Kiều Uyển Nhi thấy hắn ngồi khúm núm không thoải mái, còn chẳng dám chiếm chỗ dù phòng này là phòng của cả hai, dáng ngồi cực kỳ khiêm tốn khiến cho cô có cảm giác bản thân là kẻ xấu, đang cố gắng bắt nạt người yếu đuối.
Ừ, đúng là cô đang bắt nạt hắn nha, ai bảo dám trêu cô làm gì?
Cô vỗ vỗ lên chỗ nệm bên cạnh, lười biếng mà nói:
“ Đến đây”.
Lục Nghiên Dương nghe thấy hiệu lệnh, chậm rãi ngồi vào vị trí đã được định sẵn.
Kiều Uyển Nhi vào giây phút đó có cảm giác bản thân giống như một vị vua đang sủng hạnh phi tần mới tiếng cung vậy.
Quyền lực và uy phong biết bao nhiêu.
Hắn nằm xuống, đắp chăn. Cô xoay sang nhìn cái người to như con gấu nhưng lại chẳng dám thở mạnh kia, cất tiếng hỏi:
“ Thời gian qua giả bệnh vui không?”.
“ ……..
…… anh … thực sự bị thương”.
Người đàn ông nhỏ giọng thều thào, đáp lại hắn chính là cái nhìn khinh bỉ của cô gái nằm bên cạnh.
Kiều Uyển Nhi cũng không có tức giận đá người nào đó xuống giường, chỉ hỏi thêm:
“ Vậy thì, tại sao khỏi rồi mà vẫn nói là bị đau”.
“……..”.
Biết rằng bản thân không thể nói lại, hắn đồng ý chịu thua khẽ lên tiếng:
“ Anh … sai rồi”.
“ Không phải anh sai thì còn ai vào đây?”.
“………..” - Lục Nghiên Dương sợ toát cả mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng.
“ Anh … chẳng qua … chỉ muốn được em chăm sóc”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn chăm chăm, gát một tay lên thái dương chống ở đó mà nghe chuyện, thậm chí còn không giấu nỗi hứng thú mà “Ồ” một tiếng.
“ Muốn được chăm cho nên mới nói dối à?”.
Còn chưa kịp giải thích thì cô đã sẵn giọng hỏi thêm:
“ Nếu anh khỏi hẳn thì em sẽ không chăm anh nữa, bỏ bê anh đến già. Ý anh có phải là như vậy không?”.
“ ……..”.
Chiếc gối đang nằm thấm đẫm mồ hôi, hắn chỉ có thể nhìn lên trần nhà né tránh ánh mắt nhìn thì có vẻ bình thản nhưng thực chất muốn giết ngừoi của vợ mình.
Cô gái nằm xuống, thở dài:
“ Làm cho người lo lắng cho mình phải ưu phiền không phải là cách tốt để thể hiện tình cảm đâu”.
“…….”.
“ Hiểu không?” - Thấy hắn không trả lời, cô đe doạ.
“ Hiểu” - Người nào đó sợ đến cực điểm đành phải nghe theo đáp một câu thật rõ ràng ngắn gọn.
“ Sau này muốn gì thì phải nói ra, không được cư xử giống như chuyện này nữa có biết không?”.
“ Anh biết rồi”.
Như thể chỉ chờ cô nói ra câu này, hắn nhanh chóng đáp lại.
“ Chuyện này kết thúc ở đây”.
“ Ừm ừm” - Hắn tán đồng.
Kiều Uyển Nhi xoay lưng về phía hắn, cố che giấu nụ cười.
Cái gì thế này, cái tên lầm lỳ ít nói này lúc đầu cứ nghĩ hắn là tảng băng lạnh lùng khó ưa cơ. Ai mà ngờ chồng cô lại đáng yêu thế này cơ chứ?
Vốn dĩ lý do tại sao hắn lại nói dối, cô biết rõ. Nhưng khi thấy bộ dạng khúm núm muốn được tha thứ của hắn thì máu muốn bắt nạt người khác của cô lại trỗi dậy.
Bộ dạng hắn cật lực lấy lòng, sợ cô giận của hắn khiến cho Kiều Uyển Nhi muốn bắt nạt một phen.
Đang lúc đắc ý, thì phía sau lưng cảm thấy một cỗ hơi nóng hệt như dung nham núi lửa đang cố áp vào người mình.
Kiều Uyển Nhi xoay đầu ra sau liền thấy hắn đang lấn tới, vòng tay mạnh mẽ to lớn ôm cô vào lòng.
Trái ngược với cái bá khí bức ép người khác không thở được kia, giọng nói của hắn lại chẳng có chút đe doạ nào:
“ Anh … muốn ôm”.
“ Nóng lắm” - Cô chê bai.
Người đàn ông cầm điều khiển giảm nhiệt độ xuống rồi dúi đầu vào cổ cô.
Kiều Uyển Nhi véo cánh tay của hắn, bất mãn:
“ Anh ôm cái gối đi”.
“ Anh muốn ôm em”.
Nghe giọng hắn có chút nũng nịu, cô dù muốn đẩy ra cũng không thể nào làm được, thở dài bất lực rồi nhẹ giọng mà nói:
Âm thanh thâm thuý vang lên, kèm theo câu nói tức giận cảu cô gái khi thấy bàn tay của hắn mò mẫm xuống dưới mông của mình:
“ Anh sờ đi đâu vậy hả?”.
Lục Nghiên Dương không biết xấu hổ, đã lợi dụng còn tỏ ra bản thân không biết gì, vô tội vạ mà nói:
“ Anh không cố ý”.
“ Đừng có động lung tung, cẩn thận bằng không tay anh không còn đâu”.
“ Ừm”.
Người đàn ông vô cùng vô cùng tuân theo những gì mà vợ mình nói, ngoan ngoãn đến mức Kiều Uyển Nhi phải thắc mắc rằng rốt cuộc con ngừoi có thể thay đổi đến mức độ nào trong thời gian ngắn.