“Ngôn Tuyển?” Khi Tư Họa nhìn rõ người đang ngồi bên cạnh, cô lập tức sững sờ.
“Trùng hợp thật đấy, lại gặp nhau rồi.” Ngôn Tuyển chậm rãi kéo chiếc bàn nhỏ ra, hành động và lời nói rất tự nhiên, không có chút kinh ngạc nào.
Từ lúc Tư Họa đồng ý kết bạn với Ngôn Hy, việc đặt vé máy bay và chỗ ngồi rất thuận lợi, mọi thứ đều nằm trong dự liệu.
“Hôm nay không phải anh đưa Tiểu Hy về Cảnh Thành sao?” Tư Họa nhớ rõ ràng Ngôn Tuyển nói sẽ đưa Tiểu Hy về Cảnh Thành, sau đó quay lại Bốn Mùa.
“Tiểu Hy đã lên máy bay rồi, sang đến Cảnh Thành sẽ có người đón nó.” Ngôn Tuyển không nhanh không chậm kể lại sự việc, tiễn Ngôn Hy đi trước, sau đó ở đây đợi chuyến bay, thời gian rất dư dả.
Tư Họa gật đầu, cô khoanh hai tay lên chiếc bàn nhỏ, thái độ nghiêm túc giống như học sinh đang nghe giảng bài.
Phản ứng của cô khiến cho người bên cạnh buồn cười, Ngôn Tuyển nhẹ nhàng nói: “Bây giờ em có thể yên tâm đi ngủ rồi.”
“Ớ? Anh phát hiện ra từ lúc nào vậy?” Đến cả chuyện cô đi ra ngoài một mình sẽ không ngủ được cũng biết?
“Không phải em tự mình nói sao?”
“Tôi?” Tư Họa cố gắng nhớ lại, trong đầu không có chút ấn tượng gì. Cô đưa tay vỗ nhẹ lên đầu, vẻ mặt chán nản phiền muộn: “Tôi không nhớ được gì cả.”
Khi đó cùng nhau đi lên núi tuyết, trên đường nói chuyện với nhau rất nhiều, đối phương chỉ tùy tiện nhắc tới, anh lại nhớ kỹ trong lòng.
Trong tiếng nhắc nhở của máy bay, các hành khách lần lượt thắt dây an toàn, Tư Họa yên tâm dựa vào ghế nhắm mắt lại. Một lúc sau, chiếc chăn ấm áp được đắp lên người cô.
Cảm nhận được trọng lượng nhẹ trên người mình, Tư Họa đang quay mặt về phía cửa sổ, từ từ mở mắt ra, không thể nào không chú ý đến sự hiện diện của người đó.
Rời khỏi Bốn Mùa chỉ vài ngày, Tư Họa lại lần nữa đứng ở đây, có cảm giác như đột ngột bị cách biệt với thế giới, không vướng bận chuyện người cũ, không có sự hỗn loạn của thành phố phồn hoa, có thể trải qua một cuộc sống thư thái chậm rãi.
Sau kì nghỉ Tết Nguyên Đán, Bốn Mùa dần dần hồi phục về dáng vẻ ngày thường. Hai người, một trước một sau cùng bước vào đại sảnh Bốn Mùa. Thoạt nhìn không thấy ai ở quầy lễ tân, đợi bọn họ đến gần mới biết vấn đề nằm ở đâu.
Gần đây Tiểu Na có một sở thích mới, khi không có việc gì bận sẽ chơi game cùng Khương Lộ. Hai người cùng tuổi có đề tài nói chuyện chung, chơi cùng nhau rất vui vẻ.
Tư Họa cùng Ngôn Tuyển đứng ở bên kia không nói tiếng nào, Khương Lộ quét mắt qua, đột nhiên ngẩng đầu lên, theo phản xạ giấu điện thoại đi.
Tiểu Na bị hành động của cậu dọa một phen, ngẩng đầu lên nhìn theo. Sau đó cô ấy giấu hai tay ra sau, trên mặt nở một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn: “Ông chủ, chị Tư Họa, buổi trưa tốt lành, hi hi hi…”
Dáng vẻ lúng túng này, giống hệt như trước đây lúc đi học bị cô chủ nhiệm đang đứng nhìn trộm ở sau cửa phòng học phát hiện vậy.
Tư Hoạ ngại ngùng giơ tay lên: “Mọi người cứ tiếp tục đi.” Cô chỉ là một vị khách bình thường, không muốn làm gì bọn họ, chỉ là nhìn Ngôn Tuyển dừng lại thì không tự chủ được dừng lại với anh mà thôi.
Ông chủ không nói gì, hai người bọn họ đứng cũng không được ngồi cũng không xong, đành âm thầm quan sát.
Chân mày Ngôn Tuyển hơi nhếch lên, lặp lại câu: “Mấy đứa tiếp tục đi.”
“Hi hi.” Bị ông chủ bắt gặp đang “Câu cá”* khi làm việc, Tiểu Na có chút ngại ngùng gãi gãi đầu. Ông chủ Ngôn đối xử với nhân viên cực kì khoan dung, chỉ cần không trì hoãn công việc thì cũng có thể câu cá một chút.
(*Chỉ lười biếng, không hoàn thành công việc tốt)
Hai người xách vali tiếp tục đi vào trong, trở lại căn nhà lầu nhỏ sau hồ, mỗi người trở về phòng của mình.
Tư Họa bỏ hết đồ đạc ở trong vali ra, muốn xuống quầy lễ tân mượn đồ, lúc đi về lại nghe thấy Tiểu Na đang nói chuyện riêng với Khương Lộ: “Cậu thấy chưa, tôi đã nói rồi mà! Chị Tư Họa lại đi chơi với ông chủ rồi.”
Tư Họa đứng yên ở đó một lúc, sau đó quay trở lại chỗ cũ.
“Cốc Cốc——”
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào ”
Ở đây chỉ có Tư Họa và Ngôn Tuyển, không cần đoán cũng biết được là ai đến.
Sau khi được chủ nhân cho phép, Ngôn Tuyển đẩy cửa bước vào, đưa cuốn album ảnh trên tay cho Tư Họa: “Đây là ảnh chụp trên núi tuyết.”
“Oa! Tôi muốn xem!” Tư Họa nhanh nhẹn nhận lấy cuốn album, cầm trên tay nóng lòng muốn mở ra, khung cảnh rộng lớn bên trong đã thu hút cô.
Người học nghệ thuật rất nhạy cảm với cảnh vật thiên nhiên. Lúc học vẽ đã từng học cách tả thực, sau này Ngôn Tuyển dạy cô cách để tưởng tượng, không hề giống với cách tưởng tượng của giáo viên.
“Mấy bức ảnh này đẹp thật đấy.” Tư Họa tưởng chừng như không dứt ra được.
“Em lật đằng sau ra đi.” Những lời tán thưởng thật tâm của cô làm Ngôn Tuyển rất vui.
Tư Họa lướt nhanh qua các bức ảnh. Từ phần giữa bắt đầu xuất hiện hình dáng của Tư Họa, biểu cảm trong mỗi bức ảnh đều rất tự nhiên, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Tư Họa nhẹ nhàng xoa ngón tay lên cuốn album ảnh, trong lòng thầm tự luyến, cô chưa bao giờ biết mình có nụ cười đẹp như vậy.
Xem xong mấy bức ảnh, chợt Tư Họa phát hiện ra thiếu cái gì đó, đột nhiên nhớ tới: “Không có ảnh của anh sao?”
“Muốn xem ảnh của tôi?” Ngôn Tuyển ngồi bên cạnh, ngón tay im lặng gõ lên đầu gối.
“Tôi chỉ nghĩ, hai chúng ta cùng đi núi tuyết, vậy mà chỉ để ý đến tôi, bản thân anh lại không lưu lại chút kỉ niệm gì.” Ngôn Tuyển lựa chọn thật cẩn thận, cuối cùng rửa ra rồi dùng keo dán, dán từng bức ảnh và lời chú thích vào album, hao tổn tâm huyết như vậy, chỉ là không nghĩ tới bản thân mình.
