Xe cộ đi lại trong đêm mưa không ngớt, động cơ nổ vang cùng với thứ rẻ tiền bên ngoài hoàn toàn không tương xứng.
Tao nghĩ... Nghe động cơ của chiếc xe kia có phải là Ferrari FXX? Người đàn ông ngồi trong xe quát lớn.
Mày suy nghĩ nhiều rồi? Chiếc xe đó làm sao có thể là Ferrari được? Người đàn ông ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn người lái xe.
Mẹ kiếp, mày có thể lái nhanh lên được không?
Người đàn ông lái xe liếc xéo mắt sang người ngồi bên cạnh hắn, Còn không phải là mày đang đắc ý muốn dùng mưa để trút bỏ bi thương đó sao, lúc này lại không chịu nổi được...
Nói xong, hắn tăng tốc đuổi theo hướng xe của Giản Mạt. Chỉ là càng đuổi lại càng khiến hai người càng thêm nghi ngờ.
Nói như nào thì họ cũng là vua tốc độ, nhưng đuổi theo chiếc xe hiện đại đó mười mấy phút vẫn không đuổi kịp?
Để tao đi còn nhanh hơn, xe này mã lực tuyệt đối là loại nhanh nhất thế giới! Người lái xe lắc đầu cảm thán, Chậc chậc, đúng thật là món đồ đắt tiền, tao đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giản Mạt ở trong mưa chạy một mạch như bay đến bệnh viện, căn bản không biết bản thân giữa đường bị chiếc xe hơn bảy trăm vạn đuổi theo nhưng lại không đuổi kịp.
Lệ Cẩn Tịch chớp chớp mắt, Muốn dựa vào Đế Hoàng anh cũng không được... Nói xong, cô bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Sơ, Thảo nào A Sơ nói, anh làm việc rất có nguyên tắc, ghét nhất là sử dụng quan hê.̣
Thẩm Sơ nhẹ nhàng vuốt thẳng mái tóc, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh đèn pha lê đánh tan không khí im lặng, Em từng muốn một bản thiết kế của Đế Hoàng, nhưng Bắc Thần cũng không thiên vi.̣ khuôn mặt cô tỏ vẻ hờn dỗi.
Trong đầu liền nghĩ đến Giản Mạt, nữ nhân kia vì có thể tham gia dự án toàn lấy thân thể kia để lấy lòng hắn, môi mỏng của Cố Bắc Thần không khỏi nhẹ nhếch lên, sau đó liếc mắt Thẩm Sơ, nhàn nhạt mở miệng, Em không cần anh thiên vị đâu.
Nghe thấy lời ve vãn không rõ ràng, Lệ Cẩn Tịch tức thì liền vui đùa, Quả nhiên, Tây Thi trong mắt tình nhân, mặc kệ A Sơ thế nào, ở trong mắt Cố Bắc Thần vẫn là tốt nhất.
Đúng lúc, Cố Bắc Thần nâng ly rượu đặt trên môi mỏng, một hơi cạn ly, con ngươi híp lại thâm thúy liếc Thẩm Sơ đang ngồi đối diện.
Thiếu Sâm, anh thật cân nhắc em... Thẩm Sơ nhún vai tự cười giễu, Không đề cập tới chuyện này nữa. Cô chuyển đề tài, Em còn chưa hỏi về việc anh đi đứng không cẩn thận đâu? Nghe Cẩn Tịch nói, tai nạn xe lần này rất nghiêm trọng.
Mặc Thiếu Sâm rủ con ngươi xuống, nhàn nhạt mở miệng: Làm luật sư... nhất là lại biện luận về hình sự... Có một hai chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường. Hắn nói qua loa, Cũng may là tránh được một kiếp.
Thẩm Sơ nhíu mày, Không bắt được người gây án sao?
Không có chứng cứ xác thực... Cố Bắc Thần nói, Cùng lắm, sẽ có một ngày anh sẽ không bỏ qua cho hắn! Dứt lời hắn dùng tầm mắt thâm sâu nhìn Thẩm Sơ.
Tích khẽ vang truyền đến, điện thoại đặt điện thoại di động lên mặt bàn, hắn vô thức đi lấy khăn che, mở tin nhắn... Đang đọc tin nhắn của người kia gửi thì thấy khác, trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên thất vọng.
Hồi phục dáng vẻ bình thường, Cố Bắc Thần nhìn di động giống như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không để ý đến tầm mắt của ba người còn lại đang dừng lại ở hắn.
Có chuyện gì vậy, Bắc Thần? Thẩm Sở nhẹ lên tiếng, phe phẩy mi mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Lệ Cẩn Tịch cảm thấy bất mãn, nhướn mắt: Không nói cho mình biết, mình bận làm việc... Cô nói nhìn về phía Thẩm Sơ: A Sơ, cô không quản Bắc Thần đi à, ức hiếp người qua đáng.
Rốt cuộc, Cố Bắc Thần cũng đã có vợ rồi, mặc kệ người vợ kia bị ngược đãi!
Thời gian trong bệnh viện trôi qua càng lúc càng chậm, ngoài hành lang của phòng phẫu thuật vắng vẻ đến im lặng.
Loảng xoảng một tiếng nhỏ truyền đến, đồng thời đèn Đang phẫu thuật cũng dập tắt, Giản Mạt hít sâu một hơi rồi đứng lên, đợi bác sĩ ra ngoài rồi mới nhanh chóng tiến lên...