-" Ưm..."- Trần Hiểu Ngưng nhíu mày lại khẽ rên nhẹ, đôi mắt to tròn hơi hé mở. Đầu của cô đau nhức vô cùng, cô lấy tay xoa xoa huyệt thái dương chống tay ngồi dậy. Cảnh vật trước mắt khiến cô kinh sợ đến ngây người.
Đây là một căn phòng rất lớn, nhưng sự rộng lớn đó đều bị chiếm cứ bởi những chiếc lồng sắt. Những cái lồng đó không phải để nuôi thú vật, cũng không phải để đựng đồ đạc gì cả... mà là để chứa người.
-" Cái gì thế này?"- Cô thều thào nói nhỏ, lúc này mới chợt phát hiện ra chính mình cũng đang là một trong số những người bị nhốt ở đây.
Trần Hiểu Ngưng hai tay nắm lấy song sắt, từ từ nhớ lại lúc mà cô đang ngồi uống trà với Thiệu Tử Na. Là Tiểu Na hại cô sao? Tình chị em bao nhiêu lâu cứ như vậy liền kết thúc!
Cô không muốn nghĩ tới cái đó nữa, việc quan trọng trước mắt đó là cô đang ở trong tình thế rất nguy hiểm. Cô không biết đây là nơi nào, cũng không biết mình bị bắt đến nơi này để làm gì?
Tất cả những người bị giam ở đây đều là phụ nữ, hơn nữa còn rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, chẳng lẽ đây là sắp bị đem ra làm thịt rồi bán nội tạng như cô thường thấy trên tivi sao? Nghĩ tới đó cả người cô đều lạnh run, còn sợ hơn cả lúc trước khi bị bắt cóc nữa.
Trần Hiểu Ngưng còn đang suy nghĩ tìm cách trốn thoát thì đột nhiên, cánh cửa phòng chợt mở ra. Một người đàn bà mặc sườn xám màu đỏ tiến vào, bà ta chính là chủ của cái hội đấu giá này, người ta thường gọi là Kim Xuyên bà bà. Khuôn mặt bà ta trang điểm rất đậm, mùi son phấn, nước hoa sực ra cả một khoảng không gian. Cô vốn bị dị ứng với son phấn, lập tức trên người liền nổi lên một ít nốt đỏ.
-" Ai nha, các cô gái, đừng sợ đừng sợ, ta đem các cô về đây chỉ là muốn "giúp" các cô đổi đời thôi mà! Nếu ai muốn theo tôi, đảm bảo người đó sẽ hưởng vinh hoa phú quý trọn đời còn lại a...!"- Lời nói của Kim Xuyên tràn đầy mật ngọt dụ dỗ nhưng lại ẩn sâu trong đó là âm mưu to lớn. Bà ta muốn họ sẽ tự mình thuận theo, để nếu như có xảy ra sự cố nào đó, tất cả những người phụ nữ này đều là tự nguyện, không liên quan đến bà ta.
Quả nhiên, có con ong nào lại không chết vì mật ngọt. Có rất nhiều người tin tưởng bà ta, một số còn lại còn đang phân vân có nên thuận theo hay không.
Trần Hiểu Ngưng nãy giờ căn bản còn chưa nghe thấy bà ta nói gì vì cô đang rất bận bịu với bệnh dị ứng da của mình. Mà cho dù có nghe đi nữa thì cô cũng tuyệt đối không thuận theo, một Đàm Hoàng Hạo giàu có đẹp trai khoai to, cô còn chưa thèm đặt hắn vào mắt, nói gì tới mấy cái vinh hoa phú quý ngớ ngẩn kia chứ.
Kim Xuyên đã đạt được mục đích mà mình muốn, ánh mắt lại chợt rơi vào người Trần Hiểu Ngưng. Lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô có đầy những vết ban đỏ ửng bà ta liền thấy chán ghét. Rõ ràng lúc mới mang về còn rất xinh đẹp, thế nhưng bây giờ lại xấu xí như vậy, ai còn nguyện ý mua con bé này! Uổng công bà ta tốn không ít thời gian đem nó về.
-" Cứ để cô ta ở đây đi, không bán được vậy chúng ta sẽ dùng vào việc khác!"- Bà ta thì thầm với người bên cạnh.
-" Dạ được!"
Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn mình cô vẫn bị nhốt trong căn phòng tối. Trần Hiểu Ngưng càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, chắc chắn cô sẽ bị đem đi bán nội tạng rồi. Mẹ, con không thể báo hiếu cho mẹ nữa, mẹ bảo trọng, huhu...
Trong suốt ba ngày liền, ba lần mở hội đều rất đắt khách, người đến đấu giá đều là những đại gia phú thương giàu có. Từng người phụ nữ cứ lần lượt được rước đi. Tất nhiên, khách hàng là người giàu thì bọn họ cũng thu về không ít lợi nhuận.
Kim Xuyên thảnh thơi ngồi vắt chân lên bàn kiểm lại doanh thu tháng này, hai mắt bà ta sáng như sao, trong tay cầm cả sấp tiền đô la mà đếm đi đếm lại.
-" Bà bà, không... không xong rồi, có người tới.... khách quý, khách quý a! Làm sao bây giờ, phụ nữ đều đã bị đưa đi hết rồi... nếu không có người cho hắn, cái hội đấu giá nho nhỏ này cũng..."- Một người đàn ông hớt hải chạy vào, hắn gấp đến độ nói cũng không nên lời.
Kim Xuyên ra lệnh cho hắn ngừng nói, rồi mới hỏi lại rõ ràng rành mạch:-" Chuyện gì? Ngươi nói khách quý rốt cuộc là ai hả?"