Ngôn Tuyển giơ ngón tay lên, chỉ vào cuốn album: “Album ảnh này là kỷ niệm lớn nhất của tôi.”
Anh đưa Tư Họa một quyển, bản thân giữ một quyển.
Đột nhiên có cảm giác được phó thác sự tin tưởng, Tư Họa trịnh trọng ôm quyển album lên: “Tôi sẽ giữ nó thật tốt.”
Khóe môi Ngôn Tuyển hơi cong lên: “Tôi cũng thế.”
Tư Họa đang nói về phong cảnh, Ngôn Tuyển lại nói về người.
Sau khi Ngôn Tuyển rời đi, Tư Họa ngồi bên cạnh cửa sổ cẩn thận xem lại các bức ảnh một lượt từ đầu đến cuối, đột nhiên nhận ra gì đó, biểu cảm càng ngày càng nặng nề.
Trước đây không nghĩ đến những chuyện khác, cô chưa từng có khúc mắc gì khi làm bạn tốt với Ngôn Tuyển. Có điều không biết bắt đầu từ lúc nào, bất kỳ ai nhìn thấy cô đi với Ngôn Tuyển, cũng đều cho rằng hai người đang hẹn hò.
Trước đây khi ở bên Hạ Diên Tiêu dưới danh nghĩa người yêu thực sự, mọi người xung quanh hoặc là ngưỡng mộ cô, cho rằng cô “Trèo lên cành cao”, hoặc là dội một gáo nước lạnh nói rằng mộng tưởng hão huyền của cô sớm muộn gì cũng giết chết bản thân. Mặc dù trong thời đại mới đề cao sự bình đẳng giữa mọi người, nhưng có người luôn cho rằng xuất thân gia đình cô không xứng đáng với Hạ Diên Tiêu.
Cô cho rằng những kẻ tự cho là mình có quyền có thế luôn phải môn đăng hộ đối, cho đến khi quen biết Ngôn Tuyển, cô được mở mang kiến thức về một kiểu “Giới quý tộc” khác. Cho dù là Tống Tuấn Lâm hay là Ngôn Hy, lần đều gặp mặt đã vui đùa với cô, không hề để ý đến gia thế của cô có tương xứng hay không.
Hành động của Ngôn Tuyển thẳng thắn vô tư đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng không phân biệt được, anh kết bạn một cách ngẫu hứng hay có ý định gì khác.
Nếu như là cái trước, đó là sự may mắn khi có được một tri âm tri kỷ. Nếu là cái sau, cô sợ rằng mình sẽ không chịu nổi.
Những lọ thủy tinh buộc bằng dây gai vẫn treo đầy hai bên cửa sổ phòng ngủ, chỉ cần búng nhẹ ngón tay, toàn bộ sợi dây đều lắc lư đung đưa, vòng cung to hay nhỏ hoàn toàn phụ thuộc vào lực đẩy của nó.
*
Giữa tháng một, học sinh bắt đầu được nghỉ lễ. Đầu tháng hai, Tư Họa xách vali trở về quê.
Cãi nhau với bố nhiều năm, bình thường cũng rất ít khi liên lạc, nhưng năm nào Tư Họa cũng kiên trì về nhà, ít nhất là vào đêm giao thừa cô phải về để sum họp cùng gia đình.
Bố Tư sống ở nông thôn, nhưng ở đây không tính là nghèo nàn lạc hậu, cách thị trấn nhỏ cũng không xa, đi lại rất thuận tiện. Điều tốt nhất ở đây là môi trường thoải mái dễ chịu, cảm giác rất thanh tịnh, không cần bán mạng với công cuộc kiếm sống.
Khi Tư Họa ngồi xe trở về, xa xa nhìn thấy một người đang ngồi trên bừa đất của đập nước bên hông nhà.
Đường bê tông đã sửa xong xuôi, Tư Họa xuống xe ở chỗ đập nước bên nhà, kéo va li đến trước mặt người đàn ông trung niên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bố.”
