệu chờ đợi ở đầu dây bên kia vang lên rất lâu, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
“Siêu Việt…” Giọng nói điềm tĩnh của Trác Siêu Nhiên vọng ra, thư thả chậm rãi như lúc bình thường. Trác Siêu Việt hít một hơi, Mộc Mộc cũng thở phào một tiếng, trái tim thấp thỏm cũng trở nên yên tâm hơn.
“Em nghe nói anh bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì nghiêm trọng cả, mắt bị tia laze chiếu vào một chút mà thôi. Bác sĩ nói không có chuyện gì, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi.” Trác Siêu Nhiên bình thản trả lời.
“Chỉ bị thương ở mắt thôi à? Các bộ phận khác có bị thương không?”
“Không.”
Một chiếc xe tải lớn đột nhiên phóng ngang qua từ đường ngang trước mặt, Trác Siêu Việt vội vàng phanh gấp, vô cùng hoảng sợ nhưng máy mắn là đã tránh được chiếc xe tải.
Trác Siêu Nhiên dường như cũng nghe thấy tiếng phanh xe chói tai, khuyên nhủ em trai: “Em lái xe phải cẩn thận một chút, bây giờ mắt anh bị thương rồi, ngộ nhỡ em xảy ra chuyện, ai sẽ chăm sóc anh?”
“Em và anh ở chung một phòng bệnh, chăm sóc cho nhau.” Trác Siêu Việt khởi động lại xe, tiếp tục lái về phía trước, nhưng tốc độ đã chậm hơn nhiều.
“Em cứ lái xe cho cần thận, lát nữa tới bệnh viện nói chuyện tiếp nhé!”
“Ừm, em tới ngay đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Trác Siêu Việt lại gọi cho một số điện thoại khác. Người ở đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, anh đã vội vàng hỏi luôn: “Cậu có đang ở bệnh viện không? Anh trai tớ bị thương rồi, cậu có biết không?”
“Tớ biết.” Đối phương nói, “Bác sĩ Đào ở khoa Ngũ quan vừa kiểm tra cho cậu ấy xong.”
“Bị thương có nặng không? Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ Đào nói thủy tinh thể vừa phải chịu kích thích mạnh, tạm thời không nhìn thấy gì, chắc có thể hồi phục. Tình hình cụ thể, phải đợi ngày mai mời chuyên gai tới hội chẩn mới biết được.”
“Tạm thời không nhìn được? Vậy phải bao lâu mới có thể hồi phục?”
Mất thị lực? Trong đầu Mộc Mộc lại nổ tung một tiếng, Trác Siêu Nhiên, người đàn ông cởi chiếc áo quân phục khoác lên người cô trong đêm tối, người đàn ông đã cho cô mượn bờ vai để cô dựa vào, người đàn ông dịu dàng ôm cô vào lòng, hứa với cô sẽ chăm sóc chu đáo cho cô, anh sao có thể mất thị lực được?
Trong lòng cô, anh luôn luôn hoàn mỹ, giống như vị thần…
“Siêu Việt.” Người trong điện thoại do dự một chút rồi hỏi: “Cậu có đang ở thành phố S không?”
“Có, tớ đang lái xe tới bệnh viện.”
“Vậy tớ ra cổng viện đón cậu, lát nữa gặp mặt rồi nói chuyện.”
“Được!”
Cúp điện thoại, Trác Siêu Việt lại bấm gọi cho một số điện thoại khác, chỉ nói vào trong điện thoại một câu: “Lập tức tìm cho tôi một bác sĩ đầu ngành nhãn khoa, phải là người giỏi nhất.”