“Dựa vào cậu ư? Ở khu nghỉ dưỡng cậu còn không dám, bây giờ dám sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di khinh bỉ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt cô đầy vẻ mỉa mai.
“Tôi... được thôi... tôi thực sự không dám...”
Vốn dĩ Lâm Húc Dương muốn nói mấy câu tàn nhẫn, nhưng hện tại anh đang ăn nhờ ở đậu, nên cũng chỉ biết nhún nhường như vậy.
“Được rồi, hãy nhớ quy định tôi đặt ra cho cậu, tôi sẽ đóng cửa sau 12 giờ đêm, nếu cậu không quay lại thì không cần về nữa!”
Phương Thanh Di cảnh báo.
“Biết rồi, tôi cũng không có sinh hoạt về đêm, tôi chỉ muốn hỏi một chút, lỡ như Đặng Hạo đến tìm cô thì sao?”
Lâm Húc Dương có chút lo lắng hỏi.
“Ông ta? Nếu đầu ông ta không có vấn đề thì ông ta sẽ không đến tìm tôi đâu! Tốt nhất cậu nên lo tốt chuyện của cậu đi, mấy chục tuổi rồi còn phải sống lang thang để một người phụ nữ như tôi thu nhận, có thấy mất mặt không hả?”
Phương Thanh Di cười mỉa mai.
“Không sai, cô nói đúng, tôi như vầy quả thật rất mất mặt, cô tưởng tôi muốn như thế à? Tôi vốn dĩ có thể kiếm một số tiền lớn, rồi còn được thăng chức, nhưng tôi bây giờ lại là lỗi của tôi?”
Lâm Húc Dương không khách sáo phản bác lại.
“Hiện tại là tôi giữ cậu lại, tốt nhất cậu nên lễ độ với tôi một chút!”
Phương Thanh Di bất mãn nói.
“Cô có thể đuổi tôi đi! Tôi cũng không cầu xin cô cho tôi ở!”
Lại là tính nóng nảy của Lâm Húc Dương, anh rất vui khi bản thân đang sa sút lại có người thu nhận, nhưng không có nghĩa là anh sẽ hạ thấp mình với một người phụ nữ.
Nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của Lâm Húc Dương, ánh mắt Phương Thanh Di lóe lên chút phức tạp, trong lòng cô thầm thở dài sẽ không tranh luận với người đàn ông này nữa.
Cô có thể đuổi người đàn ông này đi, nhưng nghĩ đến người đàn ông này bị sa sút hoàn toàn là vì giúp cô, Phương Thanh Di lại cảm thấy mềm lòng.
Lâm Húc Dương nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Phương Thanh Di, ánh mắt anh lại hiện lên sự áy náy, dù sao người phụ nữ này cũng đã thu nhận anh, anh có chút hối hận vì không nên nói chuyện hung hăn như vậy, sau đó ngượng ngùng nói: “Cái đó... dù sao cũng cám ơn cô, nếu như không phải cô, chắc tôi đã phải ngủ ngoài đường rồi.”
“Bỏ đi, cậu đi dọn dẹp phòng đi, tôi chỉ cho cậu chỗ ở, còn cậu ăn gì uống gì tôi không quan tâm!”
Phương Thanh Di tiến đến sofa rồi ngồi xuống, đột nhiên cô im lặng, dường như cô đang nghĩ bản thân làm vậy có đúng hay không.
Lâm Húc Dương không nói nhiều, liền bước vào phòng dọn dẹp chốc lát, đang làm thì mẹ anh gọi điện đến, vừa cúp máy, Lâm Húc Dương lại trở nên buồn khổ.
Qua điện thoại, mẹ anh nói rằng nửa tháng nữa bố anh sẽ phải phẫu thuật, tiền phẫu thuật là năm vạn, trong nhà không có nhiều tiền đến vậy.
Lâm Húc Dương đã hứa trên điện thoại, anh nhất định có thể kiếm đủ tiền để trả tiền phẫu thuật cho bố, nhưng anh có thể kiếm tiền ở đâu sau khi mất việc đây?
Anh ngồi trên giường ôm đầu chán nản, sau khi do dự một hồi lâu, anh liền nhìn về phía Phương Thanh Di đang ngồi trên sofa.