Thấy con gái về, bố Tư lặng lẽ quan sát cô, cũng không nói gì, giống như là không nhìn thấy người trước mặt, tiếp tục ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ dùng sợi tre đan giỏ tre.
Kể từ khi Tư Họa kiên quyết nộp đơn nhập học vào một trường đại học ở nơi xa rồi rời khỏi đây, bố Tư sống một mình ở đây, càng ngày càng trở nên trầm mặc. Tư Họa không còn nhớ được dáng vẻ của người bố từng ôm cô, cười với cô khi cô còn nhỏ nữa.
Bố Tư im lặng không đáp lại, Tư Họa cũng không cố chấp đứng ở đây nữa, tự mình xách va li trở về phòng.
Căn phòng cô từng ở hầu như không có thay đổi gì, lúc rời đi có dáng vẻ gì, lúc quay về vẫn là dáng vẻ ấy.
Lần đầu tiên rời đi căn phòng rất sạch sẽ, sau này cho dù Tư Họa có quay lại sau bao lâu, căn phòng vẫn sạch sẽ như thế, đó cũng là lý do tại sao đêm giao thừa hàng năm nhất định phải quay lại đây đón Tết. Cãi nhau thì cãi nhau, ghẻ lạnh thì ghẻ lạnh, nhưng mối quan hệ máu mủ ruột rà trước sau gì cũng không thể nào chia lìa.
Sau khi dọn dẹp phòng, Tư Họa mới mở cửa đi ra ngoài. Bố Tư đã không còn ngồi bên ngoài đan giỏ tre nữa, đồ làm được một nửa đang đặt cạnh tường trong phòng khách.
Có tiếng động truyền ra từ bếp, Tư Họa đi chậm lại, bước vào thì thấy bố Tư đang cầm dao thái thịt, lượng thịt trên đĩa không ít.
Cô khẽ cắn môi, nhất thời không biết mở lời thế nào, họ luôn giao tiếp trong im lặng như vậy trong gần năm năm qua. Nhưng hôm nay khi đi ngang qua bố, cô cố ý quay đầu lại nhìn thêm lần nữa, mới phát hiện ra mái tóc vốn đen sẫm của bố không biết tóc trắng đã bắt đầu mọc lên từ lúc nào.
Năm tháng thúc giục con người già đi, thời gian không chờ đợi một ai.
Những năm qua, cô từng nghĩ đến chuyện làm hòa với bố, nhưng cô không thể phá bỏ được nút thắt trong lòng ông. Dường như từ sau khi mẹ cô qua đời, bố cô đã hoàn toàn khóa chặt trái tim mình, thậm chí đến con gái cũng bị ngăn cách ở ngoài.
Thu lại suy nghĩ của mình, Tư Họa bước vào nhà bếp chủ động đề nghị: “Bố, để con giúp bố.”
“Không cần.” Ông không quay đầu lại.
Mặc dù bị từ chối, Tư Họa vẫn nhất quyết muốn để chân tay bận rộn, bố Tư cũng không có ý đẩy cô ra.
Vào đêm giao thừa, hai bố con ngồi vào bàn ăn, cùng ăn bữa cơm sum họp lạnh lẽo buồn tẻ này.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, bố Tư dậy từ sớm nặn bánh trôi nước. Đợi sau khi Tự Họa tỉnh dậy, trên bàn đã có một bát bánh trôi nóng hổi.
Cô lấy thìa xúc vào miệng, bên trong được trộn với đường, hương vị ngọt thanh không quá ngán, là mức độ ngọt cô có thể chấp nhận được.
Chia tay với Hạ Diên Tiêu thực ra cũng có điều tốt, thời gian tự do của cô nhiều hơn, ở quê nhà từ đêm giao thừa cho đến khi kì nghỉ kết thúc.
Còn hơn mười ngày nữa mới bắt đầu vào học, Tư Họa định ở đây thêm một tuần nữa rồi đi. Nhưng cô không hề biết rằng, chính quỹ đạo thời gian bất thường khiến bố Tư nghi ngờ về cuộc sống hiện tại của cô.
Vài ngày sau, Tư Họa nhận được cuộc điện thoại từ một giáo viên trong trường. Trong cuộc đối thoại có nhắc tới “Trường học” và “Giáo viên mĩ thuật”, vẻ mặt của ba Tư lập tức suy sụp: “Con đang làm giáo viên mĩ thuật?”
“Trước đây con gặp phải chút chuyện, phải tạm ngừng công việc ở phòng làm việc.” Tư Họa chỉ nói một cách đơn giản, không nhắc gì đến chuyện chia tay.
Cô vốn muốn nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với bố, nhưng không ngờ sau khi bố Tư nghe tin cô bỏ công việc thiết kế, mặt mày liền xám xịt: “Bố đã nói con sẽ hối hận, vậy mà vẫn không nghe, bây giờ thì tốt rồi, vẽ tranh cũng không được, thiết kế càng không xong!”
“Mỗi người đều sẽ gặp phải quãng thời gian khó khăn, cho dù là vẽ tranh hay thiết kế đều như vậy. Bố nói thế có hơi hà khắc quá rồi.” Tư Họa cau mày tỏ vẻ không hài lòng, bị phủ nhận có lẽ là cảm giác tồi tệ nhất.
“Hừ! Ngay từ đầu bố đã vạch đường cho con mà con không đi, giờ lại muốn quay về dựa vào vẽ tranh kiếm sống, lại còn cãi nhau với bố?”
“Từ đầu đến cuối con không hề cãi nhau với bố, con lựa chọn nghề thiết kế trang phục mà con thích thì có gì sai? Mấy năm nay con không hề chìa tay xin một đồng nào của bố mà?”
“Con không xin bố, nhưng tiền học phí không phải là tài sản mà mẹ con để lại hay sao.”
“Lúc đầu là con bất đắc dĩ phải dùng đến số tiền đó, nhưng con đã nhanh chóng bù đắp. Dựa vào sự nỗ lực của mình mà kiếm phí sinh hoạt bốn năm, con không hổ thẹn với lương tâm!”
“Tư Họa, giờ bố hỏi con lại lần nữa, rốt cuộc con muốn tiếp tục thiết kế hay vẽ tranh?”
“Bố, lựa chọn của con sẽ không đổi.” Tư Họa hít một hơi thật sâu, thở dài rồi nói: “Từ nhỏ mọi người đều nói tính tình con giống bố, con vẫn luôn không hiểu rốt cuộc là giống chỗ nào. Sau này con mới rõ, điểm giống nhất chính là một khi đã quyết, cho dù gặp gian nan cũng tiếp tục bước tiếp.”
Tư Họa không muốn tiếp tục cãi nhau, cô bỏ di động xuống và rời đi, cuộc trò chuyện của hai người lại một lần nữa kết thúc trong sự không vui vẻ.
Tư Họa trở về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc, mấy bộ đồ mà cô mang về và những món đồ lặt vặt đã làm ra trong mấy ngày nay.
Sau khi thu dọn bàn làm việc, cô tiện tay mở hộp đựng bút, phát hiện ra bên trong phần lớn đều là bút máy. Mực đỏ, mực đen, mực xanh lần lượt đi kèm với chiếc bút máy có vỏ ngoài cùng màu, có điều trong số đó có một chiếc bút mực xanh cũ kỹ được đựng trong túi trong suốt, để lẫn ở giữa.
Nhìn thấy chiếc bút máy, Tư Họa không kìm được nhớ lại lúc nhỏ.
Hồi nhỏ, bố mẹ đưa cô đi du lịch Tân Thành cũng ở homestay, trong ấn tượng của cô căn nhà đó rất đẹp, khác hẳn với các khách sạn giản lược nhanh gọn. Ban ngày cả gia đình ba người chơi rất vui vẻ, cho đến nửa đêm hôm nọ tiểu Tư Họa bị đánh thức bởi một cơn giông, lớn tiếng gọi bố mẹ nhưng không thấy ai. Cô mở cửa định chạy ra ngoài, may có chủ nhà tốt bụng giữ cô lại.
Cô không nhớ rõ đối phương nói gì, chỉ biết lúc đó gặp một người anh cao hơn cô rất nhiều, cùng cô ngồi dưới mái hiên đợi hồi lâu. Tiểu Tư Họa không nhìn thấy bố mẹ thì khóc nức nở, đối phương lấy ra thứ đồ duy nhất ở trên người dỗ dành cô.
Sau này, cô cuối cùng cũng đợi được bố mẹ, người anh đó ra về, chỉ để lại một chiếc bút máy.
Sự kiện xảy ra đêm đó, Tư Họa nhớ rất sâu đậm. Thậm chí sau này khi Hạ Diên Tiêu cùng cô đứng dưới mái hiên, lắng nghe nỗi khổ tâm của cô, khi ở bệnh viện trông coi cô một đêm, quá khứ và hiện tại chồng chéo lên nhau, cô luôn cho rằng bản thân rất may mắn khi gặp được người cứu mình.
Tư Họa vội bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cầm bút lên rồi lại đặt xuống.
Thôi vậy, thứ đồ quý giá này nên để nó lưu lại trong những kí ức đẹp.
*
Một ngày sau, Tư Họa quay về Tân Thành.
Kì nghỉ Tết đã kết thúc, Tiểu Na và Khương Lộ nghỉ lễ vẫn chưa trở lại. Đối diện với những nhân viên và các vị khách mới đến xa lạ, Bốn Mùa dường như chỉ còn lại một mình cô.
Hai ngày sau là Tết Nguyên Tiêu, là ngày lễ vô cùng sôi nổi và náo nhiệt. Trên đảo tuyên truyền sẽ tổ chức một buổi vũ hội Nguyên Tiêu ở quảng trường nào đó, khuyến khích mọi người cùng tham gia cổ vũ.
Hai ngày nay cảm xúc Tư Họa không ổn định, tâm trạng đã hòa hoãn hơn lúc trước lại đi xuống từng chút một, dường như không có mong đợi với chuyện gì.
Cô biết mình không nên như vậy, bố không đồng ý với nghề thiết kế mà cô chọn, cô càng phải đạt được nhiều thành tích để chứng tỏ bản thân với bố!
Tư Họa nghe ngóng về thời gian tổ chức Tết Nguyên Tiêu, sự kiện bắt đầu lúc 7 giờ 30 tối, kết thúc lúc 9 giờ 30. Trước khi ra ngoài một mình, cô cũng lên đồ, tự trang điểm cho bản thân thật đẹp, chọn một chiếc áo len màu cam phù hợp với không khí lễ hội.
Mùa đông ở Tân Thành không quá lạnh, áo len và áo khoác đã đủ ấm áp rồi.
Đứng trước gương soi đi soi lại toàn thân, Tư Họa tiện tay lấy chiếc mũ beret hoa mai trên giá xuống đội lên đầu, lúc này mới cầm điện thoại chậm rãi đi xuống lầu.
Vừa đến đại sảnh, Tư Họa đã nhìn thấy một người bất ngờ xuất hiện ở cửa.
“Ngôn Tuyển?”
Anh đang cầm một chiếc vali màu đen trong tay, thở hổn hển, hơi thở có chút không ổn định, nhìn dáng vẻ rất vội vàng: “Kịp rồi.”
Vào ngày Tư Họa trở về Bốn Mùa, các nhân viên đã âm thầm gửi tin nhắn cho Ngôn Tuyển. Vì thế anh đã đẩy nhanh tốc độ xử lý công việc, ngay khi hoàn thành xong là lập tức từ Cảnh Thành đến đây.
May mắn thay Tư Họa vẫn chưa đi, mọi thứ vẫn còn kịp.
“Tối nay có sự kiện Tết Nguyên Tiêu rất sôi động, tôi định đi xem xem.” Ngôn Tuyển ngầm quan sát, thấy hôm nay cô trang điểm: “Em đang chuẩn bị ra ngoài à?”
