Tần Kiết cúi đầu nghịch điện thoại, căn bản không phát hiện cô bước vào phòng.
Tuy rằng phòng bao lớn, nhưng cũng toàn ghế trống, Trần Ân Tứ vẫn ngồi ở nơi cách Tần Kiết xa nhất.
Trong phòng bao đang phát một bài hát, hai người như cách xa vạn dặm không ai chạm tới ai, bầu không khí cũng xem như hòa hợp.
Một phút trôi qua...
Năm phút trôi qua...
Mười phút trôi qua...
Trần Ân Tứ cảm thấy chuyện này có chút không hợp lý.
Thời gian lâu như vậy, Lâm Nhiễm và Dung Dữ bọn họ sao vẫn còn chưa quay lại?
Trần Ân Tứ sau khi phản ứng, lập tức rút điện thoại, bắt đầu chất vấn trong group Wechat: “Mấy người đâu rồi?”
Không ai quan tâm cô.
Trần Ân Tứ @ toàn bộ thành viên.
Dung Dữ trả lời, có điều hình như uống say rồi, câu văn anh ta gửi đến có mấy chữ bị sai: “Nhiễm Nhiễm hạt đất* rồi, ở rớt vọng*.” (“Hạt đất - 褐土” đồng âm với “uống nôn - 喝吐” ; “rớt vọng - 遗愿” đồng âm với “bệnh viện - 医院.”)
Trần Ân Tứ: “...???”
Ba giây sau, Trần Ân Tứ dịch lại câu của Dung Dữ: "Nhiễm Nhiễm uống nôn rồi, ở bệnh viện."
Tiếp đó cũng có người bắt đầu trả lời.
“Mấy người chúng tôi đi ăn khuya, đã nói với Dung Dữ và Lâm Nhiễm rồi, hai người họ bảo sẽ báo cho cô biết, lẽ nào chưa nói gì sao?”
“Tôi không đi, tôi về nhà rồi, con còn nhỏ, sợ tối vợ không chăm được, sau này có thời gian mọi người lại hẹn.”
“...”
Trong lúc mọi người nhắn, Dung Dữ lại bạo phát: “Con nhóc Nhiễm Nhiễm này rơi tấm, tổ mổ che độc mồ, bùn thơm tim.”
Lần này Trần Ân Tứ dùng ba mươi giây mới hiểu câu của Dung Dữ: "Nhiễm Nhiễm đang truyền nước, anh đang chăm sóc, em yên tâm.” Trần Ân Tứ nhịn không được trong thâm tâm dựng ngón tay cái cho Dung Dữ.
Trâu bò, trừ hai chữ Nhiễm Nhiễm ra, toàn bộ đều sai lỗi chính tả.
Có điều, Lâm Nhiễm uống đến nhập viện, vậy cô...về kiểu gì?
Trần Ân Tứ ngẩng đầu, nhìn Tần Kiết đang ngồi xa xa trên ghế sofa.
Anh đang nhấn tay lên bàn phím, nhắn voice chat.
Giọng anh rất thấp, phòng bao lại mở nhạc.
Trần Ân Tứ loáng thoáng nghe được, hình như toàn liên quan đến máy tính. Anh đang bận nói chuyện với người khác, nên chưa kịp rời đi.
Rất nhanh Trần Ân Tứ phóng tầm mắt về điện thoại.
Cô nhắn cho Lục Tinh trước, lại giống như ngày 16 mỗi tháng, tất cả tin nhắn cô gửi như chìm vào đáy đại dương, căn bản chẳng ai nhắn trả lời.
Năm phút sau, cô do dự, mở tin nhắn gia đình lên xem.
Một tiếng trước, em trai Trần Diệu cùng cha khác mẹ gửi một tấm vào nhóm. Trong ảnh là nhà ăn Trần gia, ba cô, người mẹ kế cô, em gái Trần Vinh còn có Trần Diệu cùng ngồi trên ghế hoàng gia trong nhà ăn, ăn cơm tối.
Ảnh đó chắc do người làm chụp, biểu cảm của họ rất tự nhiên, mẹ kế gặp một miếng sườn non vào chén Trần Vinh, ba cô nâng ly cụng ly với Trần Diệu...
Trần Ân Tứ nhìn nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc, bỏ luôn câu hỏi nhờ tài xế nhà mình đến đón một chuyến, rời khỏi ứng dụng Wechat.
Cô mở danh bạ điện thoại nhìn một lượt, toàn bộ đều người trong giới, nếu đã mở miệng thì phải chắc người ta đến giúp, còn không lại loạn một trận nữa...
Nghĩ qua nghĩ lại, cô phát hiện, tìm người trong danh bạ điện thoại, không bằng nhờ bạn trai cũ ngồi cách mình năm mét kia còn hơn.
Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC