Lỗ Hữu Cước không hề nao núng, chờ cho phất trần đối phương vừa đến, lập tức chuyển nhanh thân như một làn gió tiến ngay về sau lưng Hà Đạo Hưng vận chỉ nhắm nhĩ môn đánh tới, đây cũng là một trong “Hôn Mê huyệt”, ngọn đòn thoạt đầu của Hà Đạo Hưng chẳng qua có tính chất nhử địch, sự thật phất trần đâu hề được đánh thẳng ra, ngay trong lúc đạo sĩ thu thế về, đằng này Lỗ Hữu Cước đã đá bung ngay ra một đá vào mông của Hà Đạo Hưng.
Hà Đạo Hưng nhảy chồm lên nhưng nào ngờ Lỗ Hữu Cước lại sở trường về cước pháp, chân này đá hụt chân kia đá tới, đá liên tiếp ra ba bốn đá, chỉ thấy hai chân chớp nhoáng lia lịa. Hà Đạo Hưng vốn là kẻ ham mê tửu sắc, nên cũng ảnh hưởng đến sức lực phần nào, lúc này nữa thân phía dưới đuối kém khó ứng đối, thình lình linh cảm tới, Hà Đạo Hưng dùng ngay thế “Bạch Hạc Xung Thiên” (hạc trắng bay vọt) tung lên đỉnh cây.
Nhị vị trưởng lão Giản, Lương lập tức vây quanh ngay cây lớn, để đề phòng sự đào tẩu của Tam Lựu chân nhân.
Lỗ Hữu Cước lên tiếng chửi rủa ngay :
- Lão chó chết! Bộ muốn đào tẩu sao?
Thân hình bỗng bay vụt ngay theo lời nói, vọt tuốt theo lên đỉnh cây.
Nào Tam Lựu chân nhân đâu muốn chạy trốn, chỉ tại thấy hai vị Giản, Lương trưởng lão đang canh chừng mình, nếu mình lo chuồn, chỉ lòi thêm đuôi kém cỏi mà thôi, Tam Lựu chân nhân khi thấy Lỗ Hữu Cước cũng nhảy theo lên khen ngay tiếng “hay lắm” chuôi cán phất trần tuột ra ngay, chỉ thấy ba chấm sao lạnh bay ngay về những nơi trọng yếu trên mình Lỗ Hữu Cước.
Hóa ra ngọn đòn của Tam Lựu chân nhân là ngọn sát thủ tuyệt vời, mệnh danh là “Phất Ai châm” thì ra chiếc cán phất trần bằng gỗ dương mộc ấy bên trong trống rỗng chứa ngầm ba mũi tên độc, khi dùng đến chỉ việc nắm ngay râu phất trần giật mạnh ba ngọn phi châm độc lập tức bị bắn bật ngay ra, vì loại ám khí này quá khéo và dùng trong trường hợp thình lình tuyệt mức như vậy, nên luôn luôn ra tay là thu được kết quả mong muốn ngay, ba cây kim này được tẩm thứ thuốc vô cùng độc, hễ thấy máu là cấm khẩu chết ngay, mà khi bị trúng thuốc tiên cũng đừng hòng cứu, cũng vì loại độc châm này Hà Đạo Hưng đã thủ tiêu không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán rồi. Lúc này ba cây kim bắn lại phía Lỗ Hữu Cước như sao bay.
Lỗ Hữu Cước đang đâu chân trên một cành cây, thấy phi châm bay lại buộc miệng lên tiếng “nguy mất” cả nửa thân trên ưỡn hẳn ra phía sau, lúc này Lỗ Hữu Cước mới chịu dùng đến tuyệt kỹ nổi dành của mình là “Thiết cước”.
Vị trưởng lão Cái bang bẩn thỉu này, dùng ngay lối “Thiết Bản Kiều” (cây cầu sắt cứng rắn) một chân dính chặt vào thân cây, toàn thân lộn ngã ra như một tấm giấy bủa phất phơ dán dính trên cây, cả ba mũi “Phi Châm Độc” của Tam Lựu chân nhân bay vèo qua tai Lỗ Hữu Cước gây nên ba tiếng “Vụt! Vụt! Vụt!” ba mũi tên đều hụt đích.
