https://truyensachay.net

Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Chương 132: Khánh Tần Chu Bội

Trước Sau

đầu dòng
Sáng sớm hôm sau, tôi đi thỉnh an Hoàng hậu theo lệ thường rồi quay trở về Nhu Nghi điện. Tiểu Doãn Tử theo tôi vào noãn các, thấp giọng bẩm báo: “Đã hỏi được rồi!”

Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi: “Kết quả thế nào?”

Tiểu Doán Tử đáp: “Người thợ trồng hoa đó nói rêu xanh trên viên đá cuội là loại rêu đặc biệt chỉ có ở đất Xuyên, tên gọi là Ngưu mao tiển, thông thường được đặt trong các chậu cây cảnh để trang trí.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, lại hỏi thêm: “Còn gì nữa không?”

Tiểu Doãn Tử cúi đầu thưa: “Y còn nói là loại Ngưu mao tiển này dễ tương khắc với những vật khác, khó mà trồng cho sống được, thường thì chỉ trồng cùng với giống thông lùn của đất Thục. Mà trong cung chỉ duy có Khánh Tần tiểu chủ ở Lệ Tịch các thuộc Thúy Vi cung là thích dùng loại thông lùn này làm cảnh. Vì cô ây là người Thục, cũng thích giống cây này, do đó Hoàng thượng mới đặc biệt ban thưởng.”

Tôi cầm nắp chén trà khẽ gạt mấy cái, cười nói: “Điều tra vừa nhanh chóng vừa rõ ràng như vậy, xem ra Tiểu Doãn Tử ngươi đúng là tháo vát.” Rồi tôi bèn gọi Cận Tịch lại: “Ngươi tới Kính sự phòng hỏi thử xem, một tháng vừa qua ai là người đắc sủng nhất.”

Cận Tịch làm việc rất nhanh, chỉ chừng một tuần trà sau đã quay lại bẩm báo: “Nô tỳ đã hỏi rồi, người đắc sủng nhất bây giờ là Khánh Tần ở Lệ Tịch các và Hồ Chiêu nghi ở Yến Hy điện; kế đến là An Quý tần ở Cảnh Xuân điện và Diễm thường tại ở Lục Nghê cư; ngoài ra còn có Dương Phương nghi ở Phúc Hương hiên và Kỳ Quý tần ở Thái Dung điện.”

Tôi đưa tay chống cằm, cười nói: “Hai ngày nay ta đã được gặp Khánh Tần ở chỗ Hoàng hậu, quả là rất xinh đẹp. Có câu rằng đất Thục lắm mỹ nhân, xem ra không sai chút nào.”

Cận Tịch rót đầy trà vào chén cho tôi, nói: “Còn có một chuyện nữa, Khánh Tần và Kỳ Quý tần cùng ở tại Thúy Vi cung, không thể không đề phòng.”

Hoán Bích đứng kế bên nói: “Hôm qua Hoàng thượng hết sức tức giận vì việc tiểu thư suýt bị ngã từ trên kiệu xuống, sao tiểu thư không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, xin Hoàng thượng làm chủ giúp cho?”

Tôi khẽ mân mê một viên ngọc trên chiếc vòng đeo tay, cười nói: “Ta dù gì cũng không bị thương, Hoàng thượng có điều tra ra được người đó là ai thì cũng sẽ chỉ bị phạt một trận là xong, mà còn không phạt nặng nữa. Chi bằng cứ tạm để chuyện này lại đó, đợi đến sau này tính toán luôn một thể.”

Hoán Bích suy nghĩ một lát rồi mím môi cười, nói: “Nô tỳ biết rồi, thế này gọi là tích tiểu thành đại. Sau này nếu tìm thêm được lỗi khác của kẻ đó, kẻ đó nhất định sẽ phải lĩnh đủ.”

Tôi chỉ cười không nói, Cận Tịch chợt nói thêm: “Nô tỳ còn có một việc quên chưa bẩm báo, từ Ngọc Chiếu cung chỉ cần đi về phía trước thêm vài chục bước là tới Thúy Vi cung của Kỳ Quý tần.” Nói xong liền quay sang nháy mắt với Hoán Bích.

Hoán Bích hiểu ý, liền nhún vai nói: “Việc này đã rõ ràng quá rồi, nhất định là Kỳ Quý tần và Khánh Tần cùng bày trò. Kỳ Quý tần trước đây đã từng hãm hại tiểu thư, bây giờ tiểu thư trở về, cô ta chỉ hận không thể nuốt chửng chúng ta vào bụng ấy chứ.”

Tôi trầm ngâm nói: “Việc còn chưa điều tra rõ ràng, cứ chờ xem đã.”

Đang lúc nói chuyện, Hoa Nghi chợt đi vào nói: “Khởi bẩm nương nương, Kỳ Quý tần và Khánh Tần ở Thúy Vi cung tới.”

Tôi hơi nhếch khóe môi: “Đúng là không thể nói xấu sau lưng người khác được, vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới liền rồi kìa.” Tôi thay xiêm y rồi bước ra ngoài, lúc này Phẩm Nhi đã dâng trà và hoa quả lên cho bọn họ. Nhìn thấy tôi, hai người liền hành lễ. “Tần thiếp Quý tần Quản thị ở Thúy Vi cung dắt theo Khánh Tần Châu thị tới bái kiến Hoàn Phi nương nương, nương nương kim an.”

