“Nàng không nhìn lầm người.” Đinh Triệt gấp lại bản khế ước trong tay, cười đưa trả lại cho Tiểu Ngư.
“Đương nhiên rồi, con mắt của Tiểu Ngư nhà chúng ta mà lại. Nó nhìn người mà sai được sao?!” Phạm Đại đắc ý nói, lời vừa nói ra bỗng nhiên mạnh bịt kín miệng, vẻ mặt ảo não. Mẹ ơi, hắn sao có thể ngốc vậy chứ, nói vậy chẳng khác nào thừa nhận Tiểu Ngư coi trọng tên nhóc kia là không sai hay sao? Thực sự là bưng tảng đá tự đập vào chân mình!
“Tiếp theo, chúng ta về trấn Liễu Hà đúng không?”
Đinh Triệt khóe miệng cong lên hơi mỉm cười, nhưng thông minh không nhân cơ hội đầu cơ trục lợi bái tạ Phạm Đại thành toàn, chỉ coi như không phát hiện ra chuyển chủ đề. Ban đầu hắn mong muốn Phạm Đại sớm có thể chấp nhận chuyện mình và Tiểu Ngư, có điều hắn muốn nhận được sự tán thành của người nhà họ Phạm bằng chính bản lĩnh của mình hơn.
“Tiểu Ngư, chuyện này có thể giao cho ta chứ?” Phạm Đại vội hỏi.
“Giao cho thúc?” Tiểu Ngư cười như không, “Nhị thúc, thúc biết ngôi nhà của chúng ta có thể bán được bao nhiêu tiền? Có biết ai có thể bỏ tiền mua? Có chắc chắn ngay hôm nay bán được hay không?”
“Cái này…” Phạm Đại nhất thời trợn tròn mắt.
“Được rồi, chuyện này vẫn phải để ta đi làm!” Thấy Phạm Đại vừa xấu hổ lại vừa cố gắng cười nịnh nọt rất đáng thương, Tiểu Ngư nhịn không được cười lắc đầu. Giang sơn dễ đổi, ngay cả khi hắn có tâm hỗ trợ nhiều hơn nữa, nhưng không trong nghề không biết, muốn cho một người vốn dĩ không quan tâm thế tục đến lo liệu mọi chuyện trong nhà, làm được tốt mới là lạ.
“Ha ha… Tiểu Ngư, vậy cháu cứ giao cho ta việc gì đó ta có thể làm được đi. Được rồi, hay là ta đi theo dõi đám khốn kiếp kia nhé?” Nghĩ đến sở trường của mình, Phạm Đại tinh thần đang héo úa nhất thời tươi tỉnh lại.
“Không cần, thúc phải làm chuyện quan trọng này trước đã!”
“Được rồi, cháu nhanh phân công đi, bất kể chuyện gì, lần này ta nhất định xử lý gọn ghẽ!” Phạm Đại lập tức vỗ ngực đảm bảo.
“Đây là chính lời thúc nói đấy nhé! Nếu làm không được thì ta không khách khí đâu đấy!” Tiểu Ngư cong khóe miệng.
“Phạm Đại ta nói lời giữ lời, nếu không mặc cháu xử lý!” Phạm Đại càng hào hùng khẳng định, ưỡn ngực hiên ngang.
“Vậy thúc nghe cho kỹ đây! Bây giờ thúc lập tức về nhà, đầu tiên tắm rửa thật sạch cho hết mùi hôi hám trên người, sau đó ngủ thật ngon giấc hết buổi chiều nay cho ta!” Nhìn cặp mắt hắn trừng to đầy tơ máu, Tiểu Ngư lo lắng nói.
Đây là chuyện quan trọng đó sao? Phạm Đại một lần nữa choáng váng, sắc mặt nhất thời như khóc tang, quả thực khó coi hơn cả bắt hắn đi chịu chết.
“Đừng nghĩ rằng ta chỉ đơn thuần muốn thúc đi ngủ.” Tiểu Ngư buồn cười liếc nhìn ông chú quái thai này, “Thúc đã hai ngày nay không chợp mắt rồi, nếu không bù đắp lại tinh thần, đến tối sao có thể đi giám sát bọn chúng được?”