Ngọn “Thiết Bản Kiều” vốn là né tránh ám khí sát thủ của địch rất công hiệu, nhưng phải ở dưới mặt đất mới gọi là thành công mỹ mãn hơn, còn trên cành cây khó mà sử dụng được, nhưng đối với Lỗ Hữu Cước đây là ngọn sở trường, với lối dính chân chắc vào cành cây như vậy cũng là một tuyệt kỹ trong võ lâm! Ám khí đánh hụt lại thấy Lỗ Hữu Cước dính thân trên cây như vậy, Hà Đạo Hưng tưởng đâu dịp ngàn năm một thuở đã đến, vung ngay phất trần quất thẳng vào đùi đối phương!
Lỗ Hữu Cước chưa kịp lấy lại thăng bằng của thân hình, thấy ngọn đòn của địch đánh ra, vậy gây khó lòng tránh bỗng cảm thấy bụng mình lạnh mát, râu phất trần đã quyện trúng, chỉ nghe Tam Lựu chân nhân quát lên “xuống” vận kinh lực kéo mạnh, tình hất ngay Lỗ Hữu Cước rớt xuống cây nếu không bể đầu cũng u trán.
Nào hay Lỗ Hữu Cước có ngọn “Thiết cước” phi thường như thế, hễ chân bấu víu bất cứ vào đâu, chẳng cần biết cao hay thấp, vẫn dính như dán vào đấy, dù cậy sức đối thủ mạnh đến đâu cũng khó lòng mà lai bật nên Hà Đạo Hưng đã không làm sao kéo nhúc nhích nổi đối phương, ác đạo trong lòng cuống quít, vận hết toàn lực ra lôi, những tiếng đứt “bựt, bựt” nho nhỏ vang lên râu cây phất trần bị đứt hết, trên tay áo đạo chỉ còn lại cán phất trần trơ trọi.
Lỗ Hữu Cước cười ha hả rằng :
- Sao! lão đạo chó chết! Cây phất trần đuổi ruồi ất mà làm nên chuyện gì! Còn không mau quỳ xuống mà chịu tội hả!
Chưa dứt lời, cán phất trần bỗng tuột khỏi tay Hà Đạo Hưng, nhắm ngay phía mặt Lỗ Hữu Cước mà bay tới, đồng thời ác đạo nhân cơ hội dùng ngay thế “Xuy Phong Lạc Hoa” (gió thổi hoa rụng) buông thẳng người tuột xà ngay xuống đất, lẻ đương nhiên cây cán phất trần làm sao đánh trúng được Lỗ Hữu Cước, mới nữa chừng đã bị chưởng trấn tới, Hà Đạo Hưng vội tình ngay đến nước “đào”.
Nào ngờ chân ác đạo vừa chạm đất, cây cương trượng của Giản trưởng lão đã bửa ngay ra với thế “Mãnh Hổ Thôi Sơn” (cọp dữ xuống núi) còn cây đơn đao của Lương trưởng lão cũng bung ra một đòn “thu thủy hoành cháu” ác đạo cả kinh lẫn hoảng, vội tung bước miệng la :
- Với ba đánh một! Rõ không biết xấu!
Tiếng “Xấu” vừa tuôn khỏi miệng, bỗng cảm thấy trên đầu bị xiết chặt lại, thì ra mớ tóc chải theo kiểu “Ngưu Tâm Kê” (búi tóc kiểu tim trâu) của Hà Đạo Hưng đã bị Lỗ Hữu Cước túm chặt lại.
Thì ra Lỗ Hữu Cước đã dùng thân pháp khéo đẹp, hai chân móc ngược trên cành cây, toàn thân thong xuống như một con dơi treo ngược, trông có vẻ nao giống loại khinh công gọi là “Đảo Quyển Châu Liêm” đưa tay ra thộp ngay búi tóc Hà Đạo Hưng, vận lực nhấc bỗng ác đạo khỏi mặt đất, Tam Lựu đạo nhân đau chịu không nổi, thân hình lắc lư như đương đánh đu mây, hai chân giẫy đành đạch như cá câu khỏi mặt nước.
- Mẹ kiếp! Đã hóa thành rùa bị xách đuôi mà gây nữa hả?
