Giường mới thật mềm, tuy nói ở gần bờ biển, nhưng trong phòng mở điều hòa, độ ấm thích hợp, lúc Khương Diệp cởi quần áo cũng không cảm thấy lạnh.
Cô ngồi trên eo người đàn ông, đưa tay cởi áo len trên người anh, sau đó ghé vào ngực, cởi từng cúc áo sơ mi.
“Trả lời chưa?” Bỗng nhiên cô hỏi.
Bùi Chinh không rõ lắm, chờ ánh mắt cô đưa về phía chiếc di động, lúc này mới rõ ràng là cô đang hỏi về Lộ Du Hi: “Không trả lời.”
Anh nóng nảy kéo kéo cổ áo sơ mi của mình ra, nhân cơ hội hôn lên môi cô: “Cô ấy nói chặn anh.”
Khương Diệp lại bắt đầu cười, đôi mắt lấp lánh, môi đỏ bừng vì bị hôn.
Bùi Chinh đưa hai tay gối về sau đầu, ánh mắt nhìn không chớp dừng trên mặt cô, vết thương trên trán Khương Diệp đã sớm lành, anh đã bôi kem lành sẹo cho cô, bây giờ chỉ còn nhìn thấy một vệt trắng nhỏ, qua một thời gian nữa sẽ biến mất không còn dấu vết. Cô mặc chiếc áo lót màu trắng, vú thịt bị nội y trói buộc đến đỉnh cao cao, theo động tác cúi người, hai luồng như mật đào bị đè ép lắc lư trước mắt.
Vừa trắng, lại mềm.
Ở giữa có một rãnh sâu.
Cô cởi nốt cúc áo, túm áo sơ mi của anh kéo ra ngoài, người nằm yên ở đó nên rất khó cởi, cô bèn bò đến trước mắt, luồn qua cánh tay cởi giúp, mái tóc dài như tơ lụa thổi quét qua trước mặt anh.
Có chút ngứa.
Mùi thơm trên người cô rơi theo xuống chóp mũi, là hương trà, hôm nay cô đã pha trà cho anh trong cửa hàng, bảo anh nếm thử trà ngon xem sao.
Anh có thể nếm được hương vị của đồ ăn, không thể nếm được vị trà, nhưng nhìn động tác pha trà uyển chuyển của cô, chỉ cảm thấy rất vui mắt, trà anh uống vào miệng không có cảm giác gì cả, chỉ có thể cảm nhận được một vị mà thôi, vị ngọt.
Vô cùng ngọt ngào.
Bùi Chinh ôm lấy eo cô, cách một lớp áo hôn vào bụng, một đường hướng lên trên, tìm được đôi môi, ngậm lấy mút hôn, đầu lưỡi liếm qua hàm răng, câu triền quấy loạn. Cuối cùng cô cũng cởi được áo sơ mi của anh ra, ôm sau cổ, một bàn tay luồn vào mái tóc cưng cứng.
Bùi Chinh đặt bàn tay to rộng phía sau lưng cô, đem cả người nhấc lên cao, môi nóng dọc theo khóe môi đi xuống, hôn đến quai xanh, ngực, mạch máu dưới làn da khô nóng, dưới đôi vú là trái tim đang đập kịch liệt, anh nghe thấy được, cười nhẹ hôn một cái, bàn tay to kéo ngực xuống, đầu lưỡi liếm dọc theo khe thịt đi xuống.
Áo lót chưa cởi hẳn ra, anh đẩy đẩy hướng lên trên, đầu lưỡi ngậm lấy núm vú nhẹ nhàng mút một cái.
Cô khẽ thở dốc, túm lấy tóc anh, bị anh nâng người cao lên, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt cô mờ mịt, mái tóc dài xõa sau đầu, gương mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay tràn ngập vẻ quyến rũ.
Bùi Chinh buông núm vú ra, siết chặt eo cô, lại đến mút cắn cánh môi, một bàn tay đưa ra cởi đồ lót, năm ngón tay dày rộng vòng về phía trước bao lại vú thịt mạnh mẽ chèn ép xoa nắn, làm thịt vú no đủ phình lên tràn đầy khe hở ngón tay. Bàn tay đàn ông mang theo vết chai mỏng, xúc cảm vừa tê vừa ngứa, lòng bàn tay khảy khảy đầu ti, khoái cảm từ xương cụt dâng lên, thẳng đến trán. Các bạn đọc bản edit chính chủ tại Wattpad Lytran118 ủng hộ editor, cảm ơn.
Khương Diệp hổn hển thở dốc, miệng bị người đàn ông cắn, tiếng rên rỉ bị nuốt vào khoang miệng, nhưng vẫn tràn ra ngoài.
Bùi Chinh lại cắn đầu lưỡi cô, hơi thở nặng nề mút mát cần cổ.
Lúc trước bọn họ còn chưa ly hôn, anh rất đúng mực, chưa bao giờ để lại vết dâu tây trên cổ cô, bây giờ cả hai đã ly hôn, lúc này trên giường anh mới thật sự bộc lộ bản chất của mình, sau một lần quan hệ anh điên cuồng được như ý muốn, chưa nói đến cổ Khương Diệp, trên mông đều có vết dâu tây.
Anh mút không nặng lắm, trước đó đã nói với Khương Diệp nếu mút mạnh có thể sẽ chết, anh sẽ hút nhẹ ở động mạch cổ của cô, chỉ hôn dọc theo hai bên xuống dưới, cuối cùng cắn lên thịt vú, mạnh mẽ mút cắn.
Khoang miệng ướt mềm, đầu lưỡi trơn trượt, nơi ấm áp bao vây đầu vú mẫn cảm làm cô rùng mình phát run, Khương Diệp ngẩng cao cổ thở dốc, bên tai là âm thanh sóng biển cuồn cuộn, khóe mắt có thể liếc thấy ánh nắng chiều trên bãi biển.
Thời gian tại một khắc này đẹp đến mức gần như nghẹt thở.
Khương Diệp ôm cổ Bùi Chinh, chủ động hôn môi anh, âm thanh hổn hển nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì?”
Giọng nói của anh khàn khàn, dừng ở vành tai cô, không ngờ tê dại đến thế.