Giản Nghiêm Thanh cảm thấy có chút bất ngờ, nhấc tay ra hiệu: “Đến văn phòng chờ ba.”
Đem chuyện đang dở dang giải quyết cho xong, rồi nhanh chóng ký duyệt các văn kiện khẩn cấp khác, mới nhìn sang thư ký nói: “Hôm nay đến đây thôi, hội nghị ngày mai cứ tổ chức như kế hoạch.”
Giản Tích đợi 15 phút, trong lúc đó thư ký cũng đưa đến cho cô một ít trái cây.
Giản Nghiêm Thanh trở lại văn phòng, nới lỏng caravat, “Sao hôm nay có thời gian rảnh đến thăm ba vậy?”
Giản Tích đặt tách trà nóng xuống, đứng lên nói thẳng: “Ba, con đến là muốn nhờ ba giúp một chuyện.”
“Uh?” – Giản Nghiêm Thanh đi vòng qua bàn làm việc, bưng ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm, “Con nói đi.”
Giản Tích đại khái đem đầu đuôi câu chuyện kể một lượt, lời ít mà ý nhiều, tất nhiên cũng không đề cập đến chuyện Hạ Nhiên không cho cô đứng ra làm chứng.
Giản Nghiêm Thanh nghe xong, một lúc lâu cũng chưa lên tiếng. Giản Tích cũng cảm thấy có chút khẩn trương, vừa muốn mở miệng nói thêm thì đã thấy Giản Nghiêm Thanh cầm di động ra ngoài gọi điện thoại.
………..
Ngoại thành, phía bắc thành phố.
Trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát, Hạ Nhiên tay chân đều bị còng lại để tra khảo trên ghế. Đèn chân không chói lóa được chỉa thẳng vào mắt anh.
“9 giờ sáng ngày 18 tháng 12, anh đến nhà trói nạn nhân bắt đi, xong việc, anh gọi điện thoại cho cha cô bé để uy hiếp có đúng không?”
Đối diện bàn thẩm tra, giọng điệu của nhân viên cảnh sát cực kì cứng rắn, vẻ mặt thập phần nghiêm túc.
Hạ Nhiên cười một tiếng vô cùng nhẹ: “Chó má chứ thật.”
Vừa nói, một người đàn ông phía sau đã ấn bả vai bị thương của anh xuống, Hạ Nhiên đau đến nỗi đổ mồ hôi trán: “Trời ạ, mẹ kiếp tụi mày!”
Người nọ lại cầm gậy vung lên: “Cho mày ngông cuồng này!”
Cả người Hạ Nhiên trên ghế liền bị quật ngã xuống đất, anh cắn chặt răng, ngẩng đầu trợn mắt: “ Đám trẻ ranh chúng mày, tốt nhất đừng để ông đây còn sống mà ra ngoài, có tin tao kiện chết đám cặn bã bọn mày hay không!”
“Ồ, miệng còn cứng gớm, cấp trên nói, lần này mày chết chắc rồi.” Ánh mắt người đàn ông hung ác, vừa nâng chân lên vừa định đạp xuống thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Một người đàn ông mặc thường phục vội vã chạy vào, sau khi vào liền chạy đến chỗ tên đang thẩm vấn thì nhỏ giọng nói gì đó bên tai hắn.
Trên mặt tên kia lập tức lộ rõ vẻ khẩn trương, chỉ vào Hạ Nhiên gấp gáp ra lệnh: “Thả người!”
Tên đang đánh người không thể tin nổi, “Cái gì? Anh có lầm không vậy? Sở trưởng các anh rõ ràng….”
“Tôi nói là thả người.” – Hắn đi lướt qua bàn gỗ, vội vàng tháo còng tay cho Hạ Nhiên, đồng thời hạ giọng cảnh cáo gã mới vừa đánh người còn đang líu lo oán trách: “Sở trưởng lớn hay thị trưởng lớn? Vừa rồi ngài thị trưởng mới đích thân gọi đến!”
Hạ Nhiên thu lại đau nhức phía dưới, nghe nói vậy thì sắc mặc cũng thoáng chần chờ.
Anh ôm chặt bả vai, bước chân chậm rãi đi ra ngoài, đêm khuya sương giá, gió thổi vù vù.
