Bùi Chinh nhổm người dậy nhìn cô, bị nụ cười của cô lây nhiễm, khoé môi vô thức cong lên, anh cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô: “Em cười cái gì?”
Khương Diệp ôm cổ anh, vùi mặt vào hõm vai:
“Bùi Chinh, em buồn ngủ.”
Muốn anh ôm ngủ.
Bùi Chinh ôm cô nằm xuống, cánh tay dài siết chặt lấy, đem người cô áp vào ngực mình:
“Ngủ đi.”
Vòng ôm đầy tràn làm người ta an yên, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đầu, quẩn quanh nơi đầu mũi là hơi thở của người đàn ông, lòng Khương Diệp an ổn xuống, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tay còn lại của cô được nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Bùi Chinh nhìn cô gái đã ngủ say, cúi đầu hôn cô: “Ngủ ngon.”
Khương Thắng Hỉ nói với Bùi Chinh, từ nhỏ Khương Diệp đã rất hiểu chuyện, vì muốn làm hài lòng ba dượng, cô sẽ chăm chỉ quét dọn nhà cửa, nhưng tuổi còn nhỏ nên làm gì cũng không tốt, ba dượng đã nói đùa với Đinh Liên rằng hãy đưa Khương Diệp ra khỏi nhà.
Chỉ với một câu nói này, Khương Diệp gặp ác mộng suốt một năm.
Nghỉ hè đến nhà ông bà nội, vẫn trong cơn ác mộng bừng tỉnh, sau đó nước mắt đầm đìa chạy ra ngoài, hỏi con có thể ngủ cùng ông bà được không, cô sợ lúc mình tỉnh lại, bên cạnh sẽ chẳng còn ai.
Đinh Liên bận rộn với công việc mới, bận bịu yêu đương, Khương Diệp như một người kéo chân sau của bà, đi đến đâu cũng chướng mắt, đi đến chỗ nào cũng vướng bận. Luôn có đàn ông cười nhạo Đinh Liên vì dẫn theo con gái, sẽ không tìm được chồng mới.
Đêm nào trước khi ngủ Khương Diệp cũng lo sẽ bị Đinh Liên bỏ rơi, vì thế, mỗi một đêm khi ngủ đều nắm lấy tóc Đinh Liên, lúc bà tỉnh dậy tóc bị kéo đau, cáu gắt mắng chửi, đuổi cô sang phòng khác ngủ, cô sẽ yên lặng lau khô nước mắt, tìm tấm thảm nhỏ nằm trên sàn nhà trước cửa phòng ngủ, chỉ cần Đinh Liên mở cửa ra, cô sẽ lập tức tỉnh dậy.
Nghỉ hè đi đến nhà ông bà nội, cô sẽ túm tóc bà nội ngủ, giống như làm vậy mới có cảm giác an toàn.
Giống như làm vậy, sẽ không bị người khác bỏ lại.
Tuy rằng Khương Thắng Hỉ không nhận ra Khương Diệp, nhưng ông lúc nào cũng nhớ những sự việc khi cô còn nhỏ, ghép lại từ những mảnh kí ức rời rạc của mình, Bùi Chinh đã biết được Khương Diệp lớn lên trong sự thiếu cảm giác an toàn, vì khi nhỏ đã trải qua quá nhiều đau khổ, cho nên những đau đớn của vụ tai nạn xe hơi không đáng để nhắc đến.
Cô không thể biết được, Bùi Chinh đã đau lòng đến mức nào, vì những đau khổ trước đây cô đã trải qua, đau lòng cả những vết thương trên người cô. Mà anh không thể làm gì khác ngoài ôm cô vào lòng, thật chặt.
Hôm sau Khương Diệp tỉnh lại, Bùi Chinh vẫn còn đang ôm cô, xoay xoay cần cổ, anh lật người cô quay lại, cúi đầu hôn hôn môi: “Chào buổi sáng.”
Khương Diệp vừa mới dậy, tâm trí còn hơi mơ màng, nhưng khóe môi lại cong lên ý cười:”Chào buổi sáng.”
Bùi Chinh bế người đi vào toilet rửa mặt, lấy khăn lông lau mặt cho cô, Khương Diệp để cho anh tùy ý hầu hạ mình, cởi bộ đồng phục bệnh viện ra giúp cô lau người. Bùi Chinh nhìn thấy một mảng lớn da thịt đã kểt vảy phía sau lưng, con ngươi nặng nề, lấy khăn lông lau tránh đi chỗ đó, từ eo nhỏ đi xuống đôi mông thịt, xuống chút nữa là hai cẳng chân dài trắng nõn.
Anh nửa ngồi xổm xuống, lau đến giữa hai chân, một khắc khi khăn lông lau qua chỗ đó, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Cô ướt.
Bùi Chinh đưa mắt lên nhìn, hai tay Khương Diệp đang nắm lấy bồn rửa tay, mông vểnh lên, eo nhỏ mông cong, bộ ngực như trái đào đứng thẳng, đầu vú cưng cứng, cô ngẩng cằm lên, ngũ quan tinh xảo trắng nõn, ánh mắt cô và anh chạm nhau ở trong gương.
“Muốn?” Anh lấy khăn lông xoa xoa tay, lau sạch từng đốt ngón tay mình.
Khương Diệp nhẹ gật đầu, lúc ý tá lau mình cho cô, cơ thể không cảm giác được gì, nhưng lúc Bùi Chinh cầm khăn lông xẹt qua đầu vú, không hiểu sao lại khát vọng được người đàn ông cúi đầu cắn mút, liếm lấy đầu vú mình.
Mới chỉ tưởng tượng như vậy, cửa mình liền ướt.
Chiếc khăn ấm trượt dọc theo mông cô, giống như một bàn tay to gợi tình, trêu chọc đốt dây thần kinh cháy lên.