Dứt lời đưa chỉ xỉa ngay vào “Đại Thôi huyệt” phía sau ót của Hà Đạo Hưng, ác đạo chỉ kịp “ái a”! một tiếng, toàn thân mềm nhũng như bún, không sao động đậy.
Lương trưởng lão xách đao tới tình cho luôn một nhát hóa kiếp cho xong. Lỗ trưởng lão vội cản :
- Chớ giết hại hắn, tôi có cách trị hắn, khiến cho hắn khổ sở hơn chết!
Nói xong Lỗ Hữu Cước vẫn túm búi tóc của ác đạo xách hắn lên đỉnh cây, tìm ngay một cành chơi vơi cao nhất, rồi thắt một nút vào mớ tóc của ác đạo đem máng tòng teng ngay trên cành cao nhất.
Thế là toàn thân Tam Lựu chân nhân bị treo lơ lửng trên đỉnh cây, bị điểm huyệt không sao nhúc nhích, mắt vẫn mở trao tráo, tóc trên đầu bị dựng đứng vì phải chịu hết sức nặng của thân mình bị treo, đau nhói tim gan. Trong tiếng la oai oái của ác đạo cung hòa thêm chuỗi cười hả hê của Lỗ Hữu Cước trong lúc từ trên cao vèo thân xuống đất.
Giản trưởng lão hỏi rằng :
- Này Lỗ huynh, anh đày đọa hắn thế liệu có toi mạng không?
Lỗ Hữu Cước cười rằng :
- Cứ yên chí, sau lối sáu tàn nhang, huyết mạch huyệt đạo của hắn lưu thông trở lại, hắn tự nhiên thoát nạn, nhưng ta đày đọa bây giờ cho đến lúc đó, hẳn phải ráng chịu để sám hối hành vi của hắn.
Giản, Lương nhị vị trưởng lão nghe cũng có lý, khu rừng này cũng vắng vẻ, dù có người phát giác, cũng chưa chắc đã có ai dám mạo hiểm leo cao như vầy để cứu hắn, Nam Cầm cũng chưa bị làm nhục gì, giết hắn thì hơi quá đáng, nay dùng lối trừng phạt này để răn bớt tình ác của hắn cũng hợp lý rồi.
Ba vị trưởng lão bèn bước lại phía Nam Cầm, Lỗ Hữu Cước lo giải huyệt cho nàng xong rồi hỏi :
- Nương tử chắc là người bản thôn đây? Chúng tôi muốn hỏi thăm một người, vậy nương tử không biết có quen người ấy chăng?
Nam Cầm ngồi thở cho điều hòa khí huyết rồi nói :
- Đa tạ sự cứu mạng của ba vị tiền bối, dám hỏi ba ngài hỏi về ai cơ ạ?
Lỗ Hữu Cước rằng :
- Chúng tôi muốn gặp Quách Tỉnh và Hoàng bang chủ, vậy nương tử có thấy họ ở trong thôn này không?
Nam Cầm ngạc nhiên nói :
- Hoàng bang chủ nào cơ ạ?
Lỗ Hữu Cước nói :
- Ấy chính là phu nhân của Quách Tỉnh, là Hoàng Dung đấy mà.
Nam Cầm ồ một tiếng nhìn ngay ba vị trưởng lão nói :
- Thế ba ngài đây là...
Lỗ Hữu Cước nói ngay :
- Chúng tôi là trưởng lão của Cái bang, trước kia Hồng lão bang chủ đã nhường lại địa vị Bang chủ cho Hoàng cô nương, vào rằm tháng tám năm nay, Hoàng cô nương thế nào cũng phải đến miền Bắc để làm lễ kế vị chính thức “đại vị bang chủ” chúng tôi đã bôn ba suốt mấy tháng nay mà vẫn chưa gặp ở đâu...
Lỗ Hữu Cước còn chưa nói hết lời, Nam Cầm đã đúng dậy nguây nguẩy bỏ ra về chẳng thèm quay đầu lại.
Thì ra Nam Cầm xưa kia bị Bành trưởng lão làm nhục suýt thì nguy thân may nhờ Quách Tỉnh kịp giải vây, trải qua cơn hiểm nghèo này, nàng đâm ra có một ấn tượng không đẹp đối với người trong bang hành khất. Nay ba vị trưởng lão trừng trị Hà Đạo Hưng và giải nguy cho mình, Nam Cầm vốn cảm tạ vô cung, ngờ đâu ba người này lại là nhân vật trong Cái bang, nàng hầm hầm bỏ đi ngay về nhà không một lời cảm ơn.