Thủ đoạn của Gia gia quả nhiên trước sau như một không hề thay đổi. Hạ Nhiên nhìn riết cũng đã quen rồi, liếm liếm răng cửa, phun ra một ngụm bọt máu.
Còn chưa đi hết mấy bậc thang ở cửa đồn cảnh sát, đã thấy một chiếc xe màu trắng chạy tới chặn đường đi.
Mắt Hạ Nhiên lóe lên, Giản Tích hạ kính xe xuống, lạnh nhạt nhìn anh, hai người đối diện. Ánh mắt Hạ Nhiên từ kinh ngạc đến bình tĩnh, cuối cùng nở nụ cười nhạo báng.
Giản Tích bị anh nhìn chằm chằm đến nổi trận lôi đình, tức giận nói: “ Tôi chỉ muốn đến xem thử tay anh gãy hay chưa thôi.”
Hạ Nhiên nghiêng đầu, ra vẻ ủy khuất: “Tay bị gãy rồi.”
“Đáng đời!” –Giản Tích quay đầu, ngón tay móc vào tay lái.
Hạ Nhiên cũng không gấp, cũng trầm mặc theo, anh khó khăn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc đưa lên miệng.
Giản Tích khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “ Còn không lên xe.”
Hạ Nhiên nhíu mày ngồi lên ghế lái phụ, vết thương bị đấm ở ngang hai bên má càng làm tăng thêm vài phần tính cách lưu manh của anh.
Giản Tích chuyển động tay lái, gò má cô rất đẹp nhưng nhìn cũng rất lạnh lùng. Hạ Nhiên đem điếu thuốc bỏ lại vào bao, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nói: “Thấy tiệm thuốc thì cho tôi xuống, tay tôi đau quá, phải mua ít thuốc.”
Giọng của Giản Tích lạnh như băng: “Đau chết đáng lắm.”
Hạ Nhiên hơi thở gấp, chịu đựng đau nhứt trên vai áy náy nói: “Thật xin lỗi, luôn hung dữ với em. Nhưng tôi nói thật, loại tình huống đó em không nên ra mặt. Người hại tôi như vậy không phải loại người tốt lành gì đâu.”
“Tôi nhìn anh cũng biết không phải tốt lành gì!” – Giản Tích mặc dù vẫn chưa tiêu tan tức giận, nhưng anh vừa giải thích, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Vết thương trên người Hạ Nhiên không nhẹ, anh không lên tiếng nữa, vẻ mặt có chút căng thẳng, cứng rắn: “Cho tôi xuống tiệm thước trước mặt, em cũng nên về sớm đi”
Tốc độ xe của Giản Tích vẫn không đổi, nhấn mạnh chân ga chạy vụt đi!
Hạ Nhiên: “…”
“Alo, chủ nhiệm Trần, tôi là Tiểu Giản” – Giản Tích gọi điện thoại, vừa cười vừa nói. “Đã trễ thế này còn quấy rầy anh thực ngại quá. Phải rồi, tôi có người bạn bị thương ở tay, muốn nhờ anh kiểm tra giùm một chút. Tốt quá, mười lăm phút sau tôi đến.”
Cúp điện thoại, vẻ mặt cô lại trở nên lạnh nhạt.
Hạ Nhiên cười nhạo: “Em từng đến Tứ Xuyên học đóng kịch phải không? Kỹ thuật thay đổi sắc mặt đúng là đạt tới đỉnh giới cao nhất. Còn giúp tôi đi cửa sau? Aiz, bác sĩ Giản, thật ra thì em cũng đâu phải không thích tôi, đúng không?”
Giản Tích mất khống chế nắm chặt tay lái, cô kìm nén nhịp tim bỗng nhiên đập loạn của mình lại, lạnh lùng nói: “Chẳng qua tôi không thèm chấp mấy chuyện nhỏ nhặt với anh.”
Hàng mày rậm của Hạ Nhiên nhếch lên cao cao, trong lòng vui sướng giống như nắp coca bật tung lên, kéo theo vô vàn bọt khí tràn ra.
Anh hơi ngồi thẳng dậy, đầu dựa về hướng Giản Tích, hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô: “Bác sĩ Giản quả là lương y như từ mẫu nhỉ!”