Lâm Húc Dương có chút thấp thỏm đi về phía Phương Thanh Di, lúng túng nói: “Phương... cô Phương, cô có thể giúp tôi một việc được không?”
Nếu cầu xin người khác, Lâm Húc Dương cũng không trực tiếp gọi tên đối phương như thế.
Sự lễ phép đột ngột của Lâm Húc Dương khiến Phương Thanh Di phải nhìn lại anh một lượt, sau đó bĩu môi nói một cách châm biếm: “Có gì thì nói đi, nũng na nũng nịu chẳng giống đàn ông chút nào!”
Mỗi lần Phương Thanh Di nói Lâm Húc Dương không phải đàn ông, thì người đàn ông đó lại rất muốn chứng minh bằng hành động thiết thực, nhưng bây giờ anh đang cầu xin người ta, nên anh cũng chỉ dám cười nói: “Cái đó... tôi muốn mượn cô ít tiền, tôi hứa sẽ trả lại cho cô! Cô có thể tính lãi cho tôi!”
“Không có tiền ăn luôn sao? Anh muốn mượn bao nhiêu?”
Phương Thanh Di lấy túi xách, định lấy tiền đưa cho Lâm Húc Dương, theo cô thì tiền sinh hoạt chắc khoảng hai nghìn, đồng thời trong lòng cô càng thêm khinh thường người đàn ông này.
“Tôi muốn mượn năm vạn...”
Lâm Húc Dương xấu hổ nói.
“Năm vạn? Vay nhiều vậy để làm gì? Bây giờ anh còn không có công việc thì làm sao mà trả?”
Phương Thanh Di dừng việc mình đang làm lại, bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.
“Bố tôi bị bệnh rồi, cần tiền để làm phẫu thuật,
Chắc chắn tôi sẽ trả cho cô, tôi sẽ đi tìm việc làm!”
Lâm Húc Dương xấu hổ trả lời, theo anh, vay tiền của phụ nữ thật không đáng mặt đàn ông.
“Phải vậy không? Năm vạn không là gì với tôi, nhưng đối với anh không phải là một con số nhỏ đấy? Anh đi tìm việc, một tháng kiếm được bao nhiêu? Không ăn không uống một năm có thể trả được không? Còn nữa, dựa vào cái gì để tôi tin cậu?”
Phương Thanh Di lạnh nhạt nhìn Lâm Húc Dương.
“Những gì tôi nói đều là thật, tôi nhất định sẽ trả được! Trong vòng hai năm! Sẽ trả luôn cả tiền lãi cho cô!”
Lâm Húc Dương quá kích động, liền hứa với cô.
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Lâm Húc Dương, Phương Thanh Di im lặng một hồi, hai mắt cô đảo qua lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: “Tôi có thể đưa tiền cho anh, anh làm một việc cho tôi, coi như là tiền công!”
“Việc gì?”
Lâm Húc Dương nhất thời hưng phấn trở lại.
“Anh đã ở cùng Đặng Hạo trong một khoảng thời gian dài đúng không? Chắc là có chút hiểu biết về ông ta, anh giúp tôi lấy bằng chứng việc ông ta ngoại tình cho tôi, năm vạn chính là tiền công của anh!”
Phương Thanh Di nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.
Lời nói của người phụ nữ này khiến sắc mặt Lâm Húc Dương ngay lập tức trở nên khó coi, ánh mắt vốn dĩ hưng phấn lại biến thành ánh mắt vô cùng do dự.
“Sao thế? Có gì để do dự chứ, Đặng Hạo qua cầu rút ván, cậu còn quan tâm đến hắn làm gì? Không phải cậu đang cần tiền gấp sao? Làm việc này cho tôi xong, tôi sẽ đưa tiền cho cậu!”
Vốn tưởng rằng Lâm Húc Dương sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng Phương Thanh Di không ngờ rằng người đàn ông này lại hết sức do dự.
“Cô Phương, tôi xin lỗi, chuyện này tôi không thể đồng ý với cô...”
Một lát sau, Lâm Húc Dương vẫn lắc đầu từ chối.
“Tại sao?”
Phương Thanh Di vô cùng khó hiểu hỏi.
“Chuyện này... có thể sẽ không làm được, cô biết Đặng Hạo đó, ông ta có điểm yếu của tôi.”
Lâm Húc Dương áy náy từ chối.
