“Ờ! Coi như em chưa nói gì.” Mộc Mộc sau đó mới giật mình phát hiện ra, hậu quả lời đề nghị của mình rất nghiêm trọng…
Cô thật sự hối hận, hối hận bởi cô không nên vì muốn thay đổi không khí mà lựa chọn chủ đề nguy hiểm này.
“Bây giờ đã hối hận rồi à?” Cơ thể của Trác Siêu Việt ghé sát vào khuôn mặt đang đỏ lựng của Mộc Mộc, hưng phấn của anh đã được thổi bùng lên, không thể dễ dàng bỏ qua được, trong chốc lát, anh cậy thế lấn lướt đè chặt Mộc Mộc xuống phía dưới, đôi mắt hấp háy ánh lửa mờ ám ghé sát vào cô, “Quá muộn rồi, anh bỗng nhiên phát hiện ra ý kiến đó của em cũng không tồi.”
Mộc Mộc bối rối liếm môi, thử thay đổi lại tư thế một chút, đẩy người Trác Siêu Việt ra khỏi người mình, “Kem sữa trên bánh ga tô kia xem ra thật hấp dẫn, chúng ta ngồi dậy nếm thử xem.”
Cô thật sự là càng nói càng sai, một ai đó rõ ràng đang muốn thưởng thức cô.
“Được, chúng ta từ từ thưởng thức, đêm nay vẫn còn rất dài…” Cổ họng Trác Siêu Việt bỗng dưng khản đặc, cứ ngắc ngứ từng chữ một, chữ nào chữ nấy tê buốt cả trái tim.
Mộc Mộc kinh ngạc thất sắc, còn chưa kịp phản kháng, liền bị một ai đó đang đói ngấu nghiến lao vào cắn xé.
Cho tới khi cô cảm thấy ngạt thở, Trác Siêu Việt trên người cô mới chịu buông cô ra, cô hổn hền phản kháng, “Anh, Trác Siêu Việt, anh là đồ hạ lưu, vô liêm sỉ, cầm thú…”
“Xem ra em vẫn còn chưa nếm đủ, vẫn còn hơi sức để chửi mắng người khác…” Trác Siêu Việt lại thâu túm đôi môi cô một lần nữa.
Đầu óc ngây ngất mơ màng của Mộc Mộc mới nhớ ra, đây dường như là lời trách mắng mà cô đã muốn trách mắc từ bốn năm về trước.
Một giờ đồng hồ sau đó, Mộc Mộc cuối cùng đã lĩnh hội được một cách sâu sắc rằng tại sao anh lại cần tới một chiếc bánh ga tô ba tầng phủ đầy kem, bởi vì nếu chiếc bánh quá nhỏ, sẽ không đủ để “ăn”…
Bởi vì ăn quá nhiều, cho nên rất nhiều năm sau đó, mỗi lần tới dịp sinh nhật, Mộc Mộc đều không dám ăn bánh ga tô.
Thi thoảng đi ngang qua cửa hiệu bánh ga tô, nhìn thấy họ bày bán bánh ga tô phủ kem màu tím, cô đều len lén che mặt lại, bỏ đi…
Hơn bảy giờ tối, Mộc Mộc tỉnh dậy trong cơn ngủ gà gật, cô ngái ngủ lật người trên sofa, tiện tay sờ soạng sang bên cạnh mình, một dải trống rỗng, người đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mộc Mộc dụi mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Trác Siêu Việt. cô còn nhớ, trước khi ngủ thieespd di, cô còn đang gối đầu lên cặp đùi êm ái của Trác Siêu Việt để nói chuyện, xem vô tuyến, tình tiết phim hài thiếu logic khiến cô nhanh chóng rơi vào trạng thái buồn ngủ, vậy là cô cuộn người lại trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái nhất để đi tìm ông Chu Công nói chuyện phiếm.
Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ không bỏ đi, giờ lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô kéo tấm chăn đắp trên người ra, chuẩn bị đi tìm anh, bỗng nhiên phát hiện trên làn da trắng mịn của mình dày đặc những vết thâm tím…
Cô bối rối quấn chặt chăn lại, hận một nỗi không thế vùi sâu cả mặt vào trong đó. Tần Ngôn với tố chất đã được tôi luyện kỹ lưỡng, vờ như không nhìn thấy gì cả, mỉm cười đưa ra một chiếc hộp bọc gấm, khẽ khàng đặt xuống bên cạnh Mộc Mộc, giọng điệu vẫn điềm tĩnh như mọi ngày: “Anh Trác tối nay có một buổi tiệc rất quan trọng, trước khi đi không nỡ gọi cô dậy, nói tôi đợi cô thức dậy rồi sẽ đưa cô tới đó. Đây là quần áo mà anh ấy đã chọn cho cô. Còn nữa…”
Tần Ngôn lại chỉ về phía bàn ăn, giọng điệu dịu dàng hơn vài phần, “Anh ấy nói tối này co khó tránh khỏi việc phải uống rượu, đã dặn tôi chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô, bảo cô nhất định phải ăn một chút trước khi đi.”
Trái tim của Mộc Mộc căng tới nỗi đau nhói, các ngón tay chậm rãi mở nắp hộp, bên trong là một chiếc váy dạ hội đơn giản mà trang nhã, người đó lại rất tinh tế trong việc lựa chọn quần áo, chiếc váy màu trắng thuần khiết, tự nhiên thanh thoát mà hết sức quyến rũ, thiết kế sang trọng, so với nó, những món đồ dung tục mà cô mua ngày hôm qua không thể sánh ngang hàng được. Đây chính là cái gọi là thẩm mĩ.
Bên dưới chiếc váy màu trắng còn có thêm một chiếc áo khoác ngoài nhỏ xinh màu tím nhạt.
Ngón tay Mộc Mộc vuốt ve chiếc áo khoác ngoài, cảm giác mềm mại khi chạm phải nó khiến cô nhớ tới một người khác- tsb.
Nhớ tới anh, lại nhớ tới hình ảnh cuối cùng của anh khi anh ra đi, trái tim của Mộc Mộc lại bị bóp nghẹt.
Không biết giờ này anh sống có tốt không? Anh có còn căm hận họ nữa không? Nếu anh biết cô rời bỏ Trác Siêu Việt, liệu anh có tha thứ cho họ không?
Vội vàng ăn mấy món ăn trong tâm trạng mơ mơ màng màng, trang điểm, chải chuốt qua loa một chút, Mộc Mộc theo Tần Ngôn ra khỏi khách sạn.
Đi qua gần nửa thành phố, Tần Ngôn đưa cô tới một hội quán tư nhan nổi tiếng nhất của thành phố X, phong cách bài trí xa hoa cùng với lượt chỗ ngồi ít tới đáng thương đủ để thấy đây là một nơi vô cùng đắt đỏ.
Một cánh cửa phòng thuê riêng được mở ra trong một động tác hết sức đẹp mắt của nhân viên phục vụ, “Xin mời vào.”
“Cảm ơn!” Mộc Mộc cúi xuống nhìn chiếc váy, vuốt vuốt lại mái tóc dài, sau khi chắc chắn rằng nó không bị rối mới cất bước đi vào bên trong.
Buổi tiệc chiêu đãi này không giống như dự liệu của cô, trong căn phòng với anh đèn mờ ảo vang lên tiếng dương cầm khoan thai chậm rãi, mấy người đàn ông trẻ tuổi không ngồi quanh một chiếc bàn tròn để ăn uống, mà giống như một bữa tiệc theo phong cách Tây, từng người ngồi trên những chiếc sofa êm ái dễ chịu, uống rượu, trò chuyện, lời nói cử chỉ rất tự nhiên, thoải mái.
Đương nhiên, bên cạnh họ vẫn có những cô gái xinh đẹp làm bạn, nâng ly rót rượu cho họ, để mặc họ ôm ấp vuốt ve, tiếng cười yểu điệu vang lên không ngớt.
Thế giới này quả là không công bằng, có người sống trên thiên đàng, có người lại sống dưới địa ngục!
Thế giới này lại rất công bằng, có người sống trên thiên đàng nhưng không hề vui vẻ, có người sống dưới địa ngục nhưng cảm thấy rất vui!
