Bởi vì Nam Uyển nằm ở phía nam hành cung ngự uyển ngoại thành kinh thành, tên cổ là Nam Uyển, dựa vào núi mà xây, chung quanh tường ngắn bao quanh, con nai trĩ thỏ, sống đông đúc trong đó, khi ra chỉ thị cấm đi dạo xung quanh, là lấy chuyện luyện tập quân sự.
Vừa nuôi cầm thú, tự nhiên rừng sâu đông đúc, chính giữa bốn phía đều thông suốt, cung cấp kỵ mã cho hoàng thượng đi săn, đi sâu vào trong núi xem qua, cũng thấy được rất hoang dã.
Bởi vì có nữ quyến đi theo, vì vậy lần trải qua này long trọng hơn, hoàng thượng cũng mang theo phi tần di chuyển đến hành cung ngự uyển bắt đầu cuộc sống thường ngày, Uyển Nhược đi theo Hiền phi cũng đến ở trong ngự uyển.
Trong nội tâm Uyển Nhược hiểu rất rõ ràng, trong cung cũng không phải là một chỗ ngồi, nàng cũng hận không được vội vàng xuất cung đi về nhà tránh ở nơi yên tĩnh, nhưng mà không biết trong lòng Hiền phi nương nương nghĩ gì, thế nhưng lại không đồng ý cho nàng xuất cung, cộng thêm Triệu Hi can thiệp, Uyển Nhược lại ở trong cung ước chừng thêm mười ngày nữa, cho đến khi hoàng thượng di giá đến ngự uyển, nàng cũng chỉ đành phải đi theo Hiền phi cùng Triệu Hi tới đây.
Thật ra thì Uyển Nhược rất buồn bực, cưỡi ngựa bắn tên thì nàng rất thích, cũng không đại biểu thích xem qua, xuất phát từ quan niệm của người hiện đại, nàng không thể nào máu tanh như thế.
Hiển nhiên hoàng thượng rất hăng hái, lấy một thanh Ngọc Như Ý màu xanh có khắc rồng, làm phần thưởng, phải nói Ngọc Như Ý màu xanh cũng không quá hiếm, nhưng phần đuôi như ý này lại có mấy phần lai lịch.
Năm đó thời điểm hoàng thượng còn là hoàng tử, cũng không phải là con trai lớn, mà là nhị hoàng tử, cũng là hoàng hậu sinh ra con trai trưởng, năm đó lập trường tranh giành đích thứ, cũng sinh rất nhiều phong ba, chậm chạp không quyết.
Cuối cùng thân là nhị hoàng tử Triệu Cơ trong lần đi săn ở Nam Uyển giành được ngôi đầu, tiên đế mừng rỡ, vì thế mới đem chuôi Ngọc Như Ý xanh khác rồng này tự tay trao cho hắn, ba ngày sau, hồi cung liền lập nhị hoàng tử làm thái tử, có một phen điển cố này ở trong đó, ý nghĩa của chuôi Như Ý này cũng thay đổi rồi.
Hơn nữa ở trong mười một vị hoàng tử, cũng không thể không khiến các vị đại thần hiểu lầm, tuy nói hôm nay vô luận từ đâu mà nhìn, thánh tâm đều là hướng về Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi, cũng có thể đi lên đại vị một ngày, này biến số ai cũng đoán không ra, thái tử ngược lại lập từ sớm, hôm nay cũng không như thế mà thôi.
Vì vậy chỉ dụ này của hoàng thượng vừa ra, tựa như một khối tảng đá khổng lồ, trực tiếp ném vào mặt nước tựa như bình tĩnh kỳ thực kaij như sóng ngầm mãnh liệt, phía dưới dòng nước ngầm nhanh chóng lật lên, thật có xu thế ngập đầu.
Trừ Uyển Nhược và Liễu Ngạn Linh, còn có mấy chi nữ nhà võ tướng cùng nhau tham dự, từng cái một trâm anh Lưu Tô, kỵ trang tươi đẹp mặc lên người, cũng có một phen tư thế hiên ngang oai hung khác, chỉ là nhìn khá hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là làm đẹp, tựa như tại đây trong xã hội nam quyền, nữ nhân cho tới bây giờ cũng chỉ là làm đẹp mà thôi.
