Tư Ngữ cảm thấy mình đặc biệt giống lúc còn nhỏ đi mách lẻo với lão sư, nhưng nàng xác thật rất ủy khuất, nàng chỉ là cùng Lục lão phu nhân nói chuyện, cũng không làm cái gì, Lục Tịch vì sao phải có thái độ ác liệt với nàng như thế?
Tuy rằng nàng hiểu được, Lục Tịch là nhắm vào nữ phụ “Tư Ngữ” kia, đó không phải là nàng.
Hình ảnh ôn hòa đột nhiên bị quấy rầy, Lục lão phu nhân ngồi ở trên xe lăn có chút thất thố, vội nói: “Tịch Tịch, Kiều Kiều tới thăm bà.”
Lục Tịch: “.... Kiều Kiều?”
Bảo mẫu giải thích: “Lão phu nhân nhận nhầm Tư tiểu thư thành Viên Kiều tiểu thư.”
Lục Tịch nhìn nhìn Tư Ngữ đang nhẹ giọng kêu đau, trầm giọng nói: “Bà nội, người này không phải là Kiều Kiều.”
“Đây chính là Kiều Kiều.” Lục lão phu nhân tự mình đẩy xe lăn đi tới, tách tay của hai người ra, lại kéo Tư Ngữ sang bên cạnh, nhìn Lục Tịch nói: “Tịch Tịch, chuyện kia đã qua rất nhiều năm, không phải là Kiều Kiều sai, con không nên trách con bé, không nên đuổi con bé đi.”
Tư Ngữ nghe thấy mấy lời này như lọt vào trong sương mù, không hiểu rõ ràng lắm tình hình hiện tại như thế nào.
Lục Tịch nhíu mày.
Lục lão phu nhân cầm tay phải của Tư Ngữ, nhìn thấy tay nàng hơi đỏ hồng, đau lòng nói: “Kiều Kiều, có đau lắm không?”
Đón lấy ánh mắt không rõ ý vị của Lục Tịch, Tư Ngữ chột dạ mà “Vâng” một tiếng.
Lục Tịch tốn hơi thừa lời.
“Không đau không đau, bà nội thổi thổi cho con.”
Nhìn Lục lão phu nhân coi tay nàng như là bảo bối, cầm tay nàng vừa thổi vừa nựng, Tư Ngữ có chút buồn cười, lại có chút muốn khóc.
Nàng hơi hơi khom lưng, nhẹ giọng nói với Lục lão phu nhân: “Bà nội, con không đau, bà không cần lo lắng.”
“Không đau?”
“Vâng, không đau.”
“Ôi, đứa nhỏ của bà thật là đáng thương.” Bàn tay khô gầy của Lục lão phu nhân vuốt má nàng, dường như còn cảm thấy không đủ, thương tiếc không thôi, “Về sau có ủy khuất gì nhất định phải nói với bà, trong lòng có cái gì không thoải mái cũng phải nói cho bà nội, biết không?”
Tư Ngữ cố gắng khắc chế lệ nóng trong mắt, ngoan ngoãn mà nói: “Con biết rồi bà nội.”
Lục lão phu nhân lôi kéo tay nàng, kề tai nói nhỏ: “Bà bảo người làm mua dưa Hami mà con thích nhất rồi đó, đặt ở trong tủ lạnh, đi, chúng ta đi ăn.”
Tư Ngữ nhìn về phía Lục Tịch đứng ở một bên trầm mặc không nói gì, giơ tay vẫy vẫy, nói: “Đi thôi.”
Môi mỏng của Lục Tịch khẽ mím, trong mắt hiện lên cảm xúc khó dò.
Tư Ngữ từ trong tay bảo mẫu tiếp nhận xe lăn, đẩy Lục lão phu nhân đi vào trong phòng khách.
Đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tư Ngữ, Lục Tịch như có điều suy tư.