Lỗ Hữu Cước gãi đầu ngơ ngác, Lương trưởng lão rằng :
- Này Lỗ huynh, xem con bé này như điên điên tàng tàng vậy. Thôi kệ nó, chúng mình lên đường cho được việc.
Ba lão đành lắc đầu, tiếp tục khởi trình.
Nói về Nam Cầm chuyến này tình ra ngoài rừng xem có gặp được Tây Độc Âu Dương Phong, kết quả không được như ý, mà suýt nữa lại bị Tam Lựu chân nhân làm nhục, về đến nhà, tủi phận quá nàng quăng mình xuống giường khóc như mưa, đang cơn khóc thống thiết, bỗng nghe một tiếng “két” cánh cửa bật mở có người bước vào Nam Cầm giật thót mình.
Nàng vội ngẩng đầu với đôi mắt lệ nhòa nhìn ra, thì ra là một người đàn bà đẹp, khuôn mặt đoan trang, xem ra chỉ độ trên ba mươi tuổi, nhưng nơi khóe mắt nếp nhăn cũng khá nhiều và đậm, tóc đã điểm hoa râm, mỹ phụ điềm nhiên đẩy cửa vào xem, cất tiếng hỏi ngay :
- Xin lỗi nương tử, tôi chỉ là kẻ qua đường, nghe nàng khóc thảm thiết, nên động lòng háo kỳ vào thăm, vậy nương tử có thể cho tôi biết rõ lý do chăng?
Mỹ phụ này không ai xa lạ, chính là Lưu quý phi mà thời Nam Đế - Đoàn hoàng gia - còn tại vị, cũng là Anh Cô mà đã mê mệt theo đuổi Châu Bá Thông.
Nam Cầm chưa hề thấy Anh Cô lần nào, đương nhiên không làm sao biết được mỹ phụ trung niên này là ai, phần rầu đâu nghĩ đến chuyện khác, nên hờ hững trả lời :
- Chuyện của tôi không ai giúp được, vì con tôi bị người ta bắt đi.
Anh Cô nghe xong, như có điện truyền khắp trong mình đôi mắt ngạc nhiên, nét cười mất hẳn, Nam Cầm thấy thần sắc mỹ phụ thính lình biến đổi, nàng cảm thấy hơi lành lạnh, giọng e ngại :
- Thưa đại nương, đại... nương... là ai vậy?
Anh Cô bỗng lạnh lùng rằng :
- Ta là ta chứ là ai? Ta cũng có một đứa con trai, nhưng ra đời không bao lâu thì bị người ta hại chết! Lão Nhất Đăng hòa thượng chết bầm ấy lại cấm ta không được trả thù thế nên con ta đành chết uổng mạng.
Nam Cầm nghe mỹ phụ nói đến Nhất Đăng đại sư, bất giác giật nảy mình vội hỏi :
- Đại nương quen với Nhất Đăng đại sư sao? Đại nương là...
Nam Cầm chưa nói hết, Anh cô đã buông ra một chuỗi cười ghê rợn, đứng thẳng người lên, hai tay chụp nhanh ngay vào bả vai Nam Cầm, trong cơn kinh hoảng, bản năng tự vệ của Nam Cầm đã vung ngay chưởng ra nhắm ngay mặt Anh Cô đánh sang.
Anh cô lẹ né mặt sang, tay Nam Cầm sướt qua mặt Anh Cô, nàng chỉ cảm thấy mình như đụng vào một má bôi đầy mỡ trơn, dù đã đánh trúng, nhưng chẳng nhằm gì, hai vai Anh Cô khẽ nhún, toàn thân Nam Cầm đã bị giơ bổng khỏi đầu, và Anh Cô đã thẳng tay quăng ngay Nam Cầm vào một xó nhà đến “Bịch”. Tội nghiệp Nam Cầm đau nhừ người! Mặt mày hoa lên.
Nàng tình vùng vậy đi rút đao treo nơi tường nhưng Anh Cô đã nhanh tay hơn nàng một bước, vung chân đá nhanh ra một đường, trúng ngay cánh tay Nam Cầm “bách” một tiếng, xương tay bị trật, Nam Cầm đau đến nỗi không sao giở tay lên được, Anh Cô giận quát rằng: Ta đòi trả thù cho con ta, và ta cũng đòi tìm cho được người cha bạc bẻo của đứa nhỏ! Vậy ta hỏi ngươi một câu, Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông nay ở đâu?
Đầu óc Nam Cầm thoáng hiện ngay ra một hình ảnh cuộc đại náo “ngõa điếm” tại Lục Hòa trấn, giữa lão chưởng quầy béo và một ông già như con nít mà Nhất Đăng đại sư gọi là Châu Bá Thông, không lẽ mỹ phụ hung dữ đây muốn tin người này hay sao?
Nghĩ vậy Nam Cầm thất thanh rằng :
- Muốn tìm Châu Bá Thông, sao không đi Lục Hòa trấn tìm người ta, mà lại đến đây ức hiếp một kẻ có tang như tôi đến nổi đã gãy xương người ta như vậy, thì đúng là điểu hình của ác phụ.
Anh Cô nghe vậy, như sét đánh ngang tai, vội nhún mình nhanh người sang, túm ngay bả vai Nam Cầm, kéo giật ngược mạnh lên, đồng thời xách mạnh cánh tay nàng lên cao, chữa ngay cho khỏi trật trẹo, Nam Cầm cảm thấy bớt đau, lúc này Anh Cô cũng sửa đổi ngay thần sắc hung dữ sang hòa nhã, niềm nở hỏi :
- Cô gặp Châu Bá Thông ở đâu? Cách đây bao lâu và có biết lão đã đi đâu?
Nam Cầm rằng :
- Khi tôi thấy ông khi ở Lục Hòa trấn gần phủ Lâm An, cách nay có lẽ hơn mười hôm rồi!
Anh Cô bỗng lại nói tiếp :
- Làm sao cô quen Châu Bá Thông? Có nói chuyện gì với ông ta không?
Thì ra sau kỳ luận kiếm tại Hoa Sơn, Anh Cô sau khi gặp Châu Bá Thông, bất giác tình xưa nghĩa cũ lại âm ỉ trong tâm hồn, đối với bản thân Anh Cô, nào đâu phải muốn theo sát bên mình Châu Bá Thông để kết duyên phu phụ như người ta, chẳng qua nàng chỉ muốn đôi bên gặp gỡ mấy ngày, sau này đi lại thăm nhau trong mối tình về chiều cho khuây khỏa lòng nhau, nào hay Châu Bá Thông thấy mặt Anh Cô, còn hoảng sợ hơn là bị rắn hổ lửa đuổi. Thôi thì co giò chạy thoát mạng khỏi Hoa Sơn, Anh Cô nào chịu buông, cũng truy đuổi theo luôn.
Xưa kia Châu Bá Thông đuổi rượt theo Cừu Thiên Nhận suốt từ ngọn Thiết chưởng phong của miền Hà Bắc đuổi luôn đến Tây Vực, về sau Cừu Thiên Nhận phải dùng đến rắn độc ra dọa lão, và quay lại rượt lão chạy trối chết từ Tây Vực về miền Trung thổ, rồi lại đuổi tuốt lên Hoa Sơn, nào hay tại Hoa Sơn lại gặp Anh Cô, lại bị nàng truy cản gắt, kể Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông đã xui hết đường, cứ vậy một chạy một đuổi, Châu Bá Thông lúc ẩn lúc hiện, Anh Cô đâu chịu buông tha, lại tuốt từ miền Diệp Tây đuổi về Trung Nguyên rượt tới Giang Nam, cứ liên miên như vậy suốt bảy năm trời, Châu Bá Thông đương nhiên là ăn ngủ thấp thỏm, nhưng Anh Cô cũng phong trần vất vả, nay Anh Cô nghe Nam Cầm nói là gặp Châu Bá Thông, trong lòng mừng quýnh, nào ngờ hỏi ra mới hay chuyện này đã cách mười hôm nay, dù bây giờ có đến Lục Hòa trấn, Châu Bá Thông đã chạy tít phương trời nào rồi, Anh Cô lại trở về với cảnh trạng thất vọng, nên mới trút giận của mình vào Nam Cầm.