Trác Siêu Việt ngồi ở góc khuất nhất, đầu lông mày nhíu chặt lại, một cô gái xinh đẹp đang đắm đuối ngồi lên tay vịn sofa bên cạnh anh, một tay nâng ly rượu đưa tới sát miệng anh, tay kia mơn man dọc theo cánh tay anh.
Trác Siêu Việt đón lấy ly rượu trong tay cô ta, ngửa cổ uống cạn.
Mộc Mộc cứ đứng yên tại chỗ rất lâu trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người, sau đó mới nở một nụ cười duyên dáng, “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Trác Siêu Việt ngước mắt lên nhìn thấy cô, vẻ rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt anh.
“Đến rồi hả?” Anh đứng lên, bươc lại phía cô, cánh tay khoác lên vai cô, hôn lên má cô một cách không hề e ngại, dường như muốn tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô là của anh vậy.
“Ngủ dậy rồi à?” Giọng nói của anh không to, nhưng đủ để những người có mặt ở trong phòng nghe thấy.
“Hả, ngủ tới tận giờ này? Tối qua không phải hai người đã trằn trọc suốt đêm không ngủ đấy chứ?” Một giọng nói cợt nhả vang lên, Mộc Mộc nhìn về phía có tiếng nói đó, hóa ra là người đàn ông mà cô đã gặp ngày hôm qua.
Mấy cô gái che miệng khẽ cười, đến nỗi Mộc Mộc cảm thấy mất tự nhiên, đỏ mặt kéo kéo áo của Trác Siêu Việt, vốn nghĩ rằng anh sẽ giải vây cho cô, không ngờ Trác Siêu Việt lại đáp lại cô bằng một nụ cười rất đắc ý.
“Nhị thiếu gia, cô ấy là ai vậy?” Có người hỏi.
“Lại là nhân viên của cậu?”
“Đây là,” Trác Siêu Việt cúi xuống nhìn cô, “Rất khó nói… Tạm thời đây là bạn gái của tớ.”
Mộc Mộc cười đau khổ, tạm thời! Từ này hay ho làm sao!
“Bởi vì…” Trác Siêu Việt lại bổ sung thêm một câu với giọng điệu thể hiện vẻ tiếc nuối, “Cô ấy chỉ chịu làm bạn gái của tớ trong một tuần.”
Mọi người hoặc là chỉ coi như anh đang nói đùa, hoặc là cảm thấy người tình trong một tuần không có gì ngạc nhiên, không ai truy hỏi thêm nữa. Chỉ có một người suy nghĩ thật sâu về câu nói của Trác Siêu Việt.
Trác Siêu Việt lần lượt giới thiệu từng người trong phòng với cô, Mộc Mộc bấy giờ mới biết người đàn ông đã đánh cược với Trác Siêu Việt tên là Lục Tường, thực ra, trước đây, anh ta đã từng giới thiệu tên với cô, nhưng cô hồi đó không buồn để tâm ghi nhớ.
Sau khi giới thiệu xong, mọi người lại tiếp tục nói chuyện, đám con gái ngồi xuống một bên ăn uống, chủ đề từ đầu đến cuối chỉ xoay quanh những món đồ hàng hiệu. Chủ đề mà cánh đàn ông nói tới rộng hơn nhiều, lúc thì nói chuyện chính trị, lúc lại bàn chuyện kinh té, lúc lại đề cập tới một số vấn đề mà họ quan tâm.
Trác Siêu Việt không nói nhiều, bởi vì phần lớn thời gian anh luôn đặt tay lên người Mộc Mộc, bất giác vuốt ve liên tiếp.
Không biết đã uống tới mấy giờ, mọi người đều đã ngà ngà say, lời nói, hành động càng lúc càng tùy tiện. Trác Siêu Việt có một cuộc điện thoại, dường như rất quan trọng, anh ra khỏi phòng nghe điện thoại, rất lâu vẫn chưa quay lại.
Một người đàn ông nhìn có vẻ rất sĩ diện thấy cô ngồi một mình, bèn sán lại gần, đưa tay ra ôm ngang eo cô, “Em tên là gì vậy?”
