Vấn đề của Ngụy Thành Huy càng trở nên nghiêm trọng.
Chủ yếu là video kia bị người khác phát tán trên mạng, người nhà Lộ Du Hi cũng nhận ra cô ta.
Ba mẹ Bùi Chinh cùng ba mẹ Lộ Du Hi là người đầu tiên được biết, gọi điện thoại cho Bùi Chinh bảo anh dẫn cô ta về nhà một chuyến, Lộ Du Hi không dám trở về, tránh ở trong chăn khóc lóc cầu xin Bùi Chinh đừng dẫn mình về nhà, cô ta biết sai rồi.
Bùi Chinh nhẹ buông tiếng thở dài: “Vậy sao em còn tự quyết định chạy đến bệnh viện?”
“Em không muốn có em bé, không muốn cùng anh ly hôn……”
Lộ Du Hi khóc lóc mặt đầy nước mắt: “Em cầu xin anh…đừng dẫn em về gặp họ…”
“Lộ Du Hi, em nên trưởng thành.”
Bùi Chinh lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô ta:
“Không có ai là không phạm sai lầm, ba mẹ em lúc này đang rất lo lắng, trốn tránh không có ích gì, tôi dẫn em về, chúng ta sẽ giải quyết việc này thật tốt, họ muốn đánh muốn chửi, tôi sẽ ngăn đón giúp em, nhưng mà em nên gánh vác, nên tự mình chịu trách nhiệm.”
Lộ Du Hi khóc lóc đi đến ôm cổ anh: “Bùi Chinh, em không thể rời bỏ anh, em không muốn ly hôn, em sẽ bỏ đứa bé, chúng ta tiếp tục ở bên nhau được không?”
Bùi Chinh thở dài, không an ủi cô ta nữa, tìm chăn bọc người lại ôm xuống dưới xe, một đường lái đến nhà Lộ Du Hi.
Ba mẹ Bùi Chinh cũng ở đó, bốn người vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trên sô pha, không khí ngột ngạt gần như nghẹt thở, cửa vừa mở ra, mẹ của Lộ Du Hi gần như gào lên, lao tới đánh một cái vào vai Lộ Du Hi:
“Mẹ kiếp! Cô điên rồi! Sao cô có thể làm ra chuyện như vậy! Hả! Cô có xứng với Bùi Chinh hay không?! Cô có xứng đáng với gia đình họ Bùi không?! Đây là cách tôi dạy cô sao?! Đứa con mất nết! Hôm nay tôi phải đánh chết cô!”
Lộ Du Hi vẫn luôn tránh sau lưng Bùi Chinh, cô ta vừa khóc vừa xin lỗi, nói mình sai rồi.
Bùi Chinh đưa tay ngăn cản mẹ Lộ, giải thích nói: “Con với Lộ Du Hi trước đó đã ký thỏa thuận ly hôn, cho nên, việc này không trách em ấy, là con không nói rõ với mọi người, cho nên mới tạo nên tình huống như thế này.”
Ba mẹ Lộ Du Hi vừa nghe thấy vậy đã biết anh đang cố gắng bao che cho con gái mình, lập tức cảm thấy quá có lỗi với Bùi Chinh, bọn họ cũng biết chuyện này đã quá trớn, nếu chỉ là ngoại tình còn có thể giải quyết, đằng này Lộ Du Hi còn mang thai của người khác, ai có thể chịu đựng, làm sao có thể chấp nhận được.
Mẹ Lộ đánh đấm một lát liền quỳ xuống đất khóc nấc lên, che mặt nói đời này không có cách nào gặp người khác nữa, càng không có mặt mũi gặp ba mẹ Bùi Chinh.
Ba mẹ Bùi Chinh ngồi một bên cảm thấy xót xa cho con trai mình, đồng thời cũng rất buồn và nghẹn vì chuyện này, chờ cho mẹ Lộ khóc đủ rồi, hai nhà lúc này mới bàn bạc về chuyện ly hôn của Bùi Chinh và Lộ Du Hi.
Bùi Chinh sớm đã chuẩn bị, anh lấy ra bản thỏa thuận ly hôn của mình, chỉ chờ Lộ Du Hi ký tên, mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Mẹ Lộ vừa thấy anh đem 80% tài sản đều cho Lộ Du Hi, nước mắt lại rơi xuống.
Bà trực tiếp cầm lấy xé nát, nói ngày mai sẽ soạn lại một tờ thỏa thuận ly hôn khác, Lộ Du Hi không có tư cách đòi bất kỳ tài sản nào của Bùi Chinh, ngược lại, họ cần phải bồi thường cho anh.
