Từng tờ thiệp mời được phát ra, mời người bên Hiên Viên đế quốc tới tham gia hôn lễ. Dưới yêu cầu của Vũ Văn Tiểu Tam, thiệp mời tự nhiên cũng phát đến tay Long Ngạo Thiên và Gia Luật Trục Nguyên.
Khi Long Ngạo Thiên cầm tấm thiệp mời, khóe miệng không nhịn được kéo ra. Hai người kia muốn thành thân rồi ư? Lại nói, thì ra bọn họ còn chưa thành thân đấy? Thiên tài nổi danh nhất Long diệu đế quốc, giờ phút này đang nâng đỉnh đầu cao quý của hắn lên, nhìn hư không rồi suy tư. . . . . .
Ở trong đầu tìm kiếm hồi ức về hôn lễ của bọn họ một hồi lâu. Ừm, dường như thật sự là chưa thành thân! Khóe mắt giật giật, chắc hẳn đây là chuyện lạ nhất trên đại lục, đứa bé đã có đến ba đứa, mà hai đứa lớn cũng được ba tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa thành thân? Nghĩ tới lần trước đi Dạ Mị đế quốc, là vì tiệc đầy tháng.
Thẩm Lãng Phàm, tên nam tử phong lưu kia bây giờ còn đang trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Tử Nghiên - muội muội của mình mỗi ngày khóc sưng mắt, trong hoàng cung nếm trải nỗi khổ tương tư, oán giận hắn không chịu xin phụ vương gả nàng cho Thẩm Lãng Phàm.
Nha đầu này, nếu để cho nàng biết trong nhà Thẩm Lãng Phàm có vô số kiều thê mỹ thiếp, bây giờ còn không biết đang ở thanh lâu nào mua say, sợ là sẽ đau lòng đến tự vận đi! Cho nên hắn vẫn không dám nói cho nàng biết. Lần này có nên dẫn nàng đi ra ngoài giải sầu không đây? Ừm, hay là đi hỏi một chút. . . . . .
. . . . . .
Phía nam kinh thành, một người áo đen nhảy vào phòng. Một đường đi tới bên cạnh giá sách, xoay bình hoa trong ô vuông một cái, giá sách từ từ dời đi, xuất hiện một cái cửa.
Bước vào, nhìn người áo đen bên trong đang đưa lưng về phía nàng.
"Công tử, chúng ta chuẩn bị động thủ sao?" Là giọng nói của Hạ Mộ Yên.
Nam tử đưa lưng về phía nàng gật đầu một cái, giọng nói không phân biệt được nam hay nữ truyền đến: "Ừ, Hiên Viên Vô Thương thành thân, là thời cơ động thủ tốt nhất." Gần một năm này, bọn họ không tìm được bất kỳ cơ hội động thủ nào!
Thật vất vả khiến nữ nhân kia rời khỏi phủ nhiếp chính vương, lại cứ lại đụng phải một Gia Luật Trục Nguyên luôn ở bên cạnh cả ngày lẫn đêm. Càng thêm không có cơ hội xuống tay!
"Ngày thành thân đó là lúc rất hỗn loạn, dễ dàng xâm nhập vào. Vậy chúng ta trực tiếp động thủ sao?" Hạ Mộ Yên hỏi thăm ý kiến của hắn.
Dừng một chút, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m rồi sau đó mở miệng: "Ừ, đúng, trực tiếp động thủ! Nhưng, đừng động thủ với Hiên Viên Vô Thương, động thủ với Vũ Văn Tiểu Tam!"
"Tại sao?" Hạ Mộ Yên không hiểu.
"Hiên Viên Vô Thương, chúng ta cũng không phải là đối thủ của hắn ta. Trong thiên hạ này, người duy nhất có thể đánh một trận với hắn, sợ rằng chỉ có Thiên Sơn lão nhân. Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam đó, trên người không hề có chút nội lực nào, xuống tay với nàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Nói lý do ra.