“Được! Vậy ta lập tức trở về nhà.” Vừa nghe đến buổi tối còn có nhiệm vụ, Phạm Đại lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ quay người đi. Nhưng vừa đi được hai bước lại đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn Đinh Triệt: “Tiểu tử, bảo vệ Tiểu Ngư cho tốt, nếu như…”
“Phạm Nhị thúc yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm Nhị thúc thất vọng, nếu như Tiểu Ngư thiếu một sợi tóc, Nhị thúc có thể tìm cháu tính sổ.” Đinh Triệt cung kính chắp tay, làm đủ bộ dáng cháu rể tương lai, rồi lại giảo hoạt gọi thẳng “Nhị thúc”, lén lút bỏ đi chữ “Phạm”.
“Ngươi tốt nhất nói được thì làm được.” Phạm Đại hừ một tiếng, ánh mắt chuyển tới Tiểu Ngư lập tức thay đổi gương mặt tươi cười, nịnh nọt nói: “Tiểu Ngư, thúc về nhà đây!”
Tiểu Ngư quăng cho hắn một cái nhìn coi thường, Phạm Đại cười hắc hắc, như có lửa đốt mông bỏ chạy nhanh như chớp.
Buổi chiều đầu mùa đông, ánh nắng không chói mắt mà nhàn nhạt, tĩnh lặng, phảng phất một sự tang thương khó nói thành lời, lại vẫn có thể gây cho người ta cảm giác ấm áp bình thản.
Tiểu Ngư và Đinh Triệt khoác ánh nắng trời như vậy ngồi ở đầu thuyền, nhìn trấn Liễu Hà từ từ hiện ra trước mắt.
Từ trong thành đến trấn Liễu Hà, bất kể là đường bộ hay đường thủy, ba năm nay Tiểu Ngư đã qua lại vô số lần, thân thể khẽ đung đưa theo làn nước gợn, nhắm mắt cũng có thể cảm giác được khoảng cách đến bến thuyền đang dần thu gọn lại. Có điều lúc này trong lòng nàng không nghĩ đến điều đó, mà tự hỏi có nhà nào ở trấn Liễu Hà có hứng thú với khu nhà mình hay không, và làm thế nào mới có thể bán nhà với một giá cả hợp lý.
Đinh Triệt không quấy rầy suy nghĩ của nàng, cặp mắt hơi nheo lại, đem ánh sáng giấu kín trong đôi mắt đen, không chút thả lỏng đánh giá trấn Liễu Hà trước mắt, ánh mắt lướt nhanh qua những người bên bờ sông, tìm xem trong đó liệu có nhân vật khả nghi nào đang ẩn náu hay không.
Thuyền nhanh chóng cập bờ, trong lòng Tiểu Ngư cũng có tính toán đại khái.
Hai người không chút nóng nảy tìm người mua, mà trước hóa trang thành thương nhân buôn bán, ở quanh nhà họ Phạm và trấn Liễu Hà quan sát chừng nửa canh giờ, lại từ một góc tường lẻn vào trong sân tỉ mỉ tra xét một hồi, cẩn thận xác định chắc chắn có gì bất bình thường hay không.
Cả khu nhà đều rất vắng lặng, tuy rằng sáng hôm qua chủ nhân mới dọn đi, nhưng lúc này đi dạo quanh, lại có cảm giác bi thương như nơi này đã hoang vắng từ lâu.
Đây là nhà của nàng, nhưng lại không thể tiếp tục làm nhà của nàng nữa. Giống như ngôi nhà nhỏ ở thôn Hòe Thụ mà nhà họ Phạm từng thuê, nàng từng cho rằng mình sẽ sống ở đó rất lâu, lại bị hủy vì một trận hỏa hoạn mà không bao giờ còn tồn tại nữa, đã định trước chỉ có thể là một khách qua đường thầm lặng bước qua cuộc đời nàng.
Rốt cuộc tới khi nào, nàng mới có thể thật sự có được một ngôi nhà mãi mãi thuộc về mình, sẽ không thay đổi, kiên cố vững chắc như một pháo đài bảo vệ nàng suốt cuộc đời này?