“Đúng thế, tôi đang muốn đến góp vui.” Tư Họa gật đầu.
“Vậy thì tốt, cùng nhau đi đi.” Không đợi Tư Họa phản ứng, Ngôn Tuyển đã đặt vali xuống, định ra ngoài trong bộ dạng này.
Tư Họa khẽ cắn môi, ngập ngừng đề nghị: “Anh đừng nóng vội, thời gian còn sớm, hay là anh nghỉ ngơi một chút đã?”
“… Được.” Suy xét lại, Ngôn Tuyển nhận ra hành động vừa rồi của mình có chút không thỏa đáng, chủ ý của anh quá rõ ràng.
Sau khi Ngôn Tuyển trở về phòng, Tư Họa ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh.
Vẫn còn một tiếng nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, chỉ mất 20 phút để đi bộ đến đó, thời gian chuẩn bị khá dư dả.
Không lâu sau, Ngôn Tuyển đã thay một bộ quần áo khác rồi đi xuống lầu. Chiếc áo len màu nâu toát lên phong thái hướng nội của đàn ông, không giống vẻ ấm áp mang theo ánh mặt trời thường thấy mà trông chững chạc hơn nhiều.
“Có thể đi rồi.”
“Ừm!”
Trên đường hai người sánh bước bên nhau, giống như một cặp tình nhân đang hẹn hò.
Lễ hội mùa xuân đã qua, nhưng những chiếc đèn lồng trên phố vẫn chưa được dỡ bỏ, không khí lễ hội vẫn còn tràn ngập. Vào ngày trăng rằm, trẻ em trên đường vẫy pháo bông, những chùm pháo hoa nhỏ được đốt lên tựa như vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Lễ hội Tết Nguyên Tiêu tối nay rất sôi động và hấp dẫn, nhưng không hiểu sao có quá nhiều khán giả kéo đến, nhiều người đứng đằng sau chỉ nghe thấy được âm thanh.
Hai người họ lướt qua đám đông, sơ ý một chút là sẽ bị tách nhau. Tư Họa đang định nói gì đó, đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt.
“Ở đây có quá nhiều người, rất dễ bị lạc.” Ngôn Tuyển kịp thời giải thích.
Tư Họa có hơi không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay ra.
Thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt bên tai, cô vẫn có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim mình: “Thình thịch, thình thịch——”
Vào khoảnh khắc ấy, thời gian như không còn ý nghĩa gì nữa, Tư Họa có chút bàng hoàng, họ vô tình bị cuốn vào đám đông cho đến khi lễ hội kết thúc.
Người dẫn chương trình đang tổng kết các tiết mục tối nay, người trong quảng trường lần lượt giải tán, Tư Họa cũng quay đầu lại: “Cũng xem gần hết rồi, chúng ta về thôi.”
Đợi đến khi xung quanh trống trải, bàn tay vốn dĩ nên tách ra vẫn đang bị giữ chặt. Tư Họa liếc nhìn mấy lần, chỉ thấy bàn tay được nắm lấy nóng hầm hập, rất nhanh đã đổ đầy mồ hôi.
“Ngôn Tuyển.” Tư Họa không thể không nhắc: “Giờ có thể thả tay ra được rồi.”
“Xin lỗi, tôi quên mất.” Lý do sứt sẹo như vậy, nói ra đến bản thân cũng không dám tin.
Nhưng Tư Họa lại tin, cô chỉ mong có một lý do đơn thuần như vậy, để mình không phải đối mặt với những rắc rối khác.
Sau khi rời khỏi quảng trường, hai người trở về theo con đường khác. Phong cảnh bên đường đi rất đẹp, chỉ là ở nơi tối tăm, Tư Họa không thể nhìn rõ.
Tư Họa nhìn xung quanh tìm trò vui mới mẻ, khi đi qua ngã rẽ, đột nhiên phát hiện một thứ bất ngờ: “Ở đây vậy mà còn một phòng đàn chưa đóng cửa.”
