Hoắc Tranh thân thể khỏe mạnh, mấy năm phiêu bạt bên ngoài rất ít khi sinh bệnh, lần này phát sốt, bệnh tới như núi đổ, dù Bạch Tế cố gắng kêu gọi, hắn vẫn hôn mê trên giường bất tỉnh nhân sự, hô hấp nóng rực, cả người như lò lửa.
Bạch Tế trong lòng rối loạn, chân tay luống cuống, bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên A Lang tốt bụng kia. A Lang là người duy nhất trong thôn y từng giao hảo qua, thiếu niên kia có lẽ sẽ có biện pháp giúp đỡ.
Tìm người hỏi đường, Bạch Tế đến trước cửa nhà A Lang.
Một vị phụ nhân đang ở trong sân dọn dẹp, nhìn thấy ngoài cửa có bóng người, đặt chổi xuống đánh giá nam hài xa lạ trước mắt, “Ngươi là người phương nào, tới tìm ai?”
Bạch Tế thấp thỏm đáp: “Ta, ta tìm A Lang, hắn có ở đây không?”
Phụ nhân đúng là mẫu thân A Lang, nàng nói: “A Lang đến sau núi chăn trâu, một chốc nữa liền trở về, ngươi là bằng hữu của hắn?”
“Ân!” Bạch Tế liên tục gật đầu, “A Lang rất tốt!”
Nhi tử nhà mình được người khác khen ngợi, làm mẫu thân càng thên tự hào, nương A Lang giữa mày lộ ra ý cười, thở dài “Đứa nhỏ A Lang nhà ta chính là quá thành thật.”
Hai người đang tán gẫu thì A Lang về tới, nhìn thấy nương hắn cùng một người nói chuyện trong sân, phát hiện người đến là Bạch Tế, hai mắt hắn đều sáng lên vài phần.
“Ngươi như thế nào lại đến đây?!”
“A Lang...” Bạch Tế giống như thấy được cứu tinh, căng thẳng nhìn A Lang, “Ta có chuyện thỉnh ngươi giúp một chút.”
A Lang thành thật, Bạch Tế đơn thuần, hai cái người vô tâm này kết giao bằng hữu cũng không phải chuyện gì xấu, A Lang hỏi nương một chút liền cùng Bạch Tế ra ngoài.
Vừa ra ngoài cửa, Bạch Tế đem bệnh sốt của Hoắc Tranh nói với A Lang, hốc y mắt đỏ bừng, tròn mắt mờ sương, “A Lang, Tranh Tranh bị bệnh, ta phải làm sao bây giờ?”
A Lang trấn an y “Ngươi về nhà trước chăm sóc hắn, ta đi mời đại phu đến.”
Bạch Tế lo lắng, “Ta đi theo ngươi thỉnh đại phu.”
A Lang bị thái độ dính người của Bạch Tế làm cho tâm hồn bay đi đâu mất, đến khi Bạch Tế kéo kéo cánh tay mới giật mình hồi thần. Hắn đột nhiên lắc đầu, nói chuyện đều lắp bắp, “Không, không, không cần, ta, ta, ta chạy nhanh lắm, rất nhanh sẽ mời đại phu đến Hoắc gia, ngươi tin tưởng ta!”
A Lang dứt lời, mặt ngăm đen nóng hầm hập, hắn bỗng chốc chạy đi, chân cẳng nhanh nhẹn, thực mau biến mất khỏi tầm nhìn Bạch Tế.
Hoắc Tranh không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Bạch Tế khi thì ghé vào mép giường, khi thì đi qua đi lại, đợi ngoài cửa truyền đến động tĩnh, y vội chạy ra mở cửa, là A Lang đã mời được đại phu đến.
Đại phu bắt mạch cho Hoắc Tranh, nói hắn gần đây trong lòng buồn phiền tích tụ, lại bị phong hàn nhập thể, mới khiến cho sốt cao không lùi.
Bạch Tế lấy tiền của Hoắc Tranh trả cho đại phu, nhờ hắn viết đơn thuốc để A Lang theo bốc thuốc.
A Lang mua thuốc xong, lại đến nhà bếp nấu nước nóng, nói với Bạch Tế: “Hắn bị sốt sẽ ra nhiều mồ hôi, đại phu nói có thể lau người cho hắn.”
“Ân!” Bạch Tế ngồi xổm cạnh bếp, một bên nấu nước ấm, một bên nấu thuốc.
“A Lang, ta không biết làm, ngươi dạy ta đi.”