“…” Cô cúi đầu, cau mày kéo bàn tay đang đặt lên eo cô của anh ta ra.
“Tuần sau đi theo anh nhé?” Bàn tay anh ta lại đặt lên vai cô, ánh mắt nhìn cô từ đầu tới chân, rồi lại nhìn từ dưới ngược lên trên, như đang đánh giá giá trị của một mặt hàng. Cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, cố gắng lắm mới kìm nén bản thân không hắt cốc rượu vào mặt anh ta.
“Xin lỗi, tôi cần vào nhà vệ sinh.”
Bước ra khỏi phòng thuê riêng, Mộc Mộc cuối cùng mới thở phào một tiếng, đưa mắt tìm kiếm khắp xung quanh, cuối cùng đã nhìn thấy Trác Siêu Việt đang đứng bên ngoài qua lớp cửa kính trong suốt, hai tay anh đang vịn vào lan can bên đường đi, nhìn về phía xa xa, nơi chẳng có bất kỳ phong cảnh nào.
Mộc Mộc đến bên cửa sổ, ngồi xuống chỗ ngồi dành cho khách muốn nghỉ ngơi.
Một cốc nuớc được đặt xuống trước mặt cô, cô cứ nghĩ rằng đó là do nguời phục vụ mang tới, nói một tiếng: “Cảm ơn”, tiếp tục quan sát bóng dáng của Trác Siêu Việt.
“Không cần phải khách sáo.” Là giọng nói thâm trầm của một người đàn ông.
Mộc Mộc vội ngẩng đầu lên thấy lục Tường đã ngồi xuống chiếc sofa phía đối diện, mỉm cười nhìn khuôn mặt có phần trắng nhợt của cô, “Đừng để ý, đàn ông uống nhiều rồi đều như vậy, không thể điều khiển nổi tay của mình.”
Mộc Mộc cúi đầu khẽ cười, Trác Siêu Việt uống nhiều rồi cũng vậy, không làm chủ được hai tay của mình.
Lục Tường lại nói: “Tuy nhiên Trác nhị thiếu gia lại không như vậy, cho dù cậu ấy uống bao nhiêu rượu, cũng không bao giờ làm bừa.”
“Hả? Vậy sao?”
Lục Tường gật đầu cười: “Bọn tôi đã từng chế giễu cậu ấy, nói kiếp trước cậu ấy chắc chắn phải là hoà thuợng.”
Hoà thượng? Mộc Mộc nhớ tới những hành động và lời nói ngày hôm nay của Trác Siêu Việt đối với cô, không dám gật bừa.
Lục Tường dường như nhận ra vẻ nghi ngờ của cô, “Đương nhiên, cậu ấy đối với cô nhất định sẽ khác, cô luôn là người tình trong mơ của cậu ấy.”
Mộc Mộc vô cùng nghi ngờ người đàn ông trước mặt cô uống quá nhiều rượu so với những người trong phòng, lời nói hoàn toàn không còn đáng tin cậy nữa.
“Cô không tin?” Lục Tường ngồi thẳng người, thu lại nụ cười trên khuôn mặt, trịnh trọng nói với cô: “Tôi nói thật đấy, trước đây, khi cô còn chơi đàn ở Lạc Nhật, cậu ấy là người hâm mộ trung thành nhất. Cậu ấy nói cô sau này nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ, cậu ấy còn nói tiếng đàn của cô rất độc đáo, khác với mọi người, có hỷ nộ ái ố, cậu ấy có thể hiểu được lúc nào cô đang vui, lúc nào cô đang rầu rĩ…”
Cô quay mặt nhìn về phía bóng dáng đang buồn rầu ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt lại, móng tay đâm cả vào thịt, dường như vẫn không có chút cảm giác.
Lục Tường lại nói tiếp: “Tôi đã khuyên cậu ấy rất nhiều lần, so với việc đêm nào cũng ngồi trong góc tối thưởng thức sự hấp dẫn “nghệ thuật” hư vô huyền ảo gì gì đó, chi bằng tận dụng thời cơ, đưa người ta về nhà, thoải mái hưởng thụ sự tươi đẹp “hiện thực”.”