Nam Cầm nghe hỏi vậy, vừa tội nghiệp, vừa tức cười đang tính nói mát Anh Cô vài câu cho bỏ ghét, thính lình bên ngoài có tiếng cười như chảo bể vang lên. Anh Cô và Nam Cầm quay đầu nhìn ra, hóa ra là Tây Độc Âu Dương Phong đã đến.
Anh Cô và Âu Dương Phong vốn quen biết cũ, Nam Cầm giờ đây cũng chẳng có lạ gì, nhất là cảnh xung đột trong rừng táo, theo tiềm thức của Nam Cầm, nàng chỉ ước sao ăn gan nuốt thịt Tây Độc mới hả dạ căm thù, nhưng lúc này chỉ thấy khí thế oai hách và cây xà trượng đang có đôi rắn ngo ngoe ấy, tâm thần nàng bất giác lạnh đi một nữa! Anh Cô cũng ngao ngán, nhưng Anh Cô không có thù gì với Tây Độc, nên không đến phải hoảng sợ như Nam Cầm, bèn lên tiếng hỏi :
- Kìa Âu Dương tiên sinh, lâu ngày không gặp ngài, hôm nay gió thiêng gì đưa ngài đến đây vậy?
Âu Dương Phong cười khà hai tiếng, tay cầm ngay xà trượng, ung dung bước ngay vào nhà, dùng chân trai đệm ngay mông bên phải ngồi bịch ngay xuống một ghế đẩu, cây xà trượng gác ngang lên đầu gối, xong nói :
- Anh Cô, việc của Lão Độc Vật ta, không ai khiên ngươi can thiệp vào làm gì, và ngươi cũng không phải chủ của gian nhà này, hơn nữa ta cũng không phải đến tìm ngươi, vậy biết điều hãy rời khỏi ngay đi!
Vất vả lắm Anh Cô mới nghe được chút tin Châu Bá Thông, đời nào chịu bỏ đi ngay như vậy? Đồng thời Anh Cô cũng nhận ra sắc diện của Âu Dương Phong đối với Nam Cầm như có vẻ bất lợi, bất giác động lòng trắc ẩn, Anh Cô bèn lắc đầu cười nói :
- Ấy, sao tiên sinh lại nói vậy, tôi không đi đâu, cô này trong tội nghiệp quá, nàng chỉ có độc mỗi đứa con nay bị quan gian ác cướp đi thật tội nghiệp...
Nào hay câu nói này đã chạm lòng Tây Độc, Âu Dương Phong ngước mày lên hứ mạnh một tiếng bằng giọng mũi, lạnh lung nói :
- Anh Cô! Ta cũng chẳng ngại gì mà phải chối, chính con của vị Tần cô nương là do ta bắt đi, mà ta cũng chính là kẻ gian ác mà ngươi vừa nói. Ha! Ha! Ha!...
Anh Cô biến sắc mặt vội nhìn về hướng Nam Cầm đang ngồi thừ người nơi giường, Anh Cô càng lấy làm lạ.
Âu Dương Phong rằng :
- Chính ta muốn thu một đứa học trò để nối nghiệp của ta, sau này ta chết đi, Bạch Đà sơn cũng có người kế vị, bốn mươi mấy ngày trước đây, ta thấy thằng con của Tần cô nương khôn ngoan lanh lợi nên lập ý bắt nó để làm môn đệ, ngươi cũng đâu có lạ gì tính của Lão Độc Vật ta, khi ta đã thích là ta ra tay đoạt, ghét ai là giết nấy. Ai dám can thiệp vào việc làm của ta?
Anh Cô nhĩ thầm trong bụng, những hành vi tính tình của lão Tây Độc, quả đúng vậy, không sai câu nào.
Sắc mặt Anh Cô trắng bạch, Âu Dương Phong lại tiếp :
- Ta nhận thấy thằng nhỏ này có thể kế nghiệp của ta, hơn nữa cháu ta Âu Dương Khắc chính lại bị bố của thằng nhỏ này giết, hắn đã giết cháu ruột ta, nay ta cướp con hắn, đó là luật công bằng của thói đời, nào hay thằng nhỏ tinh ranh, nó theo ta không đây mười hôm, nhân lúc ta luyện võ công, nó đã lén trốn biệt tích luôn.