Bốn kí tự “Phòng đàn xx” được treo trên tấm bảng ở cửa, nhiều loại nhạc cụ khác nhau được trưng bày trong cửa hàng.
Tư Họa bước vào trong.
Ông chủ đang ngồi trong quán pha trà, bộ trà hoàn chỉnh được đặt trên bàn, đối diện là một chiếc đàn tranh.
“Quý khách cần gì, có thể tự ý xem.” Ông chủ vô dục vô cầu vẫn ngồi im không động đậy.
Những người đến đây tiêu tiền, hoặc là cảm thấy thú vị, nhưng phần lớn họ đều không mua. Hoặc là người trong ngành am hiểu nhạc cụ thì sẽ đưa ra yêu cầu của mình.
Tư Họa xem qua một lượt, đột nhiên chỉ vào chiếc đàn tỳ bà.
“Muốn mua?”
“Muốn thử xem.”
Ngôn Tuyển nhướng mày với vẻ thích thú.
Trước đây hiếm khi thấy Tư Họa nói đến tiết tấu âm nhạc, cũng chưa từng nghe nói rằng cô biết chơi đàn tỳ bà, càng tiếp xúc với cô gái này lại càng phát hiện ra cô chính là một kho báu.
Sau khi được ông chủ cho phép, Tư Họa cầm cây đàn tỳ bà lên thử gảy dây đàn. Cô gảy một đoạn rất tự nhiên, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn hai người, dường như có hơi ngượng ngùng.
Ông chủ an tĩnh dùng tay ra hiệu mời cô tiếp tục, Ngôn Tuyển gật đầu và mỉm cười. Dưới sự động viên của hai vị khán giả, Tư Họa đã mượn khúc phổ của ông chủ, thử chơi trọn vẹn ca khúc.
Ngôn Tuyển nghe đến mê mẩn.
Anh đã luôn tìm kiếm một tâm hồn ăn ý đồng điệu trong biển người mênh mông, thời gian trôi qua quá lâu, mãi đến khi anh gần như không còn tin con người ấy có tồn tại.
Nhưng giờ đây cô lại xuất hiện.
Chỉ cần một cái liếc mắt, phút chốc đã đắm chìm.
Cuối cùng Tư Họa trực tiếp mua luôn cây đàn tỳ bà đó, để lại địa chỉ, tính thêm phụ phí để ngày mai ông chủ gửi đến Bốn Mùa.
“Tôi không ngờ em còn có tài năng ẩn giấu này đấy.” Sau khi rời khỏi phòng nhạc, hai người tự nhiên tán gẫu về nhạc cụ. Tối nay Ngôn Tuyển cực kì hưng phấn.
Tư Họa khẽ mỉm cười: “Anh chưa từng hỏi tôi.”
Không chỉ Ngôn Tuyển mà rất nhiều người không biết, vì bọn họ chưa từng hỏi cô, cô cũng không có mong muốn bày tỏ mãnh liệt. Chỉ là vừa rồi vô tình gặp phải, cô mới muốn thử một chút mà thôi.
Cô không hề bị bố bắt ép học vẽ từ khi còn nhỏ, ngoài học ra toàn bộ thời gian còn lại cô đều bồi dưỡng rất nhiều sở thích khác. Trong số các loại nhạc cụ, cô không chỉ chơi được mỗi đàn tỳ bà, chỉ là đặc biệt yêu thích nó.
“Nếu hỏi em, em sẽ trả lời à?” Ngôn Tuyển bình tĩnh dẫn dắt chủ đề.
Tư Họa gật đầu, thành khẩn nói: “Nếu có thể trả lời, tôi nhất định sẽ nói.”
“Sau lễ hội mùa xuân, tôi sẽ rời khỏi Tân Thành một khoảng thời gian dài, em…” Lời nói đã được chuẩn bị sẵn trong đầu đang dần trở nên trống rỗng, ngay cả một Ngôn Tuyển vốn tự tin thường ngày cũng vô thức nhẹ giọng, rất mong muốn có được một đáp án: “Em, có muốn đến Cảnh Thành tham quan không?”