Trong lúc Khương Diệp đang ngủ mơ bị kinh hoàng đánh thức, người đàn ông ôm cô dựa vào lan can, cùng nhau xem mặt trời mọc. Ánh mặt trời đỏ rực chậm rãi trải dài từ phía chân trời, mặt biển xanh biếc hòa lẫn màu lam đỏ, sóng biển màu trắng đánh vào dải đá ngầm, âm thanh thâm thúy, sáng sớm bị một đường cắt ngang, lộ ra đám mây trắng sạch sẽ. Trong không khí lành lạnh, cô hơi nheo mắt lại thưởng thức hình ảnh xa hoa lộng lẫy này, người đàn ông hôn hôn xuống đỉnh đầu cô, giọng nói trầm khàn: “Lạnh không?”
Khương Diệp lắc đầu, gối đầu lên ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực, khóe môi không áp xuống được vẻ tươi cười.
Năm nay mùa đông ấm áp như mùa xuân.
Trước đêm ba mươi một ngày, Khương Diệp đi đến nhà họ Đỗ, đưa quà tết cho Đỗ Vang cùng Đinh Liên.
Cậu ba nhà họ Đỗ đã trở về, vì bị sai múi giờ nên nằm bệt trong phòng, nghe nói lần này về mang theo rất nhiều quà tặng, Khương Diệp cũng có phần, Đinh Liên lấy ra quà cùng bao lì xì của mình, đặt vào tay Khương Diệp.
Khương Diệp rũ mắt nhìn xuống tay mình, có hai chiếc bao lì xì.
Một cái khác cho ai, không cần nói cũng biết.
Đinh Liên tưới nước cho đám hoa cỏ của mình, hỏi cô hiệu sách còn thiếu gì nữa không, bộ dụng cụ cắt gọt của Đức lần trước bà đặt dùng thế nào, năm nay có ăn cơm tất niên ở đây không, còn nữa, gần đây có phải đã béo lên không?
Khương Diệp gật đầu: “Đúng là béo.”
Trước khi Bùi Chinh tặng cô quà tết, Khương Diệp thay Đinh Liên đặt bộ dụng cụ cắt gọt từ Đức, cho rằng có thể nhận được vào trước lễ giáng sinh, nhưng không ngờ vài ngày sau đã đến, đưa cho Bùi Chinh, anh yêu thích không buông tay chơi vài ngày – mỗi ngày làm sáu bữa cơm.
Khương Diệp ăn được quá ngon, rất khó không tăng thêm thịt.
Đến cả bữa cơm tất niên, Bùi Chinh đã sớm hỏi cô trước, năm nay có thể đến nhà anh ăn cơm được không, dẫn theo cả ông nội Khương Thắng Hỉ cùng đến.
Khương Diệp nói cô xem xét, nhưng căn bản mình không được quyết định, Bùi Chinh chỉ cần đứng trước mặt Khương Thắng Hỉ, hỏi ông có muốn đi ăn cơm cùng không, Khương Thắng Hỉ sẽ cười ha ha đi cùng với anh, còn tưởng Bùi Chinh chính là cháu trai của ông, còn Khương Diệp là cháu dâu nhỏ mà thôi.
Đinh Liên buông tiếng thở dài: “Aiz, càng ngày càng cảm thấy cô đơn.”
Tuy Đỗ Hương Ngọc đã từ trại cai nghiện ra ngoài, nhưng tinh thần không được tốt, thấy Đỗ Mạc sẽ nhào qua đánh đấm, còn nói chẳng qua bị hít phải khí độc mà thôi, không làm chuyện xấu xa gì, dựa vào cái gì mỗi lần anh trai thấy mình, đều lộ ra vẻ mặt chán ghét như vậy. Dựa vào cái gì mà anh trai Đỗ Minh lợi dụng cô nghiện ma túy rồi cưỡng bức, nhiều lần xong việc xong còn nói: Không biết bao giờ mới ăn được chị dâu.
