" Tôi đưa Sơ Niệm tiểu thư đi về trước, một lât nếu là lão thái thái hỏi tới, chú cứ nói tôi có việc phải đi trước, nhân tiện đưa Sơ Niệm tiểu thư về, mấy thứ khác không cần nhiều lời."
Chú Phùng nghe xong vội gật đầu không ngừng:
"Biết biết, thiếu gia, cậu yên tâm."
Nói giỡn, chuyện của chủ phận làm công như ông sao dám nhiều chuyện. Hơn nữa Lão thái thái tuy rằng là đại trưởng bối của Lục gia nhưng thực sự người nắm quyền lớn nhỏ của nhà họ Lục là ai trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Tốc độ từ trêи xuống dưới, Lục Trạch lái xe dần dần thả chậm, cuối cùng trực tiếp đem xe ngừng ở một vùng ngoại ô trống trải.
Lấy thêm khăn giấy, trong lòng nghỉ tiểu nha đầu này luôn luôn thích sự sạch sẽ, vừa rồi chỉ là qua loa giúp cô rửa sạch một chút, hiện tại khẳng định không thoải mái, tuy rằng trong lòng vẫn là tức khí, nhưng rốt cuộc ở phương diện này Lục Trạch hắn sự tình thượng không muốn Sơ Niệm ủy khuất, tránh cho việc bị cô tính sổ về sau...
Kéo thân thể qua, chuẩn bị vén lên quần áo hắn lại hướng Sơ Niệm lập cởi ra, cắn chặt răng, nhéo cằm nhỏ, khiến cho cô đối mặt với chính mình, Lục Trạch hỏi Sơ Niệm :
" Để giúp, hay tự em làm?!
Sơ Niệm nhìn cũng không thèm nhìn hắn liếc mắt một cái, trực tiếp lấy khăn giấy trong tay hắn xoa xoa địa phương ướt lộc cộc. Tuy rằng vừa rồi đã rửa sạch, nhưng khi dùng khăn lau lại vẫn thấy còn...
Lục Trạch nhìn động tác Sơ Niệm, nghĩ đến chính mình vừa rồi không quan tâm thao lộng ở bên trong, nhịn không được có chút ảo não lại có chút nóng mặt, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng. Do dự một lúc lâu, lúc này mới xoay người lấy thuốc tránh thai bác sĩ đưa cho lúc trước
Hắn kỳ thật vẫn chưa muốn Sơ Niệm dùng đến thứ này, dù sao thân là đàn ông về phương diện này chủ động quá sẽ bị người khác nhìn con mắt đánh giá. Lục Trạch cũng thật sự không quá bận tâm nếu Sơ Niệm không uống thứ thuốc này, bất quá chỉ coi như 1 lần bất cẩn.
Nhưng hắn hiểu rõ tính tình Sơ Niệm cô tựa hồ có loại khuynh hướng "Tự ngược" quá phận vân đạm phong khinh, cũng không để tâm thân thể của mình, càng không để bụng có hay không người khác yêu mình, phảng phất như xem thân thể này chỉ là cái xác không hồn!!
Nhưng Lục Trạch không được, hắn luyến tiếc.
Do dự một giây, Sơ Niệm cũng thấy được động tác trong tay hắn, không cần suy nghĩ nhiều, cũng có thể đoán được hắn thứ hắn đang cầm, lạnh lùng mà hạ xuống khóe miệng, Sơ Niệm hạ cửa sổ xe, ném bỏ khăn giấy trong tay.
Nhắm mắt dựa vào lưng ghế, thanh âm là cứng đông cứng xưa nay chưa từng có:
"Anh không cần chuẩn bị mấy thứ thuốc này cho em, em không phải người không hiểu chuyện, khiến anh phiền toái ."
Lúc sau thật lâu, xe mới lần nữa khởi động, cùng với một tiếng nhàn nhạt trả lời từ Lục Trạch :
"Được, vậy là tốt "
Mãi cho đến đưa cô trở về nhà, Sơ Niệm cùng Lục Trạch cũng không có nói thêm chuyện gì. Đột nhiên nghĩ đến lời Sơ Uyển nói lúc trước, cô thật ra nói một chút đều không sai biệt, nam nhân dù nhiệt tình đến đâu thì cũng có một ngày chán nản. Cho nên anh đối em mà nói ... cái gì cũng đều không phải.
*****
Mấy ngày kế tiếp, Lục Trạch cũng chưa tìm Sơ Niệm, cũng chẳng điện thoại cho cô. Tóm lại, như là trực tiếp xóa sạch mối quan hệ này.
Sơ Niệm tự tại, dù sao người nam nhân này cùng từng quy phục trước cô. Liền tính tương lai Lục Trạch cùng Sơ Uyển kết hôn, thì thứ cô ta có được cũng chỉ là đồ mà Sơ Niệm cô từng dùng qua... Nghĩ như vậy cảm giác được an ủi trong lòng Sơ Niệm càng thêm vững khiến ít nhiều làm cô thoải mái