Qua mùa mưa khí hậu biến đổi tương đối cực đoan, mùa mưa nước mưa dồi dào, mùa khô lại thiếu nước nghiêm trọng. Từ đêm mưa to hôm đó qua đi, bắt đầu vào giữa mùa hạ ngắn ngủi nhưng lại nóng bức khô hạng nhất.
Dòng sông lúc trước sung túc đầy nước giờ đã chậm rãi thu hẹp lại, thiếu nước cung cấp, cây cỏ không còn tươi tốt, đất đai khô hạn, có giếng nước trong viện một vài nông hộ xuất hiện tình trạng khô cạn nước, thôn dân muốn vo gạo nấu cơm, phải dựa vào vài nam nhân đi đến dòng sông khá xa gánh nước trở về.
Giếng nước trong nội viện Hoắc gia mấy ngày này cũng không còn nước, Hoắc Tranh buột dây thừng neo xuống giếng kiểm tra, Bạch Tế ghé vào bên cạnh, một tay cầm đầu dây thừng, ánh mắt theo sát Hoắc Tranh, thực lo lắng dây thừng không đủ chắc chắn.
Bạch Tế bây giờ hoàn toàn an phận, y giấu giếm sự thật về mình làm Hoắc Tranh không thoải mái, đành suốt ngày ngốc ở trong nhà, nhưng Hoắc Tranh đại khái vẫn còn giận, chưa từng chủ động mở miệng nói câu nào, y cũng không dám quấn lấy đối phương nói chuyện, nhưng lại thời thời khắc khắc theo sát bên người, chỉ cần y không chạy ra ngoài, sắc mặt Hoắc Tranh sẽ không khó coi như vậy nữa.
Thời gian còn sớm nhưng đã khá nóng, Bạch Tế tựa vào miệng giếng, chỉ chốc lát sau, phía sau lưng đã ra một thân mồ hôi, vải may quần áo hơi mỏng bị mồ hôi làm ướt dán trên người, vài sợi tóc dài rớt xuống bám trên cổ, y đối với miệng giếng nhẹ ho vài tiếng, trong cổ họng cảm giác hơi ngứa.
Trời quá nóng, gió thổi cũng mang theo nồng đậm hơi nóng, ngoài cửa có một con chó lông vàng ngồi xổm, đầu lưỡi thè ra, không ngừng hà hơi. Bạch Tế liếm liếm môi, thật muốn vào nhà uống nước, lại không dám buông dây thừng trong tay ra, đơn giản vẫn luôn dựa vào tảng đá bên cạnh giếng, chờ đến khi Hoắc Tranh bò lên tới.
Bạch Tế tránh khỏi miệng giếng để Hoắc Tranh trèo lên, “Tranh Tranh, đáy giếng có nước không?”
Hoắc Tranh lắc đầu, “Không có nước.”
Hoắc Tranh thấy Bạch Tế ra một thân mồ hôi, thân mình tinh tế đơn bạc ẩn hiện, ánh mắt theo thói quen dời đi, hắn đại khái có chút khát, “Về phòng uống chút nước đã.”
Bạch Tế lẽo đẽo đi theo sau mông Hoắc Tranh, uống qua chút nước đỡ khát, định trốn trong phòng cho mát, liền thấy Hoắc Tranh từ đâu lấy ra bốn cái thùng để trong viện, tính toán ra ngoài múc nước về dự phòng.
Mùa khô không dài lắm, thời gian liên tục khoảng bảy mươi lăm ngày, mấy năm qua đi, nông hộ trong thôn đều đã chuẩn bị trước, bởi vậy mùa khô mỗi năm thôn dân cũng không hoảng loạng, đều biết nên làm thế nào, cùng lắm thì phải đi xa một chút, đến con sông phía xa múc nước.
Bạch Tế lấy khăn che mặt trong túi ra mang lên, phủi phủi quần áo xong mới ra cửa.
Nam nhân trong thôn đa số đều tập trung vào trước giờ Tỵ (9h-11h) hoặc sau giờ Thân (15h-17h) mới ra ngoài gánh nước, tránh đi giữa trưa nóng bức, ven đường có không ít thôn dân cùng đồng hành.
Đa số thôn dân đều ra ngoài một mình, trên đường cũng kết bạn cùng người khác nói chút chuyện giải buồn, duy chỉ có Hoắc Tranh dắt theo Bạch Tế, thực nhanh các thôn dân nhìn thấy đều bắt đầu bàn tán.
Bọn họ cảm thấy Hoắc Tranh thật là lớn gan, đi múc nước cũng dắt tẩu tử đi theo, trong thôn tuy rằng không kiêng kỵ nữ tử đã thành thân xuất đầu lộ diện bên ngoài, nhưng chung quy Bạch Tế so với những thôn phụ khác lại không giống nhau.