Cô chỉ là về phòng xem mấy tờ tài liệu, nghe thấy bảo mẫu trong nhà nói Tư Ngữ tới thăm lão phu nhân, lo lắng sẽ xảy ra chuyện, chạy tới để xem, lại nhìn thấy một hình ảnh bà cháu tốt đẹp.
Đây không phải là lần đầu tiên bà nội nhận sai người, chỉ là sao lại nhận nhầm Tư Ngữ thành người kia?
Biệt thự Lục gia là một khu biệt thự đơn lập, chiếm diện tích rất lớn, từ sân trong đến phòng khách có một khoảng cách rất dài.
Tư Ngữ kiên nhẫn cùng Lục lão phu nhân nói chút chuyện phiếm, còn phải phân tâm hỏi Tiểu B: “Kiều Kiều là ai?”
Tiểu B: “Kiều Kiều tên thật là Lục Kiều, sau đó đổi tên là Viên Kiều, là thiên kim giả của Lục gia.”
Tư Ngữ: “Thiên kim giả gì?”
Tiểu B: “Năm đó Lục phu nhân cùng một người họ Viên ở cùng một bệnh viện sinh sản, đồng thời sinh hạ ra con gái, không biết là vì nguyên nhân gì mà đứa trẻ lại bị ôm nhầm. Lục Kiều làm thiên kim mười năm của Lục gia, mới bị người khác phát hiện không phải là thân sinh nữ nhi của Lục gia. Sau đó Lục gia tìm được Lục Tịch trở về, Lục Kiều bị đuổi ra khỏi Lục gia, đổi tên là Viên Kiều. Viên Kiều cùng Lục lão phu nhân có quan hệ cực tốt, được lão phu nhân cực kỳ sủng ái.”
Nghe xong đoạn giới thiệu nhân vật này, Tư Ngữ cả kinh đến mức thiếu chút nữa rơi cằm xuống.
Trong tiểu thuyết, tác giả chỉ nói Lục Tịch là thiên kim Lục gia, mỹ mạo kinh người, năng lực xuất chúng, tuổi còn nhỏ đã trở thành CEO của công ty giải trí Quang Ảnh lớn nhất cả nước. Lúc Tư Ngữ đọc truyện còn thấy rất kinh ngạc, cảm thán nữ thứ hai quá trâu bò, hiện tại lại nghe thấy một “bí mật” như vậy?
Hóa ra người hoàn mỹ như Lục Tịch, lại có một thời thơ ấu ly kỳ như vậy.
Chỉ là cốt truyện này không khỏi quá cẩu huyết đi! Cái gì mà thiên kim hào môn thật giả, hiện tại tiểu thuyết đã sớm không viết như vậy.
Đây có tính là bí mật của hào môn không?
Tác giả tiểu thuyết sợ là cũng không thể tưởng tượng được Lục Tịch sẽ có thân thế như vậy, bằng không sớm đã viết ra rồi.
“Vậy Kiều Kiều này hiện tại đang ở đâu?” Tư Ngữ nhịn không được, hỏi.
Tiểu B: “Xuất ngoại.”
Xuất ngoại? Là do Lục gia an bài, hay là có ẩn tình gì khác?
Tư Ngữ không có thời gian để suy nghĩ chuyện này, lại hỏi: “Ngoại hình của Kiều Kiều rất giống tôi à? Lục lão phu nhân sao lại nhận nhầm tôi thành cô ấy?”
Tiểu B: “Không biết.”
Tư Ngữ: “Còn có chuyện cậu không biết?”
Tiểu B: “Tôi chỉ là một người máy có trí tuệ nhân tạo, không phải cái gì cũng biết.”
Tư Ngữ: “....”
Về việc ngoại hình nàng cùng Viên Kiều giống nhau, Tư Ngữ cảm thấy không có khả năng, rốt cuộc ngoại hình của nhân vật “Tư Ngữ” này là do hệ thống dựa theo hình dáng nàng mà đắp nặn, tùy tiện đến mức làm người ta giận sôi.
Nếu ngoại hình không giống, chuyện Lục lão phu nhân nhận nhầm người rất không thể tưởng tượng nổi.
Có điều cũng không tính là chuyện kỳ quái gì.
Năm đó bà nội của Tư Ngữ cũng bị mắc bệnh Alzheimer, đến nàng là ai cũng không nhớ rõ. Trước lúc lâm chung, lúc hồi quang phản chiếu*, bà nội thần chí đã không rõ vẫn đột nhiên bắt lấy tay nàng, chảy nước mắt kêu tên nàng: “Tiểu Ngữ.”
(*) Hồi quang phản chiếu: Là tên thường gọi chỉ hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
“Tiểu Ngữ, con phải sống tốt.” —— Đây là một câu cuối cùng mà bà nội đã để lại cho nàng.
Tư Ngữ cũng muốn sống cho tốt, chỉ là vận khí quá tồi, đi bộ ở trên đường cũng bị một chiếc xe Minibus mất kiểm soát đâm chết.
Trong lúc đang suy nghĩ các nàng đã tiến vào phòng khách.
Lục lão phu nhân phân phó bảo mẫu đi lấy dưa Hami trong tủ lạnh ra đưa cho Tư Ngữ ăn.
“Để tôi làm cho.” Thanh âm thanh lãnh chặn ngang, Lục Tịch tiếp nhận dao gọt hoa quả trong tay bảo mẫu.
Bảo mẫu vội nói: “Loại chuyện này sao có thể làm phiền tiểu thư.”
“Không sao.” Lục Tịch cầm dao gọt hoa quả, nhìn người phụ nữ đang cùng Lục lão phu nhân nói nói cười cười, chậm rãi nói: “Tư Ngữ, cô tới đây giúp tôi.”
Tư Ngữ tưởng là mình nghe lầm, chỉ chỉ vào chính mình, hỏi: “Cô đang gọi tôi sao?”
Đôi mắt đẹp câu nhân của Lục Tịch mang theo chút cảm xúc ẩn nhẫn nào đó, ngón tay thon dài điểm nhẹ ở trên dao gọt hoa quả sáng đến mức có thể soi rõ bóng người, nói: “Không sai, chính là cô.”
Tư Ngữ nhìn nhìn con dao gọt hoa quả sắc bén kia, nuốt một ngụm nước miếng.
Nàng cảm thấy Lục Tịch không giống như là muốn để cho nàng đi hỗ trợ gọt trái cây, ánh mắt cùng động tác này, giống như là muốn gọt nàng thì hơn.
Tư Ngữ theo bản năng sờ sờ cái cổ trơn bóng, quay đầu cười nói với Lục lão phu nhân, nói: “Bà nội, con đi hỗ trợ đây.”
“Đi đi.” Lục lão phu nhân nói.
Một quả dưa Hami, ở trong phòng khách là có thể cắt gọt được, Lục Tịch lại muốn đi vào trong phòng bếp. Tư Ngữ đoán là cô có chuyện muốn nói với mình.
“Rầm ——”
Cửa phòng bếp bị đóng lại không chút thương tiếc, cách trở tầm mắt phía bên ngoài.
Bàn tay Tư Ngữ đang ôm quả dưa Hami run lên, quả dưa tròn vo rơi “Bịch” xuống một tiếng.
Phần lưng của nàng kề sát cửa, nhìn Lục Tịch trong tay cầm dao ánh mắt bất thiện, lắp bắp nói: “Giết, giết, giết người là phải ngồi tù, cô còn trẻ tuổi mỹ mạo tiền đồ vô hạn, không nên xúc động đi làm việc ngốc a!”
Lục Tịch thong thả ung dung đặt dao gọt hoa quả ở trên thớt, đôi mắt hẹp dài nhàn nhạt đảo qua, nói: “Lúc trước tôi đã cảnh cáo cô, không được tiếp cận bà nội tôi, cô còn dám tới?”