“Ồ? Vậy sao? Thế tùy cậu! Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây!”
Bị Lâm Húc Dương từ chối, Phương Thanh Di cũng không định nói gì thêm, cô rời khỏi nhà sau khi để lại chìa khóa.
Lâm Húc Dương buồn rầu ngồi trong phòng, vốn dĩ tưởng rằng có thể thuận lợi vay tiền, nhưng không ngờ Phương Thanh Di lại ra điều kiện với anh, điều này khiến anh vô cùng khó chịu – bản thân anh biết là vì ai mà anh trở nên thảm hại như vậy?
Trầm mặc một lúc, sau khi Lâm Húc Dương suy nghĩ kĩ lại, anh chỉ có thể đi mượn tiền của đồng nghiệp cũ.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho người đồng nghiệp anh có thể nói chuyện lúc trước, Lâm Húc Dương định mời khách ăn tối uống rượu, nhân tiện nói luôn chuyện mượn tiền.
Vốn dĩ nghĩ rằng được một hay hai cuộc hẹn đã là tốt rồi, nhưng không ngờ ngoại trừ người đầu tiên có chút do dự ra, những người còn lại đều đồng ý khi anh nói ra tình hình.
Lâm Húc Dương thấy có chút khó hiểu, nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều.
Sau đó, Lâm Húc Dương đặt đồ ăn ở một quán ven đường, không lâu sau, liền có tốp năm tốp ba người đến.
Uống được ba hiệp, Lâm Húc Dương thấy không còn nhiều thời gian nữa bèn gõ bàn, xấu hổ nói: “Mấy anh em, kỳ thực tôi có chuyện muốn nhờ nên mới mời mọi người đi ăn hôm nay, bố tôi bị bệnh nằm viện, cần tiền phẫu thuật, mọi người có thể cho tôi mượn một ít được không, tôi hứa sẽ trả lại cho mọi người, nhanh thì ba tháng nữa, chậm thì khoảng nửa năm!”
Ngay khi Lâm Húc Dương nói muốn vay tiền, các đồng nghiệp nãy giờ xưng anh anh em em cùng nhau uống rượu đều trở nên im bặt.
Lâm Húc Dương nhìn mọi người, ai nấy đều im lặng, trong lòng anh có chút không thoải mái, rồi thở dài, nâng ly nói: “Không sao, nếu không tiện thì thôi quên đi, mọi người cứ uống đi, đừng bận tâm.”
Có câu hoạn nạn thấy chân tình, lúc bản thân gặp khó khăn lại không có ai giúp đỡ, Lâm Húc Dương từng là một người nhiệt tình trong câu lạc bộ, nhưng sự lạnh lùng của những người này khiến Lâm Húc Dương trong lòng nguội lạnh.
Lâm Húc Dương không muốn nói thêm, một hớp uống cạn ly rượu trong tay.
“Húc Dương, cậu có khó khăn, chúng tôi đều sẽ giúp cậu, nhưng chúng ta đều là người làm công, cậu cũng biết chúng tôi không có nhiều tiền, một trăm hai trăm, nếu cậu không chê ít thì cứ cầm lấy, cũng không cần cậu trả, nhưng lát nữa sẽ có người đến, anh ta có tiền, nếu cậu mở miệng thì anh ta sẽ cho cậu mượn!”
Người đang nói chính là quản lý của trung tâm tắm hơi trước đây.
“Còn ai đến nữa?”
Lâm Húc Dương có chút ngờ vực, các đồng nghiệp mà anh làm việc chung lúc trước hầu như đều có mặt ở đây.
Vừa dứt lời, một chiếc Cayenne dừng lại bên đường, Lâm Húc Dương lập tức cau mày.
Anh từng lái chiếc xe này đến khu nghỉ dưỡng, và chính chiếc xe này đã khiến anh bại lộ thân phận, đó là xe của ông chủ Đặng Hạo.
Lâm Húc Dương thật ra có chút hổ thẹn với Đặng Hạo, dù sao bản thân cũng không hoàn thành nhiệm vụ, nếu như có thể mượn bữa rượu này để xin lỗi ông chủ cũng tốt.
Nhưng khi Lâm Húc Dương nhìn thấy người phụ nữ từ trong xe bước ra, vẻ mặt anh đột nhiên sững sờ, anh không tin vào mắt mình.