Phụ nhân trong thôn trừ bỏ việc sinh hài tử, còn lại đều giống như nam nhân ra ngoài làm việc, có vài nữ nhân làm việc thậm chí không thua gì nam nhân, thân thể cường tráng, giọng nói to lớn vang dội, không bị trói buộc bởi người khác, so với nam nhân còn sảng khoái hơn.
Nhưng Bạch Tế là người xuất thân từ nhà giàu có, vai không thể gánh tay không thể mang, cả người trắng nõn sạch sẽ, không phải là người làm việc nặng, lớn lên còn thật đáng yêu. Nếu là nam nhân, có ai lại không thích nhìn ngắm người trắng trắng nộn nộn xinh đẹp như vậy đâu.
Bạch Tế đi theo phía sau Hoắc Tranh, thân mình cao lớn của đối phương phần nào che khuất bớt tầm mắt người ngoài.
Mà Hoắc Tranh lúc này đang ngầm bực mình.
Hắn vốn không muốn Bạch Tế cùng mình ra ngoài, nhưng trong lòng không bỏ xuống được chuyện Bạch Tế ban đêm trốn ra cửa. Hắn sợ nhân lúc mình ra ngoài gánh nước Bạch Tế lại trộm chạy ra gặp mặt người khác.
Hoắc Tranh biết rõ, hắn không nên nghĩ người khác thành quá mức xấu xa, nhưng Bạch Tế một ngày không nói, khúc mắc này liền thêm một ngày không giải được.
Bên bờ sông đều là thôn dân đến gánh nước, ồn ào nhốn nháo, thời điểm thiểu nước có thôn dân mấy ngày không tắm rửa qua, một đám người dọc theo hạ lưu con sông, tắm rửa giặt giũ.
Hai bên bờ sông đa số đều là nam nhân, cũng có vài thôn phụ, bọn họ cũng không kiêng dè, Bạch Tế cùng Hoắc Tranh đến múc nước, nhìn thấy một đám nam nhân cởi trần giặt áo gội đầu bên bờ sông, Bạch Tế vì tò mò mà liếc mắt một cái, Hoắc Tranh liền nghiêm giọng cảnh cáo.
“Tẩu tử.” Hoắc Tranh gầm nhẹ, không nhờ tẩu tử hắn lại như thế...
Hắn cố gắng kềm chế, lại nói: “Ngươi không được nhìn xung quanh.”
Bạch Tế quay lại, hừ, những thôn dân đó cũng không đẹp bằng Hoắc Tranh của y, không nhìn cùng chẳng sao.
Trên đòn gánh treo bốn cái thùng gỗ đầy nước, nặng trĩu đè trên bả vai. Có vài người đánh xe bò xe trâu ra tới, năm sáu xô nước tràn đầy đặt ở sau xe, thôn dân kéo dây thừng, thét to một tiếng, trâu liền thong thả đi trở về.
Thời tiết nóng bức, trên trán Hoắc Tranh lấm tấm mồ hôi, tuy gánh trên vai bốn thùng nước, hắn đi đường đều không thở gấp, có thể thấy được thân thể cũng đủ khỏe mạnh.
Bạch Tế thời thời khắc khắc quan sát Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, ngươi mệt sao? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?”
“Tẩu tử.” Hoắc Tranh thấp giọng nhắc nhở, mồ hôi theo cánh mũi cao thẳng chảy xuống, hắn lắc đầu, lấy ánh mắt bảo Bạch Tế giờ đang ở bên ngoài Hoắc gia, không được kêu hắn như vậy.
“Ta không mệt, không cần nghỉ ngơi.”
Trên đường chen đầy thôn dân ra ngoài gánh nước, đám người tới tới lui lui, nước bùn văng lầy lội bên bờ sông, nhìn qua cây đa lớn cạnh cửa thôn, Hoắc Tranh thấy được một người.
Hắn buông thùng nước xuống, thấp giọng mở miệng: “Tẩu tử, ngươi đứng tại chổ chờ ta một lát.”
Bạch Tế ở lại phụ trách trông thùng nước, ánh mắt nhìn theo Hoắc Tranh, nhìn hắn chặn một người lại.
Người nọ đúng là Hồng Kim mà Hoắc Tranh đã tìm trước đây.
Khế đất trại nuôi ngựa Hoắc gia vẫn còn trong tay Hồng Kim, Hoắc Tranh ngăn gã lại, đi thẳng vào vấn đề, bảo Hồng Kim đem khế đất đưa cho mình.
“Đại ca ta đã mất rồi, trại nuôi ngựa ta thay hắn trông coi.” Đây là tài sản của Hoắc gia, bất luận như thế nào đều không thể rơi vào tay người ngoài, Hoắc Tranh muốn, Hồng Kim lại không chịu đưa, trại nuôi ngựa tuy rằng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng Hồng Kim có thể nắm chặt trong tay.
Gã phun ra cọng cỏ khô ngậm trong miệng, thân mình gã lưng hùm vai gấu, làn da ngăm đen, Hoắc Tranh tuy rằng thân thể cường tráng, Hồng Kim cũng không để vào mắt.