"Nhưng, nhưng công tử, ngài thật có thể xác định Vũ Văn Tiểu Tam chết rồi, Hiên Viên Vô Thương sẽ không sống một mình sao?" Hạ Mộ Yên nhíu lông mày mở miệng hỏi, đáy lòng vẫn có chút không yên lòng. Nếu cuối cùng, Hiên Viên Vô Thương còn sống, chẳng phải bọn họ đã bận rộn vô ích sao?
"Ngươi không xác định?" Cười như không cười hỏi ngược một câu.
Hạ Mộ Yên yên lặng, một lát sau, ngẩng đầu lên, gật đầu một cái: "Xác định." Lấy biểu hiện ngày đó của Hiên Viên Vô Thương, còn có lần trước nhảy xuống vực ở Thanh Phong nhai, đều khiến nàng tin chắc chuyện này!
Nhưng cũng chính vì tin chắc chuyện này, mới thấy không đáng giá thay nữ hoàng! Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Nữ hoàng yêu người nam nhân kia đến như vậy, nhưng trong lòng của người ta chỉ có Vũ Văn Tiểu Tam đó!
"Không thành công, cũng thành nhân." Nhẹ giọng mở miệng, giọng nói không ra nam không ra nữ kia mang tới chút cảm giác mỏi mệt.
Ba năm, mỗi ngày đều nghĩ tới báo thù, nhưng nghĩ nhiều hơn vẫn là cô gái kia. Yên nhi, Yên nhi, hình như cho tới bây giờ nàng cũng không biết cái gì là khó khăn, một nha đầu rất cố chấp. Trong lòng của nàng, chưa từng có núi cao nào không thể vượt qua.
Cho tới bây giờ đều là nàng muốn cái gì thì sẽ lấy đi, thậm chí không từ bất kì thủ đoạn nào. Chỉ có như vậy, nàng khiến hắn yêu rồi, yêu đến không thể kềm chế. Hắn yêu nàng vài chục năm, vài chục năm, nhưng nàng không yêu hắn, không yêu. Không yêu thì có quan hệ gì đâu? Hắn chỉ muốn có thể ở cùng nàng, che chở nàng là đủ rồi! Nhưng Hiên Viên Vô Thương, ngay cả cơ hội như vậy của hắn, cũng tước đoạt đi!
Yên nhi, lần này, nếu vẫn không có năng lực báo thù cho nàng, ta liền đi tới âm gian với nàng được không? Tiếp tục che chở nàng, nghe nàng đi theo phía sau ta, gọi ta là ca ca. . . . . .
. . . . . .
"Triệt, còn chưa tìm được người muốn tìm sao?" Trên xe ngựa, trên mặt Hiên Viên Mặc treo một nụ cười nhạt, nhìn bộ dáng đau khổ của đệ đệ mình.
"Hừ hừ!" Làm sao có thể không tìm được? Nhưng nữ nhân chết tiệt kia lại có thể núp trong phủ không gặp hắn, nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, không tiện gặp hắn! Nàng làm những chuyện tốt kia, sao lại không nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân?
"Có muốn hoàng huynh giúp đệ ban hôn không?" Mở miệng cười đề nghị.
Ánh mắt sáng lên, sao hắn không nghĩ tới ý kiến hay này? Đang muốn mở miệng đồng ý, chợt sắc mặt tối sầm: "Không cần." trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê lộ ra chút suy sụp.
"Không cần?" Có chút kinh ngạc, ánh mắt mới sáng lên của hắn, mình cũng không có bỏ qua, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m làm sao lại đột nhiên không cần đây?
"Không cần. Nếu ban hôn, nữ nhân chết tiệt kia khẳng định chạy!" Giọng nói cắn răng nghiến lợi.
"Ha ha ha. . . . . . Tiểu tử ngươi cũng có lúc phải cam chịu như vậy, lá gan nữ nhân này ngược lại rất lớn!" Nếu cô gái kia thật sự chạy, vậy hai người này thật đúng là tuyệt phối rồi. To gan lớn mật giống nhau, không để hoàng đế ở trong mắt.