“Nhưng cậu ấy nói, cô sẽ không đi với bất cứ người đàn ông nào, bởi vì cô tới đó để chơi đàn… Cậu ấy rất tôn trọng cô, giống như coi trọng một món hàng nghệ thuật.”
Anh tôn trọng cô? Vậy là cô đã trách nhầm anh rồi? Mộc Mộc không kìm được, buột miệng hỏi: “Nếu chỉ muốn nghe tôi chơi đàn, tại sao các anh lại đem tôi ra đánh cược với nhau?”
“Bởi vì tôi vô vị.” Lục Tường tự cười nhạo bản thân, “Tôi muốn cho cậu ấy biết rằng, phụ nữ đều giống nhau, hoa tươi, nhẫn kim cương, xe đẹp, nhà đẹp, bất cứ cô gái nào cũng không thể cưỡng lại được, cậu ấy lại luôn tin rằng cô không giống như những cô gái khác, trong mắt cậu ấy, cô giống như một cây dương cầm, chỉ có thể đứng chiêm ngưỡng từ xa, không thể làm hoen ố… Vì vậy tôi mới đánh cược với cậu ấy, tôi nhất định sẽ chinh phục được cô. Cậu ấy đồng ý đánh cược với tôi, nhưng nhắc trước rằng cho dù ai thắng ai thua, cậu ấy bảo tôi không được làm cô tổn thương… Tôi đương nhiên là không thể làm những chuyện gây tổn thương cho cô, cho dù thế nào, cô cũng là người tình trong mộng của cậu ấy.”
“Sau đó, cô đi khỏi Lạc Nhật, cậu ấy chạy tới tìm tôi, hỏi tôi có biết cô tên là gì không? Khi tôi và cô nói chuyện với nhau, cô đã nói với tôi những gì? Có từng cho tôi biết cô sống ở đâu không? Lúc đó, tôi cười nhạo cậu ấy một cách rất vô tình, “Thích người ta lại không dám theo đuổi, bây giờ người ta biến mất rồi, cậu mới hối hận, muộn rồi!”.”
Cậu ấy cho tôi biết, cậu ấy đã theo đuổi cô, cậu ấy hỏi cô tên là gì, cô không nói, cậu ấy hỏi cô sống ở đâu, cô cũng không nói, cậu ấy bảo cô hãy làm bạn gái của cậu ấy, kết quả, cô đã bỏ đi…
Trác Siêu Việt đang đứng ngoài cửa sổ, vô tình quay đầu lại, nhìn thấy hai người họ đang ngồi nói chuyện bên cửa sổ, lập tức quay người bước vào.
Lục Tường rút lui kịp thời, trước khi đi còn nói: “Chỉ làm bạn gái của cậu ấy trong một tuần, điều này quả tàn nhẫn với cậu ấy, còn tàn nhẫn hơn cả việc không làm một ngày nào!”
Lục Tường vừa bước đi, Trác Siêu Việt lại ngồi xuống vị trí đối diện cô: “Cậu ấy nói chuyện gì với em vậy?”
Cô hỏi ngược lại: “Có phải là Siêu Nhiên gọi cho anh không?”
Một cuộc điện thoại có thể khiến Trác Siêu Việt thẫn thờ lâu như vậy, ngoài Trác Siêu Nhiên ra, không ai có thể làm được.
“Ừm.” Anh không phủ nhận. “Anh ấy nói cấp trên đã đồng ý với đơn đề nghị của anh ấy, nếu không có gì thay đổi, tháng sau sẽ xuất phát.”
“Cái gì? Tại sao anh không giữ anh ấy lại?”
Trác Siêu Việt rầu rĩ lắc đầu, “Nếu là trước đây, ý kiến của anh, anh ấy có thể còn chịu nghe một chút. Bây giờ, việc anh ấy đã quyết định, không ai có thể thay đổi được.”
Bàn tay cô vong qua bàn, đặt lên bàn tay anh. “Dù thế nào, hai người vẫn là anh em ruột, không có em ở giữa hai người, anh ấy sẽ nghĩ thông suốt một cách nhanh chóng thôi…”
Anh lật bàn tay lên, nắm chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay mình.