Da Giản Tích nổi lên một trận tê dại, hô hấp cũng muốn rối loạn theo.
Hạ Nhiên khôi phục vẻ đứng đắn, hắng giọng một cái: “Phía trước đường trống mà, em đạp thắng gấp làm gì thế?”
Giản Tích: “Câm miệng!”
Hạ Nhiên nghĩ nghĩ trong đầu, hẳn là thẹn quá thành giận rồi!
……..
Bệnh viện, khoa chỉnh hình.
Hạ Nhiên chụp x-quang xong, sau lại bị bác sĩ kiểm tra một phen nữa, cuối cùng cầm theo một túi thuốc rời đi.
“Đi cửa sau quả nhiên thoải mái hơn nhiều, đừng nói là buổi tối, cho dù đến khám vào ban ngày, không phải xếp hàng đợi hai giờ đã là may” – Hạ Nhiên xách bọc thuốc, đi phía sau Giản Tích. “ Tôi nói này, em không thể đi chậm một chút sao, mới vừa khen em lương y như từ mẫu xong đấy.”
Giản Tích dừng lại, hai tay khoanh ở trước ngực: “Anh, anh…”
“Tôi không nhìn lầm người” – Hạ Nhiên cắt lời cô, cách hai thước ngắn ngủi, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng: “Mạnh miệng, mềm lòng lại thiện lương, chân dài eo nhỏ đủ anh thương…”
Giản Tích ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười, cách khen của người đàn ông này đúng là không giống người thường mà.
Còn gieo vần làm thơ nữa chứ!
Hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong một đêm xảy ra nhiều chuyện không vui như vậy, đối mắt nhìn nhau, sự yên lặng cứ dần lan tỏa.
Giản Tích mím môi, nói: “Đi thôi, tôi đưa anh về”
Hạ Nhiên đi tới nhìn cô, mang theo lời xin lỗi: “Thực xin lỗi, vốn nói đến đón em tan việc. Kết quả lại thành ra như vậy.”
Giản Tích: “Không cần phải xin lỗi, anh tới hay không đều không sao cả.”
Hạ Nhiên chậc một tiếng: “Em… Cô gái này, sao cứ thích nói lời trái lương tâm thế nhỉ.”
Giản Tích lắc lắc chìa khóa xe: “Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, lên xe.”
“Bà ngoại ở nhà, tôi bộ dạng này trở về có thể dọa bà phát bệnh tim mất.” Hạ Nhiên nói: “Em đi đi, tôi tự tìm một chỗ ở tạm một đêm cũng được.”
Giản Tích siết chặt chìa khóa xe, hỏi: “Anh có mang tiền?”
Giản Tích từ chối cho ý kiến, không nói một lời đi về phía trước, Hạ Nhiên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, giống như trăng rằm, từng chút, từng chút thu bé lại.
Anh rũ mắt, mũi giày dùng sức chà chà trên mặt đất hai cái, đang chuẩn bị rời đi -----
“Này!” – là Giản Tích.
Hạ Nhiên quay lại, Giản Tích đứng từ đằng xa, nhưng âm thanh lại cực kì rõ ràng, “ Nhà tôi ở gần đây. Anh ngủ ở sô pha.”
Mười chữ, bình tĩnh, lãnh đạm, nhưng lại làm cho trái tim của Hạ Nhiên kích động không ngừng, bình yên cùng thỏa mãn lan tràn khó thể nói thành lời.
…………
“Sô pha hơi nhỏ, anh ghép thêm hai cái ghế mà nằm, đây là gối nằm, nếu còn lạnh thì dùng đỡ thảm lông cừu này đi.” – Giản Tích dặn dò xong, đem đồ cần thiết để lại trên ghế sô pha, “À, anh có xem tivi không, điều khiển để ở dưới.”
Vóc người Hạ Nhiên cao lớn, không gian xung quanh giống như bị anh choáng chỗ hơn phân nửa. Giản Tích cực lực giảm nhẹ cảm giác tồn tại của anh, trở về phòng ngủ.
“Bác sĩ Giản.” – Hạ Nhiên hỏi: “Tôi có thể mượn phòng tắm nhà em được không?”
“Có thể.” – Giản Tích nói: “Chờ một chút, tôi đi lấy khăn lông cho anh.”