"Hoàng huynh!" Rất tức giận dậm chân, hẳn dậm chân làm xe ngựa lung lay mấy cái.
"Được rồi, được rồi, không cười đệ, chỉ là chỗ mẫu hậu, đệ cần phải có câu trả lời thỏa đáng. Mấy ngày nay, mẫu hậu nói khiến lỗ tai huynh sắp biến thành kén rồi." Giọng nói trơn bóng như ngọc mang theo ý cười khó nén.
Trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê tràn đầy tức giận, không biến sắc cắn răng: "Hoàng huynh, Triệt biết chừng mực, sẽ để cho mẫu hậu yên tâm!"
"Chỉ mong như vậy." Cười như không cười nhìn hắn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
"Tam hoàng huynh, huynh đang nghĩ gì vậy?" Nhìn nam tử lãnh ngạo bên cạnh, nói sang chuyện khác.
Nam tử tóc trắng cúi đầu không biết đang nghĩ gì, chợt ngẩn ra, ngẩng đầu lên, môi mỏng lạnh lẽo nâng lên một nụ cười nhạt, lắc đầu một cái: "Không nghĩ gì hết." Tới tham gia hôn lễ của nàng, càng khiến hắn đau lòng hơn so với khi tới tham gia tiệc đầy tháng. Nhìn nàng hạnh phúc không có gì không tốt, chỉ là hạnh phúc của nàng không phải do hắn cho.
Đáy mắt lưu ly xẹt qua một tia sáng tỏ, có chút hối hận mình lắm mồm, cố tình chọn Tam hoàng huynh để hỏi, đây không phải là đâm vào chỗ đau của hoàng huynh sao?
Trong nhất thời, mọi người đều im lặng không nói chuyện.
Chợt, ánh mắt của nam tử quét sang Hiên Viên Ly vẫn ngồi yên lặng một lúc lâu, mày kiếm nhíu chặt, có chút kinh ngạc. Rồi sau đó lại nhìn đám người Hiên Viên Triệt, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn ba người đều có chút kỳ quái. Tiểu nha đầu này bình thường đều rất ồn ào, sao hôm nay cứ cúi đầu không nói lời nào? Thật sự là không giống tác phong bình thường của nàng!
"Ly nhi." Giọng nói lạnh như băng của Hiên Viên Ngạo vang lên, gọi lại tâm trí đang đi vào cõi thần tiên của cô gái này.
Ly nhi gả cho Tiêu một thời gian rồi, nhưng mấy ngày trước chợt trở về hoàng cung, nói là nhớ mẫu hậu. Lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, để cho nàng ở hoàng cung, vừa đúng lúc nhận được thiệp mời, liền dẫn nàng đi cùng. Hỏi nàng có muốn đi cùng không, nàng lại cười híp mắt nói muốn đi với bọn họ.
Mấy người đều có việc phiền lòng của mình, thật không thế nào quan tâm nàng. Nhưng khi nhìn bộ dáng bây giờ của nàng, giống như có chỗ nào không đúng?
Chờ một lúc lâu, vẫn không nghe nàng đáp lời.
"Ly nhi!" Lần này gia tăng chút âm lượng.
"Hả?" Ngẩng đầu lên, tinh thần còn có chút hoảng hốt.
"Nghĩ gì thế?" Những lời này là Hiên Viên Mặc hỏi.
Cười lắc lắc đầu: "Không muốn cái gì." Chỉ là nụ cười kia rất gượng ép, đáy mắt cũng có chút cô đơn.
"Ly nhi, chúng ta là huynh muội ruột." Hiên Viên Triệt có chút không vui nhìn nàng, có chuyện gì khó nói đâu.