Vì sao không dám? Vì sao không thể tiếp cận?
Trong đầu mới vừa xuất hiện hai nghi vấn, trước mắt Tư Ngữ liền xuất hiện một hình ảnh:
Mấy tháng trước, “Tư Ngữ” tới Lục gia thăm bệnh Lục lão phu nhân, đẩy người đến trong sân nói là tản bộ, chính mình lại ngồi ở bên cạnh mang tai nghe chơi trò chơi. Lục lão phu nhân khát nước, gọi nàng nửa ngày nàng cũng không nghe thấy, nóng lòng muốn tự mình đi lấy, kết quả từ trên xe lăn té xuống.
Đại khái hình ảnh này dùng sóng điện não tiếp thu không đến một giây đồng hồ.
“Xem” một màn này, Tư Ngữ cuối cùng hiểu được vì sao Lục Tịch lại tức giận.
Đừng nói là Lục Tịch, nàng cũng phải tức giận!
Một người không thể tự lo liệu, còn muốn phụ trách lão nhân mắc bệnh Alzheimer, “Tư Ngữ” này chính là chăm sóc như vậy?
Quá con mẹ nó không phải người!
Trong lòng phẫn nộ là một chuyện, đối mặt với Lục Tịch, Tư Ngữ không thể lộ ra một chút sơ hở.
Nàng áp xuống lửa giận nơi đáy lòng, thở hắt ra, hai đầu mũi chân gắt gao khép lại vào nhau, hơi hơi áy náy mà nói: “Lần trước là do tôi quá vô tâm, không trông bà nội cho tốt, tôi bảo đảm chuyện như này sẽ không xảy ra lần nữa.”
Biểu tình Lục Tịch như muốn nói “Tôi thà chết còn hơn tin cô” liếc nàng, nói: “Tôi nói rồi, mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải ly hôn. Ký ức bà nội hiện tại còn đang hỗn loạn, bà chỉ là tạm thời nhận nhầm cô thành Viên Kiều, cô lại cho rằng bà giúp được cô?”
Điều này Tư Ngữ thật sự không nghĩ tới!
Lục Tịch nói một câu đánh thức nàng, đầu óc nàng xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ xem nên cùng Lục lão phu nhân đánh bài tình cảm như nào.
Tạm thời chưa nghĩ ra.
Tính sau.
Lông mi Tư Ngữ run rẩy, thâm tình nghiêm túc mà nói: “Tôi không muốn dùng thủ đoạn gì, không muốn ly hôn là sự thật, muốn đối tốt với bà nội cũng là sự thật. Không tin, cô nhìn ánh mắt chân thành của tôi.”
Dao gọt hoa quả không ở trên tay Lục Tịch, Tư Ngữ lớn mật đi lên phía trước, ngửa đầu, không chớp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt diễm lệ trước mắt này.
Khoảng cách như vậy không tính là thân cận, nhưng đã vượt qua khoảng cách an toàn.
Nói thật, cùng với mỹ nhân không thể bắt bẻ như Lục Tịch gần gũi vẫn là có một chút áp lực. Tư Ngữ không muốn rụt rè, đôi mắt hạnh trừng đến mức vừa to vừa tròn.
Lục Tịch có một loại xúc động muốn đẩy người này ra, rũ mắt, đôi mắt của người đối diện thanh triệt lại sạch sẽ, cô dừng lại.
“Nhìn thấy tôi chân thành không?” Tư Ngữ nhanh chóng chớp chớp đôi mắt.
“Chân thành?” Trên khuôn mặt băng lãnh của Lục Tịch hiện lên một mạt dị sắc, cười như không cười mà nói: “Tôi chỉ thấy gỉ mắt trong mắt của cô.”
Gỉ mắt???
Biểu tình Tư Ngữ cứng đờ, vội giơ tay lau mắt.