“Khế đất là Hoắc lão đại tự mình giao cho ta bảo quản, cho ta thì chính là của ta, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?” Hồng Kim đương nhiên nói, nhìn từ đầu đến chân Hoắc Tranh một lần, sau đó liền chuyển hướng nhìn người đứng phía sau hắn cách đó không xa, che miệng cười một cái, có thâm ý khác mà nói: “Đó chính là tiểu nương tử Hoắc lão đại lấy vào nhà đấy sao?”
Hồng Kim đôi mắt đảo quanh liên tục, Bạch Tế quần áo đầy đủ, nhưng cách gã nhìn đến dường như muốn nhìn thấu thân thể Bạch Tế, làm bộ làm tịch sờ sờ cằm, tiếc nuối, “Tiểu nương tử này dáng người nhìn qua không tồi, đáng tiếc Hoắc lão đại vô phúc hưởng thụ, nhưng thật ra ngươi...” Hồng Kim có nghe qua lời đồn về hai người trong thôn, cười hắc hắc, “Thế nào, nữ nhân của đại ca ngươi nếm vào tư vị không tồi đi.”
Chỉ một câu nói của Hồng Kim đều đắc tội đến hai huynh đệ Hoắc gia cùng Bạch Tế, ánh mắt Hoắc Tranh kiên định, “Ngươi vẫn là không muốn đưa khế đất.”
Hồng Kim trừng mắt, ỷ vào thân thể cao lớn đẩy bả vai Hoắc Tranh một chút, coi như khiêu khích, vô lại nói: “Ta chính là không trả ngươi thì thế nào!”
Bạch Tế thấy Hồng Kim đẩy Hoắc Tranh thì không để yên được, y tiến lên hùng hổ trừng mắt, “Ngươi, ngươi như thể nào động thủ đẩy người!”
“Nha nha, tiểu nương tử còn dám vì Hoắc nhị tranh cãi?” Hồng Kim khinh bỉ cười nửa miệng “Thế này, người hoan hảo cùng ta hai ngày, ta liền đảm bảo buông tha Hoắc nhị, thế nào?”
Không đợi Bạch Tế hiểu hết ý tứ Hồng Kim, Hoắc Tranh liền đấm một cái lên mũi gã, máu chảy ròng ròng.
“Tẩu tử, ngươi đứng bên cạnh chờ ta!”
Hai nam nhân thể trạng cường tráng đánh nhau, nắm tay nhanh như gió, đánh trên người phát ra thanh âm rắn chắc. Thôn dân gánh nước ngang qua vây lại xem, không ai dám tiến lên can ngăn, Bạch Tế gấp đến độ đảo quanh tại chỗ, hoảng loạn mà khuyên trong chốc lát, thấy Hoắc Tranh nhất thời không muốn dừng lại, e sợ bị gã kia đánh trúng, y vừa nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ vừa la hét cổ vũ Hoắc Tranh.
“Đánh hắn, đánh hắn! Tranh Tranh đánh hắn.......”
Thôn dân: “.......”
Qua một lúc sau, Hồng Kim cậy mạnh ỷ vào thân hình cao lớn của mình, nhưng vẫn không địch lại Hoắc Tranh, bị Hoắc Tranh đánh bò trên đất, giống như một con vật rới xuống nước bùn.
Hồng Kim cắn chặt răng nói gã sẽ không giao ra khế đất, thấy thôn dân tụ tập bốn phía ngày càng nhiều, Hoắc Tranh bực mình đá hắn thêm một cái mới buông tha, trong lòng lửa giận khó tiêu.
Trở lại Hoắc gia, Bạch Tế tinh mắt phát hiện trên người Hoắc Tranh bị trầy da vài chổ.
Y đau lòng Hoắc Tranh, hai mắt đỏ bừng vây quanh bên người đối phương nhắc nhở không ngừng, “Tranh Tranh, ta đi tìm đại phu nhìn xem ngươi nha.”
Hoắc Tranh nhanh chóng gọi y lại, “Tẩu tử, bất quá bị trầy da một chút, không đáng ngại.”
Bạch Tế xoay người khom xuống muốn cõng hắn, đầu vai hơi run run.
“Tẩu tử?”
Hoắc Tranh đến gần xem, phát hiện Bạch Tế không tiếng động khóc thành nước mắt đầy mặt, ánh mắt si ngốc, đôi tay xoa xoa trên mặt, ủy khuất khóc thút thít giống như trẻ con.
Hoắc Tranh đứng im tại chỗ không biết làm sao, thẳng đến khi Bạch Tế khụt khịt ngừng khóc, hắn đột nhiên nghĩ đến, có lẽ nên tìm đại phu đến đây, bất quá không phải xem vết thương, mà nhìn xem đầu óc tẩu tử hắn một chút.
Tẩu tử tâm trí ngây ngốc, không biết còn có thể trị được hay không.
“Tẩu tử, ngày mai liền mời đại phu lại đây xem bệnh cho ngươi.”