Anh Cô hỏi rằng :
- Trong lúc ngài luyện võ công mà cũng để người trốn thoát sao?
Âu Dương Phong mặt đỏ ngượng nói :
- Ta cũng chẳng sợ mắc cỡ gì khi nói rõ cho ngươi hay! Số là ngay nào ta cũng lo luyện võ “Hội âm thần thiên” trong “Cửu Âm chân kinh” mà khi luyện về “thần thiên” này đầu phải cắm lộn ngược xuống đất, hai chân chổng lên trời, mỗi lần luyện như thế đều ở trong phòng nhỏ hoặc ở một thạch thất, và sai thằng nhỏ lo giữ cửa ngoài ngăn không cho ai được vào. Nào ngờ hôm đó, tên tiểu tử này không biết được vị cao nhân nào chỉ dạy cho nó, trong lúc ta mãi lo luyện “thần thiên” lộn ngược chân lên trời và kinh mạch đảo lộn ấy, đột nhiên hắn chạy vào như “thọc lét” nhắm ngay sườn ta mà cù đại.
Nam Cầm đang mặt mày ủ rũ, nghe đến con mình thọc lét Tây Độc vậy cũng phải bật cười.
Âu Dương Phong lại rằng :
- Khi ta bị thọc lét cái âm dương hai mạch lập tức nghịch lưu, toàn thân cứng đơ, không sao cựa quậy được. thế là thằng ranh con tha hồ vơ vét, nó cuỗm hết nào: vàng, bạc, linh đơn, thuốc phục rắn và cả cuốn “Cửu Âm chân kinh” trong mình ta đi luôn... Rõ thật mình dại dột... Lão Độc Vật ta tung hoành dọc ngang suốt một thời hiển hách như thế, không ngờ kỳ này lại bị thằng ranh con chơi khăm đạm đến thế thì thôi!
Anh Cô và Nam Cầm bất giác ôm bụng cười ngấc!
Tây Độc phẫn nộ rằng :
- Cười cái con khỉ gì mà cười!
Dứt tiếng rung ngay cây xà trượng, đôi rắn trên trượng lập tức le lưỡi phì phè, Anh Cô hoảng người lùi vội hai bước về sau, đưa hai tay lên giữ phía ngực, Nam Cầm cũng nín bặt tiếng cười luôn!
Âu Dương Phong lại tiếp :
- Thằng nhỏ đã chọc ta dở sống dở chết, sau khi vận dụng đến chân khí để xông phá huyết mạch suốt gần ba tàn nhang huyết mạch ta mới khôi phục lại về trạng thái thuận lưu, rồi ngồi ngay người tĩnh dưỡng điều hòa cả lúc mới đi đứng được, ta nghĩ thằng nhỏ trốn không bao xa, lập tức đuổi theo sau, nào hay chẳng thấy bóng dáng nó đâu, ta nghi ngay nó về Thất Tinh ô đây, nhưng bây giờ không thấy nó. Hừ! Cô họ Tần kia! Lão Độc Vật ta xưa nay không ỷ thế bắt nạt kẻ hậu bối, nhất là đối với phái nữ lưu, nhưng thằng con của ngươi đã lấy mất bản sao “Cửu Âm chân kinh” của ta, như vậy khác nào như nó đã đoạt mạng ta, cho nên...
Mới nói tới đây Anh Cô bỗng lớn tiếng xen ngay vào :
- Cho nên Lão Độc Vật ông mới tính về đây gây khó dễ với vị nương tử này chứ gì?
Âu Dương Phong cười hiểm nói :
- Đúng thế! Ta sẽ bắt mẹ thằng ranh này về Bạch Đà sơn dùng hết thủ đoạn để đày đọa nàng, khiến cho thằng ranh phải đau lòng xót ruột, mà ngoan ngoãn quay về và trả lại “Cửu Âm chân kinh” và các vật nó đã cắp đi! Anh Cô! Bộ ngươi dám can thiệp vào chuyện này của ta sao?
Nam Cầm thấy Âu Dương Phong tính bắt nàng làm con tin, nàng cuống người đến nỗi gần ngất đi luôn!