Khi nhìn thấy thứ gì đó dính ở trên đầu ngón tay, Tư Ngữ trầm mặc.
Nhất định là bởi vì hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt nên mới bị vậy.
..... Quá xấu hổ.
Tư Ngữ đang lộn xộn, bỗng dưng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người gọi: “Xong chưa thế? Bổ có quả dưa sao lại lâu như vậy, các con đóng cửa làm cái gì?”
Theo thanh âm “kẽo kẹt” vang lên, cửa phòng bếp bị người khác mở ra, bảo mẫu cùng Lục lão phu nhân đứng ở bên ngoài.
Tư Ngữ như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, chỉnh lại tâm tình, gương mặt tràn đầy tươi cười nói: “Xong ngay đây bà nội, giờ chúng con đi bổ liền. Mau mau mau.”
Nàng đẩy Lục Tịch một cái.
Tầm mắt Lục Tịch đảo qua cái tay nàng vừa mới sờ sờ đôi mắt, biểu tình mơ hồ có chút sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Rửa tay.”
Tư Ngữ đương nhiên biết phải rửa tay trước.
Rửa tay xong, nhìn thấy Lục Tịch cầm dao gọt hoa quả vụng về bổ quả dưa Hami thành hai nửa, nàng than nhẹ một tiếng, nói: “Đưa dao cho tôi, để tôi gọt.”
Lục Tịch mười ngón tay không dính nước, khi gõ bàn phím cùng ký văn kiện mới dùng nhiều nhất, việc nhà thì ù ù cạc cạc. Cô hoài nghi mà nhìn Tư Ngữ: “Cô biết?”
Hừ, khinh thường ai vậy?
Tư Ngữ từ trong tay cô lấy đi dao gọt hoa quả, nhanh nhẹn mà cắt thành miếng, gọt vỏ, vừa cắt vừa phân phó Lục Tịch đang đứng ngốc một bên: “Lấy cái đĩa đựng hoa quả cho tôi.”
Lục Tịch hơi kinh ngạc. Ở trong ấn tượng của cô, Tư Ngữ chính là một người cái gì cũng không biết làm, cả ngày chỉ có làm con sâu gạo chơi bời lêu lổng, nhưng mà nhìn tư thế đối phương cắt gọt trái cây, giống như là thường xuyên làm.
“Đi lấy đi.” Tư Ngữ thấy cô bất động lại thúc giục một câu.
Lục Tịch: “....”
Từ nhỏ đến lớn, số lần Lục Tịch vào bếp có thể đếm trên đầu ngón tay, cô ở trên tủ bát đĩa tìm nửa ngày mới tìm được cái đĩa đựng hoa quả, lúc xoay người, suýt chút nữa đụng phải Tư Ngữ.
“Làm gì?” Lục Tịch xụ mặt lui về phía sau một bước.
Tư Ngữ cắt gọt một miếng dưa Hami nhỏ thành hình trái tim, trên đó còn cắm tăm, đưa tới bên miệng cô, cười khanh khách nói: “Cho cô trái tim nhỏ.”
“....”
“Ăn thử xem có ngon hay không.”
Ánh mắt Lục Tịch khẽ nhúc nhích, nói: “Cô lại muốn làm cái.....”
“Bà nội đang nhìn.” Tư Ngữ nhỏ giọng ngắt lời cô.
Lục Tịch quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Lục lão phu nhân tràn ngập sự tìm tòi cùng nghiên cứu, tâm tình có chút phức tạp.
Tư Ngữ giơ viên trái tim nhỏ kia, đôi mắt rất sáng, tươi cười vô hại, thanh âm ngọt ngào nói: “Ăn hay không ăn?”
Thật ra hoàn toàn có thể từ chối được, nhưng mà nghĩ đến những lời vừa rồi của bà nội.....
Lục Tịch chần chờ một lát, há mồm ngậm lấy miếng dưa Hami kia, nhíu mày.