Uyển Nhược cưỡi Tia Chớp của Thừa An, Triệu Hi cưỡi Đại Hắc Mã, nàng cũng không dám trêu chọc nữa, hơn nữa, nàng cũng biết trường hợp như vậy tốt nhất biểu hiện tầm thường là trên hết, đứng thứ nhất, không biết phía sau có cái chuyện xui xẻo gì chờ đâu rồi, nếu như rơi vào cuối cùng, mặt mũi này cũng mất, nàng mất thể diện cũng không có gì, chủ yếu phía sau nàng còn có Hiền phi còn có Vương gia.
Vì vậy Uyển Nhược đã sớm suy nghĩ tốt lắm, lập tức nghĩ một số thủ đoạn đã từng làm, không đến nỗi rơi vào cuối cùng là được, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Hi bên cạnh Thừa An, phát hiện khuôn mặt hắn nghiêng nghiêng mất hồn nhìn chằm chằm, không biết nhìn cái gì chứ, nàng theo ánh mắt của hắn nhìn sang.
Hắn đang nhìn thái tử Nam Hạ Mộ Dung Vũ, vị thái tử này hôm nay cũng là lần đầu tiên Uyển Nhược nhìn thấy, nói như thế nào đây, long mày lưỡi mác, khí vũ hiên ngang, xác thực danh bất hư truyền, nhưng mà, không biết vì sao a, đây là lần đầu gặp mặt, thái tử Nam Hạ, lại khiễn cho Uyển Nhược cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Tiếng kèn vang lên cắt đứt suy nghĩ vẩn vơ của Uyển Nhược, tiếng ngựa hí tiếng chân hỗn loạn, trong khoảnh khắc vọt vào trong rừng, dọc theo con đường săn bắn, tự mình tản đi.
Liễu Ngạn Linh kêu nàng một tiếng: Uyển Nhược ta đi trước, các vị hoàng tử ta tự nhận không sánh bằng, lần này tất nhiên muốn thắng ngươi đi.
Uyển Nhược không khỏi tiêu sái, khoác lên cương ngựa, thúc vào bụng ngựa sau đó cũng vọt vào, vào rất sâu trong rừng, thả nuôi đã lâu, thỏ hoang con nai gà núi chồn cáo có thể tùy ý thấy được, chỉ là chạy một lát, Uyển Nhược liền cố ý rơi vào phía sau, sau lưng hai thị vệ là Triệu Hi đưa cho nàng.
Biết vị tiểu thư này mặc dù thân phận bình thường chút, cũng là đầu quả tim của Thập Nhất gia, nhận chuyện xui xẻo này, vốn trong lòng liền thấp thỏm, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, nơi nào sẽ thúc giục nàng, nhưng mà chỉ đúng là giả câm vờ điếc, đi bảo vệ một thứ có giá trị mà thôi.
Chỉ là cái này trong tâm ý cũng có mấy phần nghi ngờ, bọn họ đều là cưỡi ngựa bắn cung rất tốt, tự nhiên nhìn ra được cách thức, từ nơi vị Tô tiểu thư này lên ngựa, xác định ra, thuật cưỡi ngựa của vị Tô tiểu thư này so với mấy vị khuê tú kia cũng mạnh hơn nhiều rồi, vì vậy, lúc đầu thật không tránh khỏi sinh ra mấy phần mong đợi.
Nào biết, vị Tô tiểu thư này từ sau khi vào rừng, bảy lừa tám gạt rơi xuống phía sau, ngựa đều không chạy, nhìn thấy con mồi liền ý tứ cầm cung cũng không có, chứ đừng nói bắn chết rồi, một dạng theo tới giải sầu, không nhanh không chậm.
Một người thị vệ trong đó, thấy phía trước cách đó không xa có một con hươi cúi đầu ăn cỏ, vì vậy không nhịn được nhắc nhở:
Tô tiểu thư bên kia có con hươu.
Uyển Nhược suy nghĩ một chút, nhìn hai người một cái, hỏi một câu: Các ngươi có thể có lưới?
Hai người ngạc nhiên, Uyển Nhược coi như chuyện đương nhiên phân phó:
Nếu không có, trở về đi tìm một cái, các ngươi giúp ta bắt sống mấy con thỏ trở về là tốt rồi, ngàn vạn lần không được bắn chết, về phần hươu coi như xong.
Hai thị vệ bất giác mỉm cười, trong lòng suy nghĩ, dù sao cũng là tiểu nữ nhi. Cũng cẩn thận, lưu lại một thị vệ, một người khác trở về tìm người ..., bắt thỏ mà nàng muốn đi.