A Lang nghiêng đầu lặng lẽ nhìn, chóp mũi Bạch Tế thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, gò má đỏ lên do ngồi gần bếp lò, ửng hồng diễm lệ, đặc biệt chọc người yêu thương.
Thiếu niên nông thôn thành thật chưa bao giờ tiếp xúc gần với người xinh đẹp như thế, da mặt ngăm đen cũng nóng lên, A Lang sờ sờ cái trán, khụ một tiếng.
Thuốc sắc xong, A Lang tiếp tục nấu thêm nước ấm, tính toán lau người giúp Hoắc Tranh.
Hai người định cởi bỏ quần áo Hoắc Tranh, ngoài sân bỗng truyền tới tiếng mẫu thân A Lang, gọi hắn về theo cha làm việc, một khắc cũng không được chậm trễ.
A Lang không thể ở lại, đành phải để việc đút thuốc, lau người lại cho Bạch Tế, đơn giản nhắc nhở y xong liền đi.
Bạch Tế ngồi bên mép giường, đợi chén thuốc trên bàn nguội chút, y cầm lấy muỗng nhỏ đút thuốc cho Hoắc Tranh.
Động tác Bạch Tế vụng về, làm đổ thuốc ra ngoài.
Thử vài lần đều không thành công, Hoắc Tranh đã hôn mê, không tự nuốt vào được.
Bạch Tế gấp đến đổ mồ hôi, đối với việc đút thuốc bó tay không có biện pháp, “Tranh Tranh, ngươi uống thuốc đi, uống xong liền hết bệnh.”
Hoắc Tranh mê mang không đáp lại một lời.
Bạch Tế nhíu mày, bỗng nhiên linh cơ vừa động.
Y lấy một ống trúc nhỏ, nâng lên chén thuốc hớp một ngụm, một đầu ống trúc để trong miệng Hoắc Tranh, dùng miệng mình truyền nước thuốc qua. Tuy rằng dính chút nước miếng của mình, nhưng có thể làm Hoắc Tranh nuốt thuốc vào, cũng là chuyện tốt mà.
Đem thuốc đút sạch sẽ, không chỉ Bạch Tế ra một đầu mồ hôi, Hoắc Tranh càng là mồ hôi đầm đìa, áo gối đều ướt đẫm. Bạch Tế kéo chăn ra, đi múc nước ấm, chuẩn bị lau người cho Hoắc Tranh.
Lau người, chuyện đầu tiên là phải cởi quần áo.
Đôi mắt Bạch Tế nhìn nhìn trên người Hoắc Tranh hai vòng, đột nhiên ngập ngừng, ậm ừ nói: “Tranh Tranh, đại phu nói cần phải lau người cho ngươi, nếu vậy phải cởi quần áo.”
Một trận an tĩnh.
“Ngươi không lên tiếng vậy là đồng ý cho ta cởi rồi nha.”
Tay Bạch Tế run lên, đặt lên đai lưng Hoắc Tranh tháo ra nút buộc.
Thân mình Hoắc Tranh cao lớn, lúc Bạch Tế kéo hắn lên giường đã tốn không ít công phu, đợi cởi xong quần áo, Bach Tế mệt mỏi phải nằm trên người đối phương thở gấp.
Bạch Tế chưa bao giờ được tiếp xúc qua thân thể nam nhân cường tráng, y nằm sát lại, đôi mắt mơ màng nhìn ngắm một lúc lâu.
Lòng bàn tay đặt trên cơ bắp hơi nổi lên. Nam nhân sốt cao nhiệt độ cơ thể làm Bạch Tế miệng khô lưỡi khô, y dùng đầu ngón tay chọc chọc trên người Hoắc Tranh, thật cứng rắn nha.
Tim đập như trống.
Bạch Tế đã xem qua Hoắc Tranh tắm rửa, nhưng chưa từng đụng vào. Mắt nhìn tâm động, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, mờ ám nhìn đến địa phương bí ẩn kia, hiện giờ đang giống như chủ nhân lâm vào ngủ say, tựa như một con cự thú lười biếng đang nghỉ ngơi.
Bùm.......
Bạch Tế liên tục nuốt nước miếng, hai tai khả nghi đỏ lên.
Y phát hiện, chính mình giống như muốn biến về thành thỏ rồi.
Lắc lắc đầu tập trung lại, Bạch Tế bắt đầu giúp Hoắc Tranh lau người.
Thỏ là loài cực kì yêu thích sạch sẽ, Bạch Tế cẩn thận lau người giúp Hoắc Tranh như lúc mình chải lông, mỗi một chỗ đều cẩn thận lau qua.
