Sơ Niệm nghe hoang đường, đến cuối cùng cũng thật sự chịu không nổi Lục Trạch lì lợm la ɭϊếʍ. Trước khai giảng thật đúng là mơ màng hồ đồ mới cùng hắn đi lãnh chứng, lúc ấy ngẫm lại cảm thấy hoang đường vô cùng, hiện tại nghĩ lại lại cảm thấy may mắn, còn tốt còn tốt, đứa bé sinh ra cuối sẽ được danh chính ngôn thuận.
Sơ Niệm sau khi nói cho Lục Trạch biết, quả thực làm hắn dở khóc dở cười, cô sau khi mang thai luôn thích nói những chuyện không đâu, rất kỳ quặc nhưng cũng thực... đáng yêu, làm tâm hắn càng thêm nhu tình như nước.
Có đôi khi chỉ đơn thuần nhìn Sơ Niệm hắn sẽ muốn cười, sẽ nhịn không được ảo tưởng đến hình dáng đứa con của bọn họ, có lẽ sẽ là con gái, sẽ giống như Sơ Niệm cô xinh xắn, nhưng nếu vậy thì xác suất nó thừa hưởng tính cách giảo hoạt miệng lưỡi từ cô cũng không phải phải không có khả năng, cũng đều khẩu thị tâm phi. Nhưng mặc kệ, với Lục Trạch thế nào cũng tốt.
Không khí Tam Ámuốn so với thành phố N tốt hơn rất nhiều, tuy rằng trong không khí thường xuyên sẽ mang theo chút ẩm thấp, nhưng lại làm người ta không quá bài xích. Sơ Niệm mỗi ngày khi chạng vạng đều phải đến bờ biển tản bộ một chút, ngửi một chút không khí nơi này. Cô nói cô muốn đứa bé trong bụng cũng nhớ rõ hương vị nơi này, Lục Trạch nghe xong chỉ ở bên cạnh bật cười, thật là với cô hắn một chút biện pháp đều không có.
Khu nghĩ dưỡng vùng này hoa thảo đều không tồi, khi tản bộ Sơ Niệm liền cùng hắn nói nơi nào nào có đóa hoa thật đẹp, hắn nghe xong muốn đi giúp nàng thu về, kết quả Sơ Niệm trực tiếp không cảm kϊƈɦ mà nói hắn một hồi, trách cứ hắn không biết thương hoa, không hiểu gì về thiên nhiên yêu quý.
Lục Trạch cũng thật là vỗ ʍôиɠ ngựa tới trêи đùi, hôm nay vừa lúc lại đi tới nơi đó, Sơ Niệm lại cầm váy rộng thùng thình đi hái được vài đóa, Lục Trạch buồn cười hỏi:
"Hiện tại liền không biết thương hoa tiếc ngọc?"
Sơ Niệm vẻ mặt lời lẽ chính đáng, lại mang theo chút ghét bỏ:
"Em là phụ nữ , so với anh không giống ."
Lục Trạch quả thực cười đến không được, cảm giác sau khi cô mang thai tính cách trở nên rất lợi hại.
Lại đi phía trước một lát, Sơ Niệm đột nhiên cầm đóa hoa kia muốn cài lên đầu Lục Trạch, hắn tay mắt lanh lẹ né tránh, còn không quên đỡ lấy thân thể cô có chút hơi trầm xuống, nhướng mày, một bộ dáng thà chết không từ.
Sơ Niệm thật ra chưa nói cái gì, chỉ xoay chuyển đóa hoa trong tay, sau đó cố ý trầm hạ mặt:.
"Anh có cài không ?"
Lục Trạch chỗ nào dám nói "Không" a?
"Cài . cài, được rồi. tiểu tổ tông."
Sơ Niệm vui sướиɠ hài lòng mà cong môi cười, đem đóa hoa cài lên vành tai Lục Trạch, thấy bộ dạng hắn tức khí mà không thể làm gì càng thêm thú vị.
Lục Trạch bất đắc dĩ mà từ phía sau đỡ lấy Sơ Niệm, thật đúng là lo lắng cô không cẩn thận cười xóa khí, thấy Sơ Niệ bộ dạng "Tiểu nhân đắc chí", lại có chút ý động, tâm ngứa khó nhịn.
Từ sau khi Sơ Niệm mang thai Lục Trạch vẫn luôn không dám chạm vào cô. Tuy rằng trước đó khi đi kiểm tra cũng hỏi qua bác sĩ, nói là sau ba tháng liền có thể cùng phòng, kết quả tiểu hồ ly kia mỗi lần đến thời điểm mấu chốt lại có thể bày ra hàng tá lý do dày vò hắn. Trận này Lục Trạch thê thảm, tắm nước lạnh không biết mấy lần...
Theo phần lưng bàn tay chậm rãi di chuyển lên trêи, đi tới hõm cổ như có như không mà đánh vòng, ý có điều chỉ mà xoa vê da thịt Sơ Niệm, thực rõ ràng mà liền nhìn đến gò má cô ửng đỏ lên.
Sơ Niệm tất nhiên cảm thấy được ý đồ của hắn, phía sau còn có ba mẹ hắn đi theo.. Như thế nào hắn lại manh động?!
Cái loại tâm tư này, thật là -- không biết xấu hổ!
Xoay người trừng mắt nhìn người nọ liếc mắt một cái, kết quả động tác hắn lại nhanh, tay lại ôm qua bả vai, cánh môi mang theo hơi ấm cọ qua vành tai Sơ Niệm.
"Lâu rồi không lăn lộn, anh nghiện rồi?"
"Nào có, anh không cần nói như mình oan uổng."
Sơ Niệm đẩy đẩy Lục Trạch vẫn là không có hói quen ở trước mặt cha mẹ hắn thể hiện quá mức thân mật.
Lục Trạch lại một phen bắt được tay cô, thuận thế cào xuống lòng bàn tay:
"Chờ, buổi tối nhất định phải thu thập em một trận "
Câu "Thu thập"kí ý tứ không cần nói cũng biết, Sơ Niệm tránh tránh bị hắn nắm chặt tay, tự nhiên là không như nguyện, thấy hắn liếc mắt đưa tình mà nhìn mình, trong lòng cũng nhịn không được run lên.
Cũng xác thật đã lâu không cùng hắn làm, kỳ thật Sơ Niệm cũng.... có chút nhớ hắn, mím môi, cũng không thấy kháng cự thần sắc, bất quá ít nhiều vẫn là cố kỵ phía sau còn có trưởng bối, cuối cùng oán trách mà liếc mắt nhìn hắn.