Uyển Nhược thấy có chỗ trông cậy, coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, nhảy xuống ngựa, tìm trong rừng một tảng đá xanh bằng phẳng sạch sẽ, ngồi ở phía trên chờ, thị vệ ở sau lưng nàng cách đó không xa đứng thẳng.
Thời điểm mà Triệu Hi và Thừa An tìm tới, chỉ thấy nàng hình dáng này, không khỏi đều nở nụ cười, Triệu Hi cười nói: Ta đoán, ngươi nhất định lười biếng, mới cùng Thừa An thương lượng tới đây tìm ngươi, cũng có thể bắt quả tang.
Uyển Nhược đứng lên. Ánh mắt quét qua ngựa của hắn, cũng vui vẻ : Tài bắn cung của Thập Nhất gia cũng thật là lợi hại, mới một lát như vậy, dĩ nhiên cũng thắng lợi trở về rồi. .
Triệu hi nghe giọng của nàng có mấy phần hài hước, cũng biết nàng ở đây khám phá then chốt ở bên trong, nhắc tới cũng là chuyện rõ ràng, sớm có thị vệ ẩn trong tối chuẩn bị sẵn con mồi, ném ở trên đường hắn phải đi qua, không cần Triệu Hi động một đầu ngón tay, cùng thị vệ Tiểu Xuân Tử chỉ ở phía sau nhặt sẵn là được.
Nhưng mà, lúc này bị Uyển Nhược khám phá ra, mặt của Triệu Hi cũng có chút đỏ lên, Triệu Hi liếc nàng một cái, nhẹ nhàng tằng hắng một cái nói: Bên kia không xa có cái khe núi, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện đi.
Uyển nhược xì cười nói: Cái người này xem qua cũng thật thích thư giãn.
Thừa An cũng cười, lưu lại thị vệ tại chỗ này trông coi ngựa, ba người hướng trong rừng bước đi, đi không xa, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, dị thường thanh thúy dễ nghe.
Chuyển qua một dốc thoải, liền thấy một cái khe núi, quanh co đi xuống, phía sau lại gặp một vách núi cao chót vót, phía trên cũng là rừng rậm um tùm, thảm thực vật tươi tốt, có bụi cây che chắn cao tầm nửa thân người, hẳn là xem không rõ lai lịch.
Suỗi nước lại trong suốt, phía dưới cục đá cũng rõ ràng có thể thấy được, chợt có cá tôm bơi lội đi qua, trong rừng chim hót chiêm chiếp, cũng thật có một phen người rỗi rãnh nhìn hoa quế rơi, tháng tĩnh núi xuân khoảng không u tĩnh.
Uyển Nhược đứng ở trên tảng đá lớn bên dòng suối, kéo chút tay áo, đưa tay ra trêu chọc nước suối kia, chạm tay thấy mát lạnh, nàng rửa tay một cái, vốc lên uống một hớp, ngọt ngon miệng.
Nàng phen này nguyên là hứng thú làm đến tự nhiên, rơi vào trong mắt hai thiếu niên bên cạnh, tuy nhiên cũng không khỏi đỏ mặt, chỉ vì nàng vén tay áo lên, lại lộ ra một đoạn tay trắng nón, trên cổ tay là hai chiếc vòng tay bằng vàng ròng, hơn ánh lên cổ tay trắng như tuyết, tinh tế như bạch ngọc, nước suối trong suốt giống như từng hạt châu thuỷ tinh, từ trên ngón tay nàng chảy xuống, giống như viên ngọc trên khay, đẹp đến kinh tâm động phách.
Hai vị thiếu niên cũng có chút suy nghĩ sâu xa mờ ảo thần hồn không có ở đây, vì vậy không phát hiện trên vách đá cao trong bụi cỏ cao cỡ nửa người kia, chợt phóng ra một mũi tên, chỉ nghe dây cung vừa vang lên, vèo một tiếng, mưa tên phá không bay tới. . . . . .
Thừa An phản ứng trước tiên, ngẩng đầu vừa đúng nhìn thấy từ trong bụi cây phía trên có bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất, tiếp theo đó là thẳng tắp chiếu xuống mũi tên bạc, phương hướng của mũi tên không phải Triệu Hi cũng không phải là mình, mà là Uyển Nhược. . . . . .
Thừa An kinh hãi, vội vàng đề khí lên xuống xông tới, chỉ tới kịp ngăn ở trước người Uyển Nhược, mũi tên bạc thẳng tắp cắm ở trên vai hắn. . . . . .
Triệu Hi kinh hãi, tức giận trong hét lớn một tiếng: Người tới. . . . . .
Thị vệ nhanh chóng vọt tới, làm sao Uyển Nhược có thể nghĩ đến lần này có tai nạn, kêu lên một tiếng, vịn Thừa An, tròng mắt của Triệu Hi muốn nứt: Lục soát cho ta, ở phía trên đó, bắt sống cho ta, ta đến cũng muốn xem một chút, người nào gan to như vậy, dám ở ngự uyển công khai hành hung.
Tay chân của Uyển Nhược luống cuống, đỡ Thừa An. Muốn đi rút mũi tên cắm trên vai hắn ra, lại không dám đụng, máu tươi nhanh chóng chảy ra. Nhiễm đỏ xiêm y của hắn, theo xiêm áo tí tách trượt xuống, nhìn thấy mà ghê.
Sắc mặt của Thừa An có chút trắng bạch, lại rất bình tĩnh, mắt thẳng tắp nhìn Uyển Nhược, trong miệng còn không ngừng an ủi nàng:
Không sợ, Nhược Nhược không sợ, ta không sao, không có chuyện gì, không đau, thật một ít cũng không đau. . . . . .
Nước mắt của Uyển Nhược cũng rơi xuống, bây giờ đến lúc nào rồi, hắn còn nói những thứ này. . . . . . Bên này còn chưa có biết rõ, thình lình nghe thấy bên kia mơ hồ truyền đến tiếng la: Bắt thích khách, bắt thích khách. . . . . .
Bị đâm cũng không phải là hoàng thượng, mà là thái tử Nam Hạ Mộ Dung Vũ, trên đường săn thú, bị tên bắn lén đánh tới, bắn trúng vào ngực, mặc dù không đến nỗi lập tức bị mất mạng, nhưng cũng hung hiểm cực kỳ.
Hoàng thượng vội gọi Duệ thân vương vốn dĩ lấy cớ vương phi bị bệnh ở trong phủ tránh bị quấy rầy đến đây, mang theo cấm vệ quân đem chu vi hai mươi dặm bên trong bao bọc vây quanh, muốn cho hung thủ chắp cánh khó thoát. . . . . .
Chuyến đi Nam Uyển lấy một cuộc đại loạn qua loa kết thúc, hướng tới với Bắc Thần, nhưng chỉ là bắt đầu.
Chuyện của Mộ Dung Vũ Uyển Nhược cũng không quan tâm, dù thế nào đi nữa hắn sống hay chết, đều có hoàng thượng cùng đông đảo đại thần lo lắng, Uyển Nhược chỉ nhớ thương Thừa An, một khắc kia, nếu không phải Thừa An ngăn ở trước người của nàng, như vậy một mũi tên này sẽ xuất tại trên người nàng, mạng nhỏ này của nàng, không cần phải nói cũng không giữ được rồi.
Phương hướng kia, rõ ràng là nghĩ một mũi tên bắn chết nàng, có thể thấy được là hận không thể thấy nàng chết, khi nào thì nàng có kẻ thù như vậy, sau này nhớ tới, Uyển Nhược cũng sợ hết hồn hết vía.
Cũng may Thừa An bị thương là cánh tay, đầu mũi tên cũng không có độc, rút đầu tên ra ngoài, phải nghỉ ngơi mấy tháng, liền không có gì đáng ngại rồi.
Uyển Nhược là ba ngày sau, theo Thừa An trở về Tô phủ, giữa ban ngày người đến người đi, trước mắt nàng cũng không tốt, liền đã tới, cũng không nói nên lời, chỉ đành phải thừa dịp vào đêm, sai Như Ý xách theo đèn, chủ tớ hai người lặng lẽ dọc theo hành lang đến phía trước xem hắn.
Còn chưa vào Hạo Nguyệt hiên, liền mơ hồ có tiếng đàn chậm chạp mà chua chát truyền đến, Uyển Nhược dừng chân lắng nghe. . . . . . Tiếng đàn dần dần mờ mịt không có dấu vết tới không nghe thấy, Uyển Nhược mới không khỏi nói thật nhỏ:
Thành Vị Hà sang sớm mưa nhỏ nhẹ bay, khách bỏ liễu xanh mầu sắc mới. Khuyên quân hơn tận một ly rượu, người phía tây xuất dương quan vô cớ, hẳn là Dương Quan Tam Điệp, làm sao lại nhớ tới bài hát này. . . . . .