Ngón tay Tiểu Ngư khẽ vuốt những đồ đạc cũ kỹ, cửa, cột nhà, thậm chí cả lò nấu cơm trong bếp, trong lòng tràn lên cảm giác buồn thương nhàn nhạt. Những thứ ở đây đối với nàng quen thuộc cỡ nào, nàng có bao nhiêu mong muốn ngôi nhà này có thể tiếp tục tràn ngập tiếng cười nói của mọi người, có tiếng đọc sách lanh lảnh của Đông Đông, có tiếng sáo du dương của Nhạc Du, có bóng Bối Bối đỏ rực chạy qua chạy lại.. Thậm chí nàng có còn chút nhớ đến những bà những cô lắm chuyện thường thường tìm cớ đến gõ cửa, thực tế trong đầu toàn mục tiêu là mấy người đàn ông độc thân trong nhà.. Chỉ tiếc, có tiếc nuối và bất đắc dĩ nhiều hơn nữa, điều cần bỏ qua vẫn phải bỏ qua.
“Sau này sẽ lại có, hơn nữa sẽ tốt hơn rất nhiều.” Đinh Triệt lặng yên từ phía sau dịu dàng ôm lấy thắt lưng nàng, tóc mai khẽ chạm nhau, giọng khàn khàn khẽ nói: “Ta bảo đảm.”
“Chàng nói gì cơ?” Tiểu Ngư chỉ cảm thấy trái tim hơi run rẩy.
“Nàng rất muốn những thứ này..” Đinh Triệt ánh mắt lướt qua phòng bếp ngăn nắp sạch sẽ, bố trí cũng cực kỳ hợp lý, “Còn có những thứ nàng vừa lướt qua ban nãy, một ngôi nhà, một ngôi nhà sẽ vĩnh viễn thuộc về nàng, bất kể gió mưa sương tuyết, xuân hạ thu đông, tuyệt đối không thay đổi, cũng không ai có thể cướp đi được.”
Tiểu Ngư nhắm mắt lại, nước mắt ấm áp cứ như vậy đột nhiên tràn ra, hắn biết nàng muốn điều gì nhất, hắn còn hứa hẹn sẽ cho nàng một ngôi nhà vĩnh viễn như vậy.
Dù đây có là lời đường mật, cũng là những lời đường mật khiến người ta cảm động nhất, dù là hắn đang dùng những lời hứa hẹn này mua chuộc lấy lòng nàng, giờ khắc này, nàng cũng thả lỏng cho nó chìm ngập sâu vào lòng mình, sau đó trịnh trọng nung nấu thành một niềm kỳ vọng.
“Đồ ngốc, dễ dàng bị mua chuộc như vậy à?!” Đinh Triệt cố ý nói, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ướt át của nàng.
“Được lắm, thì ra là chàng lừa gạt ta?” Tiểu Ngư muốn vờ gắt gỏng, nhưng giọng nói ra lại chất chứa nghẹn ngào.
“Ừ, muốn lừa nàng, lừa nàng ở bên ta cả đời, vĩnh viễn đều bị ta bắt nạt…” Đinh Triệt cố ý cười cực kỳ tà ác, hai tay rắn chắc lại vẫn như cũ ôm chặt lấy thắt lưng nàng, cuồn cuộn không ngừng truyền cho nàng tất cả ấm áp mà hắn có, không một chút tạp niệm.
Tiểu Ngư im lặng mỉm cười, không cãi lại nữa, thân thể chỉ càng mềm mại tựa lên người hắn, nàng nghĩ, buổi chiều đông này, và cả căn bếp nhỏ này, nàng sẽ nhớ kỹ cả đời.
Cảm nhận được thân thể trong lòng lưu luyến và phó thác, Đinh Triệt càng ôm chặt nàng hơn, nụ cười trên môi đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
Giấc mơ của nàng, kỳ thực cũng chính là giấc mơ của hắn!
Đến lúc đó ngôi nhà của bọn họ sẽ như thế nào nhỉ? Uhm.. Phòng của bọn họ nhất định không thể thiếu được cái sân thượng nhỏ kia. Như vậy, đợi khi nào cả hai tóc đều đã bạc trắng, hắn còn có thể từ bên ngoài leo lên, len lén gõ cửa sổ của nàng.