Những khớp xương cứng nhắc quấn quýt với nhau, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, dọc theo dây thần kinh.
“Đi đi.” Trác Siêu Việt buông tay ra, giọng nói khẽ tới nỗi cô dưòng như không nghe rõ. “Em đi đi, tìm một người đàn ông không mâu thuẫn vì em, toàn tâm toàn ý yêu em.”
Anh cuối cùng đã chịu buông tay, mục đích của cô đã đạt được rồi, cô cứ nghĩ rằng cô có thể mỉm cười nói với anh “Cảm ơn anh”. Nhưng cô hoàn toàn không thể làm được, cô không thể cười được, cả người giống như đã mất hết điểm chống đỡ, cứ không ngừng đổ xụp xuống.
Anh nói: “Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đừng nghĩ rằng bất cứ điều gì em cũng có thể gánh chịu được, em không kiên cường như bản thân mình vẫn nghĩ đâu.”
Mộc Mộc gắng hết sức để hít thở, dưòng như ôxy trong bầu không khí xung quanh đang dần dần mất đi, công năng hai lá phổi của cô bỗng nhiên yếu dần, cho dù hít thở thế nào vẫn không thể làm dịu cảm giác tức ngực.
Anh không nhìn cô thêm một chút nào nữa, đứng lên bước vòng qua ghế.
Đầu óc cô biến thành một dải trống rỗng, nhảy dựng lên theo phản xạ có điều kiện, kéo tay anh lại, “Đợi một chút! Chúng ta chẳng phải đã thoả thuận với nhau rồi sao, vẫn còn sáu ngày nữa…”
Anh cau mày, không trả lời cô.
“Chỉ còn lại sáu ngày cuối cùng nữa, anh còn có tâm nguyện gì muốn được hoàn thành không?”
“…” Anh kéo tay cô, đặt vào trong khuỷu tay của mình bước ra ngoài cửa.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đi hẹn hò!”
Đi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng!
Trong trí nhớ của Mộc Mộc, đêm mùa đông ở thành phố X luôn rất lạnh giá, gió thổi lạnh thấu xương, hơi thở ấm nóng vừa được thổi ra, lập tức hoá thành lớp sương mù mong manh và bị gió lạnh thổi tan. Người đi đường ai nấy đều quàng khăn kín mít, bước chân rất vội vàng.
Vậy mà đêm mùa đông này lại rất ấm áp, họ cuối cùng đã có thể giống như một đôi tình nhân, khoác tay nhau đi dạo trên con phố dài huyên náo, tới một tiệm cà phê rất lãng mạn, cà phê Lam Sơn chỉ còn lại một cốc cuối cùng, vậy là, họ ngồi trong góc khuất dưới ánh đèn huyên náo, cùng nhau uống chung một ly cà phê.
Cà phê Lam Sơn không thêm đường, khi nhấp vào miệng lại cực kỳ ngọt ngào.
Uống cà phê xong, họ lại tới một rạp chiếu phim xem bộ phim được chiếu vào đêm khuya, rất không may, bộ phim được công chiếu vừa hay lại là phim ‘Sắc giới’.
Phim chiếu chưa đầy nửa giờ đồng hồ, một ai đó đã không thể chịu nổi, ghé vào tai Mộc Mộc thì thầm: “Chúng ta ra ngoài ngắm phong cảnh đi.”
“Á?” Mộc Mộc đang ôm túi bỏng ngô xem rất chăm chú. “Anh không thích phim này sao?”
“Không phải, loại phim này thì về nhà xem đĩa DVD nguyên bản còn phù hợp hơn.”
So sánh một chút, phong cảnh quả thực còn duy mỹ hơn ‘Sắc giới’ rất nhiều.
Trên mặt hồ, hàng nghìn hàng vạn đèn hoa đang lững lờ trôi, còn sáng tỏ hơn cả ban ngày. Từng đôi uyên ương đang khoác vai nhau dạo bước, ở góc tối dưới tán lá cây, còn có một vài bóng người đang ôm hôn nhau đắm đuối…
Anh liếc nhìn đồng hồ, kéo cô bước lên trên cầu, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó ở giữa hồ.