Ba Lộ lấy từ trong két sắt ra sổ đỏ một căn nhà ở thành Tây, trực tiếp nhét vào tay Bùi Chinh, bắt anh cần phải nhận.
Bùi Chinh không cầm, ba Lộ liền giao lại trên tay ba mẹ anh, thái độ thành khẩn đến mức chỉ còn cách sắp quỳ xuống bắt họ phải nhận nó, ba mẹ Bùi Chinh không có cách nào từ chối, chỉ đành nhận lấy. Hai nhà lại ngồi xuống bàn bạc, chưa nói một hồi, mẹ Lộ ôm lấy mẹ Bùi khóc nấc lên, nói đời này bà tạo nghiệt gì lại sinh ra cái thứ như vậy.
Lộ Du Hi bị đánh đến choáng váng, ngồi dựa vào sô pha, nước mắt chảy ra đã khô, cô ta cầm ly nước, vì ngón tay đang run rẩy nên nước trong đó sánh cả ra ngoài rớt xuống thảm, Bùi Chinh đỡ lấy cái ly, Lộ Du Hi thuận thế nắm chặt lấy tay anh, giống như đang nắm một cọng rơm cứu mạng, cầu xin anh đừng bỏ rơi cô ta.
Ba Lộ đã gọi điện thoại đến bệnh viện hẹn lịch về việc sinh non.
Rõ ràng lúc trước Lộ Du Hi muốn sinh non, nhưng lúc này ba mẹ muốn ép cô phải sinh non, cô ta không biết vì sao lại sợ hãi, kéo lấy tay Bùi Chinh, khóc lóc xin anh, có thể đi cùng cô ta được không.
Thời gian đã quá muộn, ba lộ hẹn lịch ngày mai đến phẫu thuật.
Ngày mai, Bùi Chinh phải đi làm thủ tục ly hôn với Lộ Du Hi.
Ba Lộ cúp điện thoại, nhìn thấy Lộ Du Hi còn quấn lấy Bùi Chinh không buông, lập tức đi lên tát một cái vào tay gạt ra: “Cô còn biết xấu hổ không? Mặt mũi chúng tôi đều mất hết rồi còn cuốn lấy người ta làm gì?”
“Vâng, con không biết xấu hổ.”
Lộ Du Hi chân trần từ sô pha đứng lên, chạy về phía ban công muốn nhảy lầu: “Con cho ba mẹ mất mặt, con không sống làm gì nữa.”
Bùi Chinh nhanh ngăn cô ta lại, Lộ Du Hi như phát điên đánh anh, cắn cánh tay anh:
“Anh để em chết đi ——”
Ba mẹ cô ta bị dọa sợ, nhanh giữ chặt người lại, mẹ Lộ còn không yên tâm, tìm dây thừng trói tay lại, nhốt vào phòng.
Từ nhà họ Lộ đi ra, ba mẹ Bùi Chinh cũng không nói gì, mẹ Bùi vẫn đang khóc, Bùi Chinh đưa người về trước cửa nhà, còn lau nước mắt trên mặt mẹ anh, bảo bà nghỉ ngơi cho tốt, tim mẹ Bùi như bị dao cắt, bà không ngừng nói rằng mình đã làm hại con trai, vào đến nhà ngồi xuống sô pha, vừa khóc vừa cho mình một cái tát.
Bùi Chinh ôm người vào ngực, kêu ba anh đi lấy thuốc, chờ lúc mẹ anh uống xong thuốc, lúc này mới làm cho bà bình tĩnh lại.
Bùi Chinh chờ cho mẹ ngủ rồi, lúc này mới đi xuống tầng dưới, ba Bùi cũng không nói gì nhiều, đưa anh xuống dưới khu nhà, nhìn anh lên xe, lúc này mới nói một câu: “Đôi khi những quyết định của ba mẹ không được đúng đắn, nhưng trong lòng chỉ muốn tốt cho con.”
“Con biết.” Bùi Chinh cài dây an toàn, nhìn ba Bùi còn chưa vào, hỏi ông có muốn nói gì nữa không, đôi mắt ông hồng hồng, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài:
“Không có gì, con về đi, đi đường chú ý an toàn.”
Anh đã cố gắng rất nhiều để trở thành một đứa con trai tốt, khiến ba mẹ thương xót.
Chẳng cần ba Bùi phải nói ra, Bùi Chinh cũng biết trong lòng ông nghĩ gì, trước khi khởi động xe, anh vẫy tay về phía ba mình: “Ba vào đi, ngoài này lạnh.”
Tuy rằng sự việc đã được giải quyết, nhưng tâm tình anh đang rất loạn.
Lúc này anh muốn gặp Khương Diệp hơn bao giờ hết, muốn được ôm cô một cái.