Lúc cô quay trở về phòng ngủ, anh mới có dịp đánh giá chỗ này một chút.
Căn nhà này khoảng năm sáu chục mét vuông, một người ở đủ. Trang trí cũng còn rất mới, gọn gàng, tinh tế. Trên bức tường bên trái còn treo vài bức ảnh, ba bức hình đều là ảnh Giản Tích cùng một người con trai.
“Đó là em trai tôi.” – Giản Tích từ phòng ngủ đi ra, trên tay còn cầm theo một cái khăn màu lam, “ Nhỏ hơn tôi ba tuổi.”
Hạ Nhiên dời mắt: “Tình cảm của hai chị em rất tốt.”
“Bị buộc thôi. Rất phiền phức.” Giản Tích theo thói quen châm chọc: “Như trẻ con.”
“Ý em là đầu óc hay thân thể?” – Hạ Nhiên nhận lấy khăn lông, cười bắt chuyện.
“Xấp xỉ anh, cũng một mét tám hơn. “ – Giản Tích cũng cười.
Hạ Nhiên nhíu mày: “Giống anh là cao vượt chuẩn rồi.”
“Anh được 1m88 à?” – Giản Tích nhìn anh một cái.
Hạ Nhiên rất không vui: “Ánh mắt gì đấy, không tin à? Đến đây, đến đây, so thử xem.”
“Thật không giống, tôi xem anh nhiều nhất chỉ 1m85 thôi.” – Giản Tích đi qua, ở bên tay trái anh cùng đầu mình khoa tay múa chân đo thử, “ Anh xem, chỉ cách hơn bàn tay một chút, nếu đổi lại là Đào Tinh Lai thì….”
Giản Tích ngừng lại, phát hiện ý cười trên mặt Hạ Nhiên mỗi lúc một lan rộng, tuyệt đối không có ý che giấu trước mặt cô.
Quá gần! Khoảng cách của hai người bọn họ lúc này quá gần! Chỉ cách nhau bằng một nắm tay, giống như một giây tiếp theo cô sẽ bị anh ôm vào lòng.
Giọng Hạ Nhiên trầm thấp ấm áp, hơi thở cùng âm thanh cứ thế thoảng phớt qua tai cô, “Bị em phát hiện rồi, tôi thật ra chỉ có 1m85 thôi. Bác sĩ Giản…Em lợi hại thật.”
Giản Tích nhắc nhở theo bản năng: “Anh nhớ khóa cửa kỹ!” Cô chỉ sợ anh lại phát điên gì nữa ấy!
“Sao vậy?” Hạ Nhiên nghiêng người qua, vẻ mặt thâm trầm: “Sợ không khống chế được bản thân à?”
Giản Tích mù mờ: “Cái gì?”
“Không khống chế được mà muốn nhìn cơ thể tôi.” Hạ Nhiên nói: “Không sao đâu, nếu em muốn nhìn, cứ nói một tiếng, tôi sẽ bày ra đủ 18 loại tư thế cho em nhìn thỏa mãn, không có thu tiền đâu!”
Giản Tích dở khóc dở cười: “Anh!”
“Em cười là tốt rồi.” Giọng Hạ Nhiên ôn hòa, thanh âm cũng bình tĩnh lại: “Nói muốn thương em, nhưng lại luôn kéo theo một đống chuyện hư hỏng làm em không vui.”
Cách biểu lộ tình cảm của anh luôn thế, thẳng thắn, bình thản và trực tiếp, giống như thể nó là chuyện bình thường.
Bình thường, không dùng từ ngữ hoa mỹ, cũng không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng đầy vẻ chân thành, làm cho cô cảm thấy…thoải mái.
Cô như đang rơi vào trầm tư gì đó, không hề phản bác như ngày thường, làm cho Hạ Nhiên khẽ nở nụ cười: “Giản Tích.”
Cô ngẩng đầu: “Uh?”
Hạ Nhiên trong lúc cô thất thần đã cởi áo, từng vết xanh tím của vết thương cùng bắp thịt cơ bắp hòa lẫn vào nhau như một bàn tiệc đủ sắc thái đang bày ra trước mắt.
Anh cười đầy ẩn ý, trên mặt là nhàn nhạt dịu dàng cùng tự tin.