“Anh đang nhìn gì vậy?”
“Đài phun nước!” Anh nói.
Cô nhìn thật kỹ, ngoài một dải mặt nước hồ tĩnh mịch, chẳng có gì cả.
“Anh lừa em, hoàn toàn chẳng có…”
Bỗng nhiên, tiếng đàn piano thánh thót vang lên, một dòng suối trong xanh trào lên từ giữa lòng hồ trong màn đêm xanh thẳm, dưới ánh đèn màu rực rỡ, giống như một dải dây ngũ sắc treo lơ lửng trong không trung.
Trên mặt hồ còn có cả những bông hoa nước ngũ sắc bắn tung toé khắp nơi, hơi nước sặc sỡ bắt mắt lan toả khắp không trung.
Mộc Mộc ngây người nhìn ngắm, xúc động trầm trồ: “Thật đẹp! Đây quả đúng là một nơi hẹn hò thú vị!”
“Đúng vậy!” Anh ôm cô từ phía sau, khuôn mặt dụi vào trong mái tóc cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô. “Lần trước khi anh tới đây, hướng dẫn viên du lịch đã nói với anh, khi anh nhìn thấy đài phun nước phun lên, người phụ nữ mà anh muốn được nhìn thấy, nhất định là người mà anh yêu thương nhất.”
“Vậy anh…” Cô quay mặt lại, muốn hỏi anh xem lúc đó có phải đã nghĩ tới cô không.
Nhưng cô vẫn chưa kịp hỏi, bởi vì đôi môi càng lúc càng gần lại của anh đã mang tới cho cô câu trả lời. Nếu cô không phải là người mà anh muốn được nhìn thấy nhất, thì vì sao họ đã biết là sai mà vẫn cùng nhau từng bước đi tới ngày hôm nay?
Một sự ấm áp khác biệt đặt trên môi cô, cô nhắm mắt, đáp lại nụ hôn dài miên man mang đầy sự mãn nguyện và lưu luyến của anh.
Đó là một nụ hôn thuần tuý nhất, không có ý niệm dục vọng bản năng của cơ thể, cũng không có nỗi khát khao khó có thể kiềm chế nổi, môi và răng quấn quýt nhau trong một tình cảm chân thành, sự mãn nguyện trong vòng tay yêu thương và cả sự lưu luyến trong ly biệt.
Đài phun nước không biết đã dừng lại bao nhiêu lâu, đôi môi anh mới rời khỏi môi cô, ôm chặt cô vào vòng tay mình.
Gió tĩnh lặng mà thoáng đãng, nước hồ trong vắt mà mông lung, ánh đèn trên mặt hồ như gần mà lại như xa.
Trong một đêm như thế này, Mộc Mộc cuối cùng mới hiểu rõ thế nào mới là yêu thương thật sự.
Không phải là sự gắn chặt giữa hai cơ thể đến mức không có một kẽ hở, cũng không phải là sự chờ đợi vòng tay ôm ấm áp của đối phương. Yêu thương nhau, đó là khi hai người lặng lẽ đối diện nhau, cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim đau đớn không muốn nói ra của đối phương.
Một phong cảnh đẹp trong ngày tốt lành hiếm có, một giọng nói thô lỗ và một chiếc vòng tay thô ráp chen vào giữa hai người một cách không thích hợp: “Anh chị mua một bộ vòng tay tình nhân đi, bằng bạc thật đấy…”
Người phụ nữ bán hàng tầm trung tuổi đang hồ hởi luôn miệng giới thiệu, cặp vòng tay rẻ tiền bỗng nhiên lại trở thành một vật báu hiếm có, độc nhất vô nhị trên thế giới.
Trác Siêu Việt quả thực không thể kìm nén được nữa, cầm lấy chiếc vòng tay, móc tiền ra trả cho người bán hàng.
Sau đó, liên tục có rất nhiều người bán hàng rong tới giới thiệu hàng hoá với họ, nào là găng tay tình nhân, khăn quàng tình nhân, còn cả móc chìa khoá tình nhân nữa chứ…
Ầm ĩ đến nỗi họ chẳng còn cảm thấy chút thương cảm nào nữa.