Câu "Chúng ta là huynh muội ruột" này khiến đôi mắt Hiên Viên Ly rơi xuống vài giọt lệ . Che môi khóc lên, vô cùng uất ức.
"Thế nào? Hắn khi dễ muội?" Giọng nói Hiên Viên Ngạo mang theo chút sắc lạnh. Phong Cuồng Tiêu là huynh đệ tốt của mình, nhưng nếu khi dễ muội muội của mình, hắn thân làm ca ca, dĩ nhiên là muốn đứng ra nói một câu!
Hiên Viên Ly không nói gì, chỉ khóc, chỉ lắc đầu.
Hiên Viên Mặc lôi nàng tới, ôm vào trong ngực, giống như trấn an tiểu muội muội sờ sờ đầu của nàng: "Muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi nói cho chúng ta biết, được không?"
Lời này vừa rơi xuống, Hiên Viên Ly vùi ở trong ngực của hắn gật đầu một cái, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m tiếp gào khóc lớn. . . . . .
Ba nam nhân liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút khó coi! Nếu thật là Phong Cuồng Tiêu khi dễ nàng, mấy ngày nay bọn họ lại không phát hiện, người huynh trưởng này làm thật đúng là không có trách nhiệm rồi!
Hiên Viên Triệt cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê xuất hiện chút ý lạnh: "Phong Cuồng Tiêu, võ lâm minh chủ là có thể không để công chúa Hiên Viên đế quốc ta vào mắt ư? Coi hoàng thất Hiên Viên nhất tộc ta là đồ trang trí thôi sao?"
Mà nam tử lãnh ngạo này, lại không nói cái gì hết. Sau khi tức giận một lúc, liền bắt đầu từ từ suy nghĩ vấn đề này. Tính tình của Phong Cuồng Tiêu hắn vẫn hiểu, trọng tình trọng nghĩa, sẽ không khi dễ một nữ tử yếu ớt như Ly nhi mới phải, cho nên không có tiếp lời của Hiên Viên Triệt.
Mà Hiên Viên Mặc làm hoàng đế, nghĩ vấn đề tự nhiên càng thêm toàn diện, cho nên cũng không có lên tiếng.
Chỉ chờ Hiên Viên Ly khóc mệt, liền nức nở mở miệng: "Hắn có một tỳ nữ cận thân, từ nhỏ đã đi theo hắn. Vốn cũng không có gì, nhưng mấy ngày trước đây, tỳ nữ đó gọi ta đến bên hồ, tự mình nhảy xuống hồ kia. Còn khăng khăng nói ta đẩy nàng ta, lúc đó muội vô cùng tức giận, liền tát nàng ta một cái. Tiện tỳ này liền tố cáo với hắn, nói là muội bắt nàng ta rời khỏi hắn, bên cạnh hắn không cần nàng chăm sóc, nàng không chịu, muội liền đẩy nàng xuống nước muốn mạng của nàng, không những đẩy còn đánh nàng!"
"Sau đó thì sao?" Tính tình Tiêu ngay thẳng, sợ rằng vừa nghe sẽ liền tin, đặc biệt là tỳ nữ này còn đi theo hắn nhiều năm.
"Hắn không nói hai lời, liền tát muội một cái, mắng muội ác độc, nói đừng tưởng rằng muội là công chúa hoàng tộc mà có thể giết người bừa bãi. Còn nói, còn nói ta không nên mang những thứ đấu đá lục đục trong cung tới phủ của hắn. Muội giải thích như thế nào hắn đều không nghe, hắn nói nữ nhân kia đi theo hắn nhiều năm như vậy, tính tình nàng ta hắn hiểu rất rõ. Còn bắt trở về phòng suy nghĩ, suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì!" Vừa nói vừa khóc, "Trong...trong lòng ta không phục, liền dẫn theo cung nữ trở về hoàng cung, cũng không dám nói với các huynh. . . . . ."
