"Nhậm tiểu thư thật là có lòng tính Phật, cũng không biết cô đối với Phật tổ có bao nhiêu thành ý?"
Lời nói đều nói đến phân lượng, Nhậm Huyên nghĩ cũng thống kɧօáϊ:
"Cái này sư phụ ngài làm chủ là được, chỉ là......"
Cô nói cũng cố ý học vị sư phụ này, dừng một chút:
"Cái này —— hẳn là sẽ không bị người khác phát hiện? Ngài không biết, người kia là bà tương lai của tôi, rất khôn khéo. Nếu giả vờ nhất định sẽ bị nhìn thấu.. "
" Điều này Nhậm tiểu thư cô có thể yên tâm."
Dứt lời, thấy trêи mặt Nhậm Huyên vẫn là sắc mặt chần chờ, vị chủ trì sư phụ lại tiếp tục bổ sung câu:
"Nếu là do Sơ Uyển tiểu thư giới thiệu cô tới đây, thì cô cũng không phải không biết hiện tại Sơ Uyển tiểu thư đã đạt được ý nguyện"
Người đây là ánh mắt gì?
Một câu "Được như ý nguyện" quả thực phách mà khai đỉnh đầu lão thái thái, lời nói đều đã phân lượng, bà
còn có điều gì không rõ, Lục Trạch còn ngồi ở bên cạnh, phó khí định thần bộ dáng kia,nhìn bà lúc này nhìn thấy thế nào vẫn cảm thấy chướng mắt.
Cách vách vẫn còn đang nói về " giao dịch " giữa bọn họ, chỉ là nghe, lão thái thái đều có thể tưởng tượng ra lúc ấy Sơ Uyển là như thế nào khuyến khích lão trọc này lừa dối bà. Nghĩ bà khôn khéo hơn nửa đời người
, phút cuối cùng phút cuối cùng lại bị một tiểu nha đầu đùa bỡn vỗ tay bên trong, như thế nào bảo bà không tức khí!
Lục Trạch mí mắt nâng nâng, cuộc nói chuyện cách vách đang dần kết thúc , lão thái thái rốt cuộc cũng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, thẳng đến cách vách không có động tĩnh, mới mở miệng hỏi hắn:
"Việc này con biết từ bao giờ? "
Lục Trạch không khỏi thu thu thần sắc, khi nào hắn biết ? Hẳn là ... Ngày hắn cùng Sơ Uyển đính hôn.
Nếu không phải đã biết miêu nị trong đó, thì đã hắn đã không dời tiệc đính hôn vốn định giờ vào buổi trưa sang buổi tối. Nhưng lại là vì điều gì làm hắn đột nhiên thay đổi kế hoạch, ở lúc ấy phóng cho Sơ Uyển một con ngựa?
Có lẽ ... là khi hắn nhìn thấy Sơ Niệm .
Ở trong một góc khách sạn kinh hồng thoáng nhìn, đến hắn cũng không tự chủ được bước qua, cố ý đem cô nhận sai thành Sơ Uyển, lúc ấy, hắn sợ là đã tính toán việc đâm lao phải theo lao. Thực buồn cười Lục Trạch có đôi khi ngẫm lại cũng rất buồn cười, vì chậm rãi tiếp cận cô, mơ màng hồ đồ mà cùng một nữ nhán khác duy trì mối quan hệ hoang đường.
Nếu lúc ấy hắn liền đánh tan kế hoạch bàn tính theo như Sơ Uyển, phỏng chừng hắn sẽ không có cơ hội đường hoàng tiếp cận Sơ Niệm.....
Lão thái thái còn ở bên kia chờ hắn trả lời, tựa hồ là Lục Trạch trầm mặc thời gian quá lâu, có chút không kiên nhẫn mà gõ gõ cái bàn.
Thu hồi suy nghĩ, sắc mặt Lục Trạch vô thường mà trả lời
"Cũng không có bao lâu, con cũng mới vừa biết đến."
Thật muốn nói hắn sớm đã biết, lão thái thái phỏng chừng có thể bị chọc cho tức chết.
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, nhiều ít có chút an ủi, xem ra cũng không phải một mình bà bị che mắt chẳng hay biết gì, dù vậy, cái loại cảm giác này bị người ta trêu chọc cũng luôn nghẹn ở cổ họng, làm bà không thoải mái! Trong đầu như đang kéo quân, xâu chuỗi các sự việc xảy ra thật sự là hoang đường vô cùng!
Đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác, sắc bén mắt phong quét về phía Lục Trạch, hỏi hắn:
"Con cùng vị tiểu thư của Sơ gia kia vì sao lại thế này?"
Nói không đợi Lục Trạch trả lời, một câu căm thù đến tận xương tuỷ ghét bỏ liền buột miệng thốt ra:
"Có chị gái nhue vậy, thì đứa em gái này phỏng chừng cũng chẳng tốt đẹp gì? "
Lục Trạch bất đắc dĩ cười cười, đảo cũng không tính giải thích, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà trở về câu:
"Được hay không, thì cô ấy cũng là người con coi trọng"
Lão thái thái đột nhiên sửng sốt, rốt cuộc cũng là đầu nghe thấy cháu trai này coi trọng một người, chỉ là hắn coi trọng ai không coi lại đi coi trọng con gái gia đình ấy. Bất quá cũng liền một lát bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp về Sơ Uyển hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn đem chán ghét lay sang cho Sơ Niệm, lời nói ra cũng là khinh thường.
"Ánh mắt của con là có ý gì?"
Lục Trạch gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, không lưu tình mà trở về câu:
" Ánh mắt bà lúc nào cũng tốt, lúc trước nhìn người cũng đều như vậy?"
Một câu nói mà làm lão thái thái mặt lộ vẻ sắc mặt giận dữ rồi lại phát
Làm không được, chén trà cám trong tay bị bà chạm vào lách cách rung động:
"Hô, dù sao con hiện tại có năng lực, bà già như ta cũng không làm gì được con, con...."
"Ngài lão nhân gia có thể sớm nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn."