“Anh cả, khởi điểm của anh quá cao, nói như thế sẽ khiến mấy đứa cháu của em gặp áp lực lớn.”
“Nói cũng đúng, anh chính là chiến thần đánh đâu thắng đó trong giới kinh doanh, bọn nhỏ có thể thừa kế danh tiếng của anh cũng là rất tốt, muốn vượt qua anh sẽ rất vất vả.” Hy Nguyệt trêu chọc.
Lục Lãnh Phong búng trán cô.
“Bọn nhóc kế thừa gien ưu tú của hai chúng ta, hai so một, đương nhiên là giỏi hơn anh.”
Tuy ngày thường người phụ nữ này hơi ngốc, ngốc nghếch đáng yêu, nhưng lúc làm kinh doanh lại vô cùng nghiêm túc, trên phương diện tiếp cận thị trường là một thiên tài, có thể mang đến chiến thắng bất ngờ.
Hy Nguyệt ôm trán, lén lè lưỡi.
“Chỉ cần anh không cảm thấy em kéo thấp gien ưu tú của anh là được.”
Lục Lãnh Phong cười, trên phương diện giả heo ăn thịt hổ, người phụ nữ ngốc này vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa, anh bị cô ăn đến sít sao.
Lục Sênh Hạ che miệng cười, ở trên phương diện quản lý gia đình, cô bé nên theo chị dâu học tập cho giỏi, sau này mới có thể tọa trấn nhà họ Đỗ, giúp anh Chấn Diệp làm vợ hiền.
Hy Nguyệt đi vào khoang thuyền phía sau, lấy bánh sinh nhật trong tủ lạnh ra.
“Đến lúc ăn bánh kem rồi, chúng ta cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật cho Kiến Quân.”