Bùi Chinh bưng một chén canh xương hầm đi đến, bên trong là sủi cảo và hoành thánh, mỗi một viên đều rất to, anh lại lấy chén thủy tinh có bốn cái bánh trôi đưa đến trước mặt cô:
“Không có nhiều thời gian, mua ở siêu thị, em nếm thử xem ăn ngon không.”
Anh cho rằng cô muốn ăn sủi cảo.
Lòng ngực Khương Diệp khẽ run, gì cũng không hỏi, cầm lấy thìa múc canh ăn một miếng, sau đó mới nếm sủi cảo: “Ăn ngon.”
Bùi Chinh cũng múc một chén, ngồi xuống trước mặt ăn cùng cô.
“Ngoài ăn tết, ngày thường ít khi ăn sủi cảo.”
Anh ăn xong hoành thánh, gật gật đầu: “Đúng là không tồi.”
“Anh ăn tết có vui không?” Khương Diệp hỏi.
Bùi Chinh suy nghĩ một lát mới nói: “Cũng không khác với ngày thường lắm, chỉ là đông vui hơn thôi, ba mẹ anh không ưa nhìn mặt đối phương, gặp cũng sẽ cãi nhau, những ngày đó sẽ cố gắng nhẫn nhịn, nhìn qua rất mệt.”
“Ba mẹ em cũng vậy.” Khương Diệp nghĩ nghĩ cẩn thận, sau đó lại lắc lắc đầu:
“Thật ra em không nhớ rõ về ba mình lắm, đều là thường xuyên nghe mẹ chửi ông cái này không tốt cái kia không tốt, nghe nhiều, trí nhớ hình thành một con người thối nát khốn nạn.”
“Em vẫn chưa từng gặp ông?” Bùi Chinh hỏi.
Khương Diệp gật đầu: “Chưa gặp bao giờ, trước kia học tiểu học, nghỉ hè và nghỉ đông đều về nhà ông bà nội, một lần cũng chưa thấy.”
Cô nở nụ cười lãnh đạm: “Chắc là có gia đình mới rồi, không muốn liên quan gì đến em và mẹ nữa.”
“Cũng có thể, ông sống thật sự không tốt, nên không muốn cho em thấy.” Bùi Chinh nói.
Advertisement
Khương Diệp đang nắm chiếc đũa dừng một chút, mới nói: “Anh không cần an ủi, em đối với ông vốn dĩ không có tình cảm gì.”
Chẳng qua, ông cùng Đinh Liên cho cô sinh mệnh mà thôi.
Mà cô thật sự cũng không muốn đến thế giới này.
Chỉ là trốn không thoát khỏi vận mệnh, cũng như tất cả chúng sinh, chỉ có thể cắn răng đi từng bước một về phía trước.
Cơm nước xong, cô chủ động giúp anh rửa chén, Bùi Chinh cũng không từ chối, anh đứng chen chúc với cô ở cạnh bồn rửa, từ sau lưng vòng lấy cô, bắt lấy bàn tay cùng rửa chén đũa, lúc dùng nước rửa chén, anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Hôm nay em sang bên kia ăn cơm, có phải không vui lắm đúng không?”
Cằm Bùi Chinh đặt ở hõm vai cô, vòng ôm càng chặt hơn một chút.
Khi trở về nhìn cô rất mệt mỏi.
“Ừm.” Khương Diệp bắt tay anh dưới vòi nước cùng rửa:
“Chỗ đó không chào đón em, em cũng không muốn đi.”
“Vậy từ sau không đi.” Anh nói.
“Ừm.” Cô gật đầu: “Không đi.”
Bùi Chinh hôn hôn vành tai cô: “Đi, tắm rửa đi.”
Anh chặn ngang người cô ôm vào ngực, đi vào toilet, đặt người xuống trước bồn rửa tay, Khương Diệp cầm bàn chải đánh răng, lúc nặn kem đánh răng thuận tay lấy cho anh luôn, hai người một trước một sau đứng trước gương đánh răng, Bùi Chinh giống như người khổng lồ đứng sau lưng cô, một bàn tay túm lấy mái tóc dài sau lưng , một tay khác lấy cốc đựng nước đưa đến trước môi, chờ cô súc miệng xong, lúc này mới đánh răng mình.
Khương Diệp rửa mặt xong, anh lại lấy khăn lông lau bọt nước trên cằm cô.
“Mẹ em còn chưa bao giờ chăm sóc em như vậy.” Khương Diệp xoay người mặt đối mặt nhìn anh.
Bùi Chinh chỉ muốn chăm sóc cô, không khống chế được chỉ muốn đối tốt với cô, hai tay anh chống trên bồn rửa tay, vòng lấy cô trước ngực, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ mặt cô: “Anh muốn làm ba em.”
Khương Diệp: “……”
Cô “Phụt” cười một tiếng, cười đến mức không dựng thẳng được eo dậy, dựa vào ngực anh cười đến phát run.
“Làm sao vậy?” Bùi Chinh cũng cười theo: ” Em cười gì thế?”
Khương Diệp lần đầu tiên cười thoải mái như vậy trước mặt anh, một lát sau, cô mới ngừng cười, bắt lấy áo sơ mi trước ngực anh nói: ” Có phải anh uống nhiều quá rồi không?”
Giọng nói rõ ràng ý cười, không giống như tức giận.
Mỗi lần cô cười rộ lên rất đẹp, đuôi mắt cong cong sáng lấp lánh, khóe môi cong lên, lộ ra hàm răng trắng bóng, gương mặt xinh đẹp vì cười đến dịu dàng duyên dáng.
“Anh sợ em coi anh như …” Bùi Chinh nói còn chưa dứt lời, bị Khương Diệp hôn lên môi, anh dừng nói chuyện, một tay nhấc eo ôm cô lên ngồi trên bồn rửa tay, giữ cằm đáp lại nụ hôn.