“Được rồi, cái gì cũng không cần nói.” Phù Yến cong môi, đưa tay lên xoa xoa đầu Đường Táo trấn an, vỗ nhẹ nói: “Đi nhận sai với sư phụ ngươi đi.”
Đường Táo gật đầu, nhìn cửa điện đang đóng chặt, nhất thời có chút hoảng hốt.
Phù Yến nhìn tiểu cô nương trước mắt chậm rãi từng bước từng bước thận trọng đi về phía bên trong, thở dài một hơi, tính tình xấu này của sư huynh hắn, không biết có dọa sợ tiểu đồ nhi ngoan này hay không nữa.
Chỉ là…. Nếu sợ hãi, dứt khoát nhận hắn làm sư phụ là được.
—– Không có cá chua ngọt để ăn, Phù Yến rất oán niệm.
Đường Táo đẩy cửa điện ra, của lớn phát ra tiếng vang trầm trọng. Sư phụ không hạ kết giới, đã nói lên không phải không suy nghĩ đến mình. Nghĩ đến hồi nãy sư phụ hỏi nàng có sợ hãi hay không, theo bản năng, nàng nhìn sư phụ, không dám nói bất kỳ điều gì. Chỉ là trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng thật sự rất sợ hãi…. Cho nên trước tiên, không dám nắm lấy tay sư phụ.
Sư phụ nàng đáng sợ như vậy, một khắc trước vẫn còn là một sinh mệnh sống sờ sờ, trong nháy mắt đã biến thành tàn tro.
Sư phụ nàng, thậm chí đôi mắt còn không chớp lấy một cái.
Sư phụ như vậy, nàng làm sao có thể không sợ hãi? Chỉ là…. Đường Táo lông mi run rẩy, nghĩ thầm: Hắn là sư phụ của nàng. Sư phụ sủng nàng, che chở cho nàng, mỗi đem đều cho nàng cọ cọ tiên khí, ngày ngày dạy nàng pháp thuật, nàng sao có thể sợ sư phụ của mình được?
Hơn nữa Phù Yến sư thúc còn nói, cái tên tiên quân vừa rồi, có hại đến sư phụ, sau đó lại muốn tổn thương chính mình, cho nên sư phụ mới đem hắn giết chết.
—- Sư phụ là vì cứu nàng.
Đường Táo bước vào tẩm điện, nhìn sư phụ đang mặc cung y nằm trên giường, giờ phút này làm như đang nghỉ ngơi.
Sư phụ thích ngủ nhất, chỉ là Đường Táo biết, hiện tại sư phụ không ngủ.
Đường Táo chạy nhanh qua đấy, đứng ở bên giường nhìn hắn. Sư phụ vốn dĩ lớn lên đã rất đẹp, hiện giờ đang an tĩnh ngủ như vậy, khuôn mặt tuấn tú càng thêm vẻ ôn hòa. Đường Táo nỗ lực không thèm nghĩ đến sự việc phát sinh vừa rồi, giống như thường ngày đưa tay lên kéo kéo ống tay áo của sư phụ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “…. Sư phụ.”
Thấy sư phụ không trả lời, Đường Táo rũ mắt xuống, lại mở miệng gọi một lần nữa, thấy sư phụ đang nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt. Đường Táo không kịp phòng bị, có chút bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn sư phụ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trọng Vũ đem mắt dừng lại ống tay áo đang bị Đường Táo nắm, giật mạnh một phát, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cút.”
Đường Táo bị dọa sợ lùi về phía sau vài bước, nàng không nghĩ tới, sư phụ sẽ tức giận đến như vậy. Trong tay nhất thời trống rỗng, trong lòng Đường Táo cảm thấy ủy khuất lại khó chịu. Sư phụ không để ý tới nàng, không cần nàng… Còn bảo nàng cút đi. Đường Táo nhìn sư phụ đang nhắm mắt, trong lòng không biết nên làm sao bây giờ.
Phù Yến sư thúc nói —- nên nhận sai với sư phụ.
“Sư phụ, đồ nhi sai rồi, sư phụ không cần tức giận đồ nhi…..” Thanh âm Đường Táo vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, cõ lẽ trong lòng có chút khó chịu, thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Cút đi.”
Đường Táo nhất thời nghẹn lời, trong lòng lại hoảng sợ không thôi, nàng đưa tay lên gạt nước mắt, sau đó chậm rì rì bước ra khỏi Thừa Hoa Điện.
—- Nàng luôn luôn nghe lời sư phụ, hiện giờ sư phụ bảo nàng cút, nàng chỉ có thể lui xuống.
Đi đến của Thừa Hoa Điện, đôi chân Đường Táo liền đứng bất động. Tuy hình ảnh vừa rồi làm nàng rất sợ hãi, nhưng sư phụ không cần nàng, trong lòng nàng lại càng thêm khó chịu. Nàng biết mình sai rồi, thế nhưng… sư phụ không chịu tha thứ cho nàng.
Đường Táo cúi đầu suy nghĩ, rồi sau đó giương mắt lên nhìn cửa Thừa Hoa Điện, đầu gối chĩu xuống, liền quỳ xuống trước cửa điện —– sư phụ không cho nàng ở bên trong, vậy nàng liền ở ngoài này chờ hắn.
Chờ sư phụ đi ra ngoài.
Ước chừng qua nửa canh giờ, đầu gối Đường Táo có chút không chịu nổi, đầu gối truyền tới một mảnh đau nhức lạnh lẽo, nàng vốn yếu ớt, hiện giờ lại càng thêm đau đớn. Chỉ là nàng không sợ đau, chỉ cần sư phụ nguôi giận, nàng quỳ bao lâu cũng được.
Đường Táo cong cong môi, đưa tay xoa nhẹ đầu gối, tiếp tục duy trì tư thế. Trong lòng tuy có chút khó chịu, nhưng dù sao cũng là do nàng sai trước, sư phụ rõ ràng muốn cứu mạng nàng, mà nàng lại chỉ vì sư phụ giết người mà cảm thấy sợ hãi sư phụ.
Đường Táo hơi hơi rũ đầu, tóc ở hai bên sườn nhẹ nhàng rũ xuống, khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn. Mới đầu còn cảm thấy đầu gối có chút đau, qua một lúc sau, liền cảm thấy có chút chết lặng, không còn cảm giác gì nữa, Đường Táo ngẩng đầu lên nhìn cửa điện, trong lòng có chút trống rỗng.
…. Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi.
Thời điểm sáng sớm ngày hôm sau, Đường Táo hốt hoảng cảm thấy trên đỉnh đầu hình có một bóng dáng đang đứng đấy, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bộ mặt vô cảm của sư phụ mình. Đường Táo vừa mừng vừa sợ, đôi mắt sáng lấp lánh, lập tức đưa tay lên bắt lấy tay sư phụ nhà mình, mỉm cười nói: “Sư phụ, cuối cùng người cũng ra rồi.”
Trọng Vũ không nói gì, cúi đầu nhìn Đường Táo đang quỳ trên mặt đất, hắn nhìn tiểu đồ nhi đang gắt gao nắm lấy tay hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng nhiễm đầy ý cười…. Trong mắt nàng là hắn, chỉ có hắn.
Hắn không biết đây là cảm giác gì, hắn nhíu mày định rút tay về, chỉ là Đường Táo quật cường nắm chặt tay hắn, như thế nào cũng không chịu buông ra.
“Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, không cần tức giận nữa được không?” Tất nhiên Đường Táo sẽ không buông tay, thật vất vả sư phụ mới chịu ra ngoài gặp nàng, nàng nhất định phải hảo hảo cầu xin sư phụ.
Trọng Vũ một đêm không ngủ. Hắn tất nhiên là nhìn thấy tiểu đồ nhi đang lẻ loi quỳ bên ngoài điện, chỉ là hắn không muốn đi ra ngoài, hắn muốn nhìn một chút, nàng có thể quỳ được bao lâu. Hiện tại hắn đã biết, đồ nhi ngốc nghếch này, nếu mình vẫn không đi ra, chỉ sợ sẽ quỳ luôn ở đây mất.
Trong lòng hắn vốn đang buồn bực, nhìn nàng suốt một đêm như vậy, nơi nào còn tức giận nữa.
“Đứng lên.” Sắc mặt Trọng Vũ như thường, nhàn nhạt mở miệng.
Đường Táo cong cong môi, nghe sư phụ nói, mới nhớ đến đầu gối mình đã tê dại từ lâu, liền ngoan ngoãn chớp chớp mắt nhìn chằm chằm sư phụ nhà mình, ngữ khí yêu kiều nói: “Sư phụ, kéo ta một chút.” Quỳ một hồi lâu, nàng không đứng dậy nổi.
Trọng Vũ nhíu mày, có chút không tình nguyện, chỉ là cánh tay đã sớm dùng sức, đem Đường Táo từ dưới mặt đất kéo lên. Quỳ không có cảm giác gì, từ lúc sư phụ tới, nàng không nhịn được muốn khóc nấc lên, sư phụ vừa kéo nàng, nàng không chút nghĩ ngợi liền bổ nhào vào trong ngực hắn, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng sư phụ.
“Sư phụ.” Hốc mắt Đường Táo nóng lên, nhịn không được liền khóc ra thành tiếng.
Nhìn tiểu đồ nhi khóc đến ủy khuất, sắc mặt Trọng Vũ rốt cuộc cũng biến chuyển một chút, hắn đưa tay ra ôm lấy tiểu đồ nhi nhỏ bé vào ngực mình, bàn tay to nâng cái ót của nàng, đem đầu nàng dấu vào trong ngực mình.
—- tuy trong lòng hắn không suy nghĩ, nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận, hắn thật sự đau lòng cho tiểu đồ nhi.
Hắn nhìn nàng quỳ trên mặt đất, thân mình vốn nhỏ nhắn nhìn qua lại càng thêm nhỏ bé, hắn vài lần đã muốn chạy qua đem nàng nâng dậy, nhưng vẫn không đi ra ngoài.
“Còn sợ vi sư sao?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của sư phụ.