Một khắc khi bị ba mình phát hiện, tâm lý ghen ghét đố kỵ làm cô ta không do dự kéo chị dâu xuống nước, nhìn anh cả phát cuồng phẫn nộ, dáng vẻ chị dâu sợ hãi hổ thẹn, trong lòng cô ta sung sướng biết bao nhiêu.
Đỗ Hương Ngọc biết mình đã sớm hỏng, nhưng cô ta không muốn buông tha mỗi người trong nhà này, cùng ngày tết Nguyên Đán, cô ta đốt lửa trong phòng, muốn mọi người nhà họ Đỗ đồng quy vu tận, may mắn Đinh Liên đã kịp thời phát hiện, kêu quản gia dập lửa, rồi đưa Đỗ Hương Ngọc vào bệnh viện tâm thần.
Từ sau chuyện kia Đỗ Mạc rất ít khi về nhà, trong nhà ngoài người làm chỉ còn lại Đinh Liên cùng Đỗ Vang, may cậu ba năm nay trở về ăn tết, nếu không, năm mới Đỗ Vang một đứa con cũng chẳng có.
Sau khi Khương Diệp lên xe, Đinh Liên nhìn thấy con mèo quýt nhỏ đang nằm bò ở ghế phụ, ngạc nhiên hỏi: “Con nuôi à?”
Khương Diệp chống tay trái vào huyệt Thái Dương dựa vào cửa sổ xe, dáng vẻ dịu dàng mềm mại:
“Anh ấy nuôi.”
Đinh Liên nhướng mày, không nói gì thêm.
Trước đó con mèo hoang trong khu chung cư sinh một đám mèo nhỏ, mèo hoang nên sữa không đủ, một con bị chết vì đói, Bùi Chinh nhìn thấy quá đáng thương, lại đưa cả mẹ con nhà mèo đến hiệu sách, mua lồng cho mèo. Quây lại thành một hàng rào nhỏ, mấy con mèo nhỏ lá gan cũng nhỏ, khách đến mua sách, chúng nó liền trốn trong ổ mèo không ra.
Chỉ có đến buổi tối, bốn bề vắng lặng, đám mèo mới thử đi ra ngoài, chậm rãi nhẹ nhàng như bà bán rau, nhảy vọt lên bàn dài, dùng cái đuôi nhỏ cọ cọ ngón tay Khương Diệp
Mới đầu, Khương Diệp không dao động, tiếp tục đọc sách, sau đó con mèo nhỏ này gan càng lớn hơn, không phải cọ ống quần, thì cọ đến cẳng chân, nó còn đánh bạo nhảy lên vai cô, theo áo len dẫm xuống lòng ngực, mở to đôi mắt sáng như lưu ly cất tiếng kêu meo meo về phía cô.
Khương Diệp túm lấy sau cổ nó, thả về lại trên đất.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, cô đã không còn túm nó thả về mặt đất nữa, mà ôm vào trong ngực.
Cô còn đặt cho con mèo dính người này một cái tên, gọi là Bùi đại tráng.
Bùi Chinh nghe xong chỉ phì cười, nói người đọc sách văn hóa mà đặt tên lại chẳng giống nhau.
Khương Diệp cũng cười: “Còn dễ nghe hơn hai con kia anh đặt.”
Là hai con mèo hoa, một con là A Trân, một con gọi là A Cường.
Bùi Chinh rửa sạch tay đi đến hôn cô, hỏi cô có chỗ nào khó ngửi không, đùa nghịch một lát, hai con mèo nhỏ sẽ đến vây quanh ở dưới chân hai người kêu meo meo, Bùi Chinh liền ôm Khương Diệp đi lên tầng hai, còn cắn cắn vành tai cô nói: “Không được để bọn nhỏ thấy.”
Khương Diệp cười đến không chịu được, vỗ bờ vai anh nói: “Em còn chưa xem xong sách.”