"Chuyện này, muội có nói với mẫu hậu không?" Mấy ngày nay, nha đầu này vẫn ở chỗ mẫu hậu, nếu nói với mẫu hậu rồi, vậy thì chuyện này cũng có chút phiền toái.
Khóc lắc đầu một cái: "Không có, muội không nói với mẫu hậu." Nàng biết tính tình của mẫu hậu, nhất định sẽ thiên đao vạn quả người đụng đến uy nghiêm của hoàng gia, nhưng nếu là thật làm như vậy, cũng chỉ có thể khiến hiểu lầm giữa hai người bọn họ ngày càng sâu.
Ba nam nhân thở dài một hơi, nếu Ly nhi thật như lời Phong Cuồng Tiêu nói, hiểu những đấu đá lục đục trong cung đó cũng tốt, vậy thì hiện tại trở về không lóc, tuyệt đối không phải là Ly nhi. Nhưng trách bọn họ bảo hộ nàng quá tốt, cho nên mới khó có thể sinh tồn ở trong đại tộc thế gia.
"Vậy, chờ đến Dạ Mị đế quốc, hoàng huynh giúp muội nói một chút." Lẽ ra hôn lễ hoàng thúc, tất nhiên sẽ không lọt những đại tộc thế gia kia . Phong gia có tiếng tăm lừng lẫy trong thiên hạ, làm thiếu chủ Phong gia cũng sẽ tham dự hôn lễ này.
"Không cần." Hiên Viên Ly thút tha thút thít lỗ mũi một chút, lắc đầu, "Không cần, muội không có cái gì muốn nói với hắn, muội cũng không muốn trở lại Phong gia nữa." Nói xong có chút sợ sệt nhìn bọn họ một cái, "Nếu Ly nhi không trở về Phong gia, các các huynh sẽ ghét bỏ muội sao?"
"Nha đầu ngốc, không muốn trở về thì cứ ở hoàng cung. Hoàng huynh còn không thể nuôi sống muội sao?" Hiên Viên Mặc cười đến dịu dàng. Chỉ là trong lòng cũng có chút uất ức, dù sao Ly nhi thích Phong Cuồng Tiêu, đây là chuyện liếc mắt một cái là biết, ở hoàng cung không về, cũng không biết là đáy lòng nàng vui vẻ hay là không vui.
"Được!" Xoa xoa nước mũi, cười với hắn, hoàng huynh thật tốt!
Giờ phút này Hiên Viên Triệt cười ra tiếng: "Có lẽ muội có thể nhờ hoàng thẩm giúp đỡ, nàng luôn có nhiều mưu ma chước quỷ, nói không chừng còn có thể giúp muội chỉnh tên kia một trận! Ha ha ha. . . . . ."
"Ừm! Triệt nói có lý!" Nha đầu kia chính xác là có không ít mưu ma chước quỷ.
Môi mỏng lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo không tự giác nhếch lên một đường cong, nữ nhân kia đúng là nhiều mưu ma chước quỷ!
Hiên Viên Ly lau nước mũi một cái, mở to đôi mắt long lanh như nước nhìn hắn: "Hoàng huynh, hoàng thẩm có thể có chủ ý gì tốt chứ?"
"Ha ha ha. . . . . . Chính là ' ai da ' của hoàng thẩm muội, khiến cho người ta không thể nào chịu nổi!" Hiên Viên Triệt ôm bụng cười ha ha.
"Xì. . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ."
"Ha ha, tên tiểu tử này! Nếu để nàng nghe được, đệ sẽ gặp được chuyện tốt đó!" . . . . . .
Trong lúc nhất thời, bên trong xe ngựa tràn ngập tiếng nói tiếng cười, nhưng bọn hắn không biết, đây là lần cuối cùng bốn huynh đệ bọn họ ở chung một chỗ trò chuyện vui vẻ.
Náo loạn một lúc lâu, Hiên Viên Mặc vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra ngoài, suy nghĩ nhẹ nhàng bay xa. . . . . .
Mà Hiên Viên Ngạo lại cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.