Đường Táo không chút nghĩ ngợi, hít hít cái mũi, ở trong lòng ngực sư phụ mình liều mạng lắc đầu: “Không sợ, đồ nhi không bao giờ sợ.”
Trọng Vũ nghe vậy, sắc mặt nhu hòa đi một ít, khom lưng đem tiểu đồ nhi bế lên, Đường Táo liền ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực sư phụ. Nàng ngửa đầu, nhìn cái cằm của sư phụ, trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Nàng biết, sư phụ vẫn còn đang tức giận, nhưng sư phụ cũng đau lòng nàng.
Khi nàng vẫn còn là một quả táo, trên cây táo có rất nhiều quả táo lớn lên đẹp hơn nàng gấp nhiều lần, nàng chỉ là một quả táo bình thường nhất. Có đôi khi sấm chớp đánh xuống, nàng đều sợ hãi, chỉ có thể trốn ở dưới những lá cây…. Không có ai đau lòng vì nàng cả. Sau này khi nàng rơi xuống đất, hóa thành hình người, thường xuyên phải tránh né một ít tiểu yêu mà bị thương, nàng là người sợ đau, thời điểm nàng đau… vẫn không có ai đau vì nàng cả.
Tuy rằng sư phụ không nói, có đôi khi tính tình còn không được tốt lắm, chỉ là Đường Táo biết rõ, nàng quỳ đau, hắn sẽ đau lòng. Đường Táo dùng sức nắm chặt vạt áo của sư phụ, gương mặt dính sát vào mặt sư phụ.
—– Cảm giác bị đau lòng, thật tốt.
Trọng Vũ đem nàng đặt lên giường, nhìn tiểu đồ nhi đang ngây ngô nhìn mình cười cười, liền không nhịn được gõ đầu nàng một cái, nói: “Xem ra còn quỳ chưa đủ lâu.”
Đường Táo chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Chỉ cần sư phụ không tức giận, đồ nhi quỳ bao lâu đều nguyện ý.”
Trọng Vũ bị “lời ngon tiếng ngọt” của tiểu đồ nhi làm cho lâng lâng, đưa tay lên xoa đầu nàng, ngữ khí nhu hòa đi không ít, “Để vi sư nhìn một cái.” Nói xong, hắn liền đưa tay ra vén vạt áo của nàng lên, hai chân Đường Táo trắng nõn cân xứng, giờ phút này hai đầu gối lại sưng đỏ một cách đáng sợ, còn có mấy chỗ có máu đọng.
Hắn nên nghỉ đến, tiểu đồ nhi ngọt ngào nũng nịu như vậy quỳ một đêm mà không dám nhúc nhích, cũng khó trách thành ra như vậy.
Đường Táo cẩn thận đánh giá sắc mặt của sư phụ, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi không đau.”
Ánh mắt Trọng Vũ trầm xuống, nhìn nàng một cái, rồi sau đó thoáng dùng sức ấn vào chỗ đau ở hai đầu gối của nàng, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không đau?”
“Ô…. Sư phụ, đau, đau!” Đường Táo không nhịn được liền khóc lên, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, sư phụ xuống tay cũng nặng quá rồi.
Trọng Vũ vừa lòng nhìn phản ứng của Đường Táo, mặt mày nhu hòa đi không ít, lại lần nữa đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hai đầu gối của nàng, một đạo ánh sáng liền hiện ra, hai đầu gối bắt đầu tốt lên, một lúc sau liền hoàn hảo như lúc ban đầu.
Trên mặt Đường Táo còn vương nước mắt, lông mi cong dài ướt át một mảnh, nàng nhẹ nhàng hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
“Về sau không được nói dối vi sư.”
Đường Táo nghe vậy, ngay lập tức sửng sốt, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Đồ nhi không có.” Nàng nào dám nói dối sư phụ.
Trọng Vũ nhìn nàng một cái, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Vì sao nói không đau?”
“A?” Đường Táo ngây ngốc một hồi, ngơ ngác nhìn sư phụ nhà mình, sau dó nghĩ tới điều gì đó, thoáng rũ mắt xuống, nói: “Sư việc hôm qua, là đồ nhi sai.” Quỳ một đêm, cũng là trừng phạt cho nàng, nàng làm sao có thể để sư phụ lo lắng cho mình được?
Trọng Vũ đưa tay sờ mặt tiểu đồ nhi, ôn nhu nói: “Mặc kệ như thế nào, đều không được sợ vi phu.”
Đôi tay nhỏ bé của Đường Táo chậm rãi đặt lên mu bàn tay ấm áp của sư phụ, Đường Táo dùng sức nắm chặt, khuôn mặt nhỏ bé nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, rồi sau đó ngoan ngoãn ghé vào tai sư phụ, mỉm cười nói: “Ân, đồ nhi đã biết.”
Trọng Vũ còn muốn nói điều gì đó, liền thấy đôi mắt của tiểu đồ nhi chậm rãi nhắm lại. Mới vừa khóc xong, lông mi còn vương chút nước mắt, hai bàn tay bị nàng gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại ở trong lòng bàn tay hắn, hương vị ấm áp lan tràn toàn thân.