Lòng trắc ẩn của Anh Cô bắt đầu bộc phát, nàng thấy hoàn cảnh của Nam Cầm cũng tương tự như mình đều là kẻ “hồng nhân gian truân” hết, nay Âu Dương Phong đòi bắt nàng đi như vậy, như với bản lảnh của mình dám đấu với Âu Dương Phong, mười phần chết mười khó mà sống nổi với Lão Độc Vật.
Anh Cô bỗng nghĩ ra một ý, cười rằng :
- Trong lẩn luận kiếm thứ hai tại Hoa Sơn nghe nói Âu Dương tiên sinh cả thắng “Đông Tà” và “Bắc Cái” đã ngẫu nhiên chiếm danh hiệu “Đệ nhất võ công” trong thiên hạ, không biết đúng vậy không?
Trong màn luận kiếm tại hội Hoa Sơn ấy, thần kinh của Âu Dương Phong đã trong trạng thái thác loạn điên đảo, đối với trận chiến thắng hai tay tổ Hồng Thất Công và Hoàng Dược Sư cũng chẳng rõ đầu đuôi sự thể lúc bấy giờ ra sao nữa nhưng nay nghe Anh Cô hỏi vậy, lẽ đương nhiên hắn nhận ngay và ngang nhiên rằng :
- “Đệ nhất võ công” trong thiên hạ thì sao chứ. Không lẽ ngươi cũng muốn thử tài với ta hả?
Anh Cô lạnh lùng cười rằng :
- Với chút nghề mạt học của tôi, nào đâu dám đi so tài với Âu Dương tiên sinh, nhưng tôi muốn tiên sinh ngài hãy lập ra một cuộc ước hẹn, không biết ngài có vui lòng cho không?
Âu Dương Phong rằng :
- Ước hẹn gì?
Nhưng khi thốt ra ba tiếng này, Tây Độc bất giác đâm ra ân hận, vì sực nhớ đến chuyện hẹn hò với Quách Tỉnh bằng vỗ ba tiếng chưởng tại doanh trại của Thành Cát Tư Hãn ở Mông Cổ xưa kia, ba lần Quách Tỉnh tha chết cho mình, còn mình không làm sao hại nổi Hoàng Dung, nay lại thấy không lợi cho mình, nhưng miệng đã thốt ra, Âu Dương Phong nghĩ thầm rằng: để xem con mạ này ước hẹn gì với ta rồi liệu trả lời!
Anh Cô lại lên tiếng :
- Ngài là người “đệ nhất võ công” trong thiên hạ còn tôi chỉ là hạng đàn bà vô dụng, nhưng nếu mà ngài trong vòng một trăm hiệp mà đánh thắng tôi, Tần cô nương tùy theo ngài định đoạt, trái lại nếu tôi có thể chống cự với tiên sinh đủ trăm hiệp. Đương nhiên ông không có quyền đem nàng đi, cuộc thách đối này ngài có chịu nhận lời không?
Âu Dương Phong khẽ hừ một tiếng nghĩ trong bụng: “Con mẹ thất tình này xem ra đâu có bản lành gì ghê gớm? Sao lại dám nói là chống cự với ta trăm hiệp! Nếu mình không nhận lời thách này, thế nào anh hùng trong thiên hạ chẳng chê cười mình”!
Tây Độc tay xách ngay cây xà trượng, chống đất vụt đứng ngay dậy rằng :
- Hay lắm! Trong trăm hiệp này, ta quyết không nương tay đâu, nếu ngươi có bị chết tại trận, đừng nên oán trách là ta không nói trước.
Dứt tiếng, cây xà trượng đã “vù” lên một tiếng đánh sang phía Anh cô.
Thoạt mở màn chiến, Âu Dương Phong đã dùng ngay đến xà trượng, như vậy kể như đã phá lệ cũ từ xưa tới nay, bởi vì cá tính của Lão Độc Vật xưa nay rất tự phụ, nếu không gặp kẻ tư cách đồng bối ngang hàng, và đối thủ suýt soát với mình, quyết không đời nào dùng đến xà trượng ra tay, tuổi tác Anh Cô cũng không thua gì Âu Dương Phong mấy, nhưng về võ công thì quả là một trời một vực.