Khăn vải lau qua bên hông, Hoắc Tranh đang hôn mê đột nhiên trợn mắt, ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ngây người chờ đầu óc tỉnh táo lại một chút. Ánh mắt buông xuống, thoáng nhìn người ngồi giữa hai chân hắn, trước mắt biếng thành màu đen, suýt nữa nhảy dựng lên.
Hoắc Tranh ngồi dậy nắm lấy cổ tay Bạch Tế, nghiến răng nói: “Ngươi đang làm gì.”
“A!” Bạch Tế vui mừng, “Tranh Tranh, ngươi tỉnh!”
Hoắc Tranh phát giác chính mình không mặc gì, thân mình lại thoải mái không ít. Mà Bạch Tế ngồi đó, trong tay còn có một cái khăn vải, ý thức quay lại, lập tức hiểu ra Bạch Tế là đang giúp mình lau mồ hôi.
Hoắc Tranh buông tay đang chế trụ Bạch Tế, kéo chăn che người, thuốc uống vào đã phát huy tác dụng, bệnh cũng đỡ hơn nhiều.
Thanh âm Hoắc Tranh khàn khàn, “Ít nhiều nhờ ngươi chiếu cố, cảm ơn.”
Bạch Tế lắc đầu, đại phu nói chờ sau khi Hoắc Tranh tỉnh lại còn phải uống thuốc lần nữa, đứng dậy muốn xuống giường lấy thuốc, nhưng lúc ngồi trên giường lau người cho Hoắc Tranh hơi lâu, đầu gối run run, ngã chúi xuống đất.
Hoắc Tranh khóe mắt co giật, “Cẩn thận...”
Bàn tay nhanh chóng vươn ra, bế ngang eo Bạch Tế đem người từ giữa không trung kéo lại.
Bạch Tế được Hoắc Tranh ‘vớt’ lại, lực đạo cánh tay mạnh mẽ, y đưa lưng về phía hai chân Hoắc Tranh, thân mình ngồi lên thân người ta, vô ý lướt qua cấm địa bí ẩn.
Hoắc Tranh: “.......”
Cánh tay một lần nữa dùng lực, xách Bạch Tế đặt sang một bên.
“Như thế nào không cẩn thận.” Hắn thấy Bạch Tế vẫn cười ngây ngô, toàn bộ lời trách cứ đều nuốt hết vào trong.
Bạch Tế “Ha ha ha...”
Hoắc Tranh “...Khụ.” Thái độ từ trước tời giờ luôn bình tĩnh khó được lúng túng.
Một người trầm mặc, một người cười ngây ngô.
Bạch Tế cười xong một trận, nhớ tới Hoắc Tranh vẫn còn bệnh, liền duỗi tay đo độ ấm trên trán Hoắc Tranh, “Ừm, hết nóng rồi.” Sờ xong cũng không lấy tay xuống mà còn lợi dụng thời cơ cọ cọ thêm một chút.
Hoắc Tranh nhắm mắt nhẫn nại, không đợi Bạch Tế thu hồi tay, nhìn thẳng cặp mắt đen nhánh sáng ngời, “Ngươi tên gì?”
Bạch Tế cười đáp: “Ta kêu Bạch Tế.”
Hoắc Tranh gật đầu, “Bạch Tế, ngươi thật sự muốn ở lại Hoắc gia?” Hắn một nghèo hai trắng, trước mắt chỉ miễng cưỡng duy trì ấm no, mà Bạch Tế bất luận là tướng mạo hay ngôn hành cử chỉ, nhìn qua đều không giống hài tử nhà bình thường, hắn là nam nhân nghèo, Bạch Tế ở lại Hoắc gia, cực khổ sợ là không thể thiếu.
“Tranh Tranh!”
Ý cười trên mặt Bạch Tế biến mất, tầm mắt gắt gao khóa chặt Hoắc Tranh, “Ngươi, ngươi ngày hôm qua đã nói rồi, hông cho đổi ý.” Lo lắng Hoắc Tranh đã quên, Bạch Tế thuật lại “Ngươi nói ta muốn ở lại đây thì ở lại.”
Hoắc Tranh gật đầu, lời này đúng là chính miệng hắn đã nói hôm qua.
Thấy thế, Bạch Tế lại nói: “Ta chỉ biết ngươi, ngươi đã hứa cho ta ở lại, không thể thay đổi.”
Hoắc Tranh không ngờ Bạch Tế cố chấp, kiên trì muốn ở lại, hắn cũng không nói gì nữa. Liền như vậy đi.