Tôi ngồi im không động đậy, cười nói: “Hai vị muội muội mau ngồi xuống đi.” Tôi quan sát Kỳ Quý tần trong bộ cung trang màu sắc sặc sỡ một chút, nói tiếp: “Mấy năm không gặp, Kỳ muội muội đúng là xinh đẹp hơn không ít. Từ quý nhân trở thành quý tần, đã có phong thái của chủ vị một cung lắm rồi, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”

Kỳ Quý tần an tọa trên ghế, làn da trắng muốt, mịn màng thấp thoáng lộ ra phía sau lớp áo lụa mỏng tang, khiến vẻ quyến rũ tăng thêm rất nhiều lần. Nơi cổ nàng ta có một chuỗi vòng mã não đỏ long lanh bắt mắt, vừa nhìn đã biết là thứ cực kỳ quý giá. Nàng ta tỏ ra không kiêu ngạo cũng không nhún nhường, thản nhiên nói: “Hoàn phi nương nương phong thái vẫn như xưa, thực khó lòng nhìn ra là đã từng ở nơi cửa Phật.”

Lời này rõ ràng có mang theo ý khiêu khích, Khánh Tần ngồi kế bên nghe vậy liền liếc mắt qua, nơi khóe miệng thoáng xuất hiện một nụ cười lạnh. Nhưng tôi không hề giận dữ, chỉ hờ hững nói: “Đúng vậy, nhớ thuở nào từng cùng Văn Uyên ở tại Đường Lê cung, thực là hòa thuận biết mấy, thoáng đó mà đã bốn, năm năm rồi. Năm xưa, huynh trưởng của ngươi Quản Lộ giao hảo với huynh trưởng của bản cung, Quản Khê còn thiếu chút nữa thì cưới nhị muội Ngọc Diêu của bản cung về. Chẳng ngờ Quản Lộ lại đi tố cáo huynh trưởng của bản cung, qua đó đủ thấy con người ta ấy mà, nhiều lúc có thể vì công danh lợi lộc mà bất chấp đạo nghĩa.”

Kỳ Quý tần mặt mũi tái xanh, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, nhưng đột nhiên nàng ta nén cơn giận xuống, cười nói: “Trong chốn hậu cung này, cái miệng của Hoàn Phi nương nương vốn thuộc vào hàng số một số hai, tất nhiên có thể nói trắng thành đen, nói sống thành chết một cách dễ dàng.”

Tôi chăm chú nhìn nàng ta, bên khóe miệng là vẻ như cười mà chẳng phải cười. “Thế sao? Nhưng như thế vẫn chưa đáng sợ bằng một số kẻ có thể biến trái tim từ trắng thành đen.” Lời còn chưa dứt, Khánh Tần đã không kìm được mà bật cười một tiếng. Tiếng cười đó tuy khá nhỏ nhưng Kỳ Quý tần cũng đã nghe thấy, bèn hậm hực trừng mắt liếc sang. Khánh Tần không hề để tâm, chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh, sau đó còn cất giọng giễu cợt: “Tần thiếp thấy Kỳ Quý tần ăn mặc chỉn chu, còn đeo chuỗi mã não Hoàng hậu ban tặng đến đây bái kiến, cứ ngỡ là tôn trọng Hoàn Phi nương nương lắm cơ, chẳng ngờ nói năng lại chua loét thế này.” Giọng của nàng ta giòn tan trong trẻo, tôi nghe thế liền lập tức bị chuỗi vòng mã não trên cổ Kỳ Quý tần thu hút, không kìm được đưa mắt liếc nhìn qua.

Kỳ Quý tần đang định nói gì, nhưng tôi không để ý tới nàng ta nữa, quay sang nhìn Khánh Tần: “Vị muội muội này trông hơi lạ, chính là Khánh Tần đúng không?”

Khánh Tần thấy tôi hỏi đến thì vội vàng đứng dậy khom người hành lễ, sau đó liền tươi cười đáp: “Hoàn Phi nương nương kim an, tần thiếp Chu Bội bái kiến nương nương.”

Tôi để ý quan sát, thấy Khánh Tần khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, thân hình thon thả yêu kiều, lại biết cách trang điểm, chẳng trách được Huyền Lăng sủng ái. Tôi ra hiệu cho Cận Tịch tới đỡ, miệng nói: “Muội muội vừa xinh đẹp lại vừa lễ phép, hiểu quy củ, thực khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích.”

Khánh Tần nghe tôi khen ngợi thì lại càng mừng rỡ, khiêm tốn nói: “Ở trước mặt nương nương, tần thiếp chẳng qua chỉ giống như cát bụi, đâu có xứng được gọi là xinh đẹp.”

Kỳ Quý tần cầm chén trà lên nhấp một ngụm, cười lạnh nói: “Cái miệng của Khánh Tần đúng là ngọt quá, nhưng không biết có phải là miệng ngọt lòng đắng không vậy?”

Khánh Tần dù sao cũng còn trẻ tuổi, không kìm được hơi biến sắc, nhướng mày lên, nói: “Quý tần nương nương nói thế là có ý gì vậy?”

Tôi chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, thấy Kỳ Quý tần chuẩn bị phát tác thì mới nói: “Kỳ Quý tần định làm gì thế? Ngươi tới đây thỉnh an bản cung, sao lại cãi nhau với người trong cung của mình ngay ở đây thế này, há chẳng phải sẽ làm tổn thương đến hòa khí hay sao?”

Trong hậu cung của triều đình Đại Chu, cứ mỗi cung lại có một phi tần cấp bậc từ quý tần tam phẩm trở lên được gọi là chủ vị, nắm giữ hầu hết quyền hành của cung đó, nơi ở của chủ vị thì được gọi là điện. Trong mỗi cung chỉ có một chủ vị, chuyên quản lý các phi tần có địa vị thấpơn mình trong cùng một cung, các phi tần đó thì được gọi là “người trong cung”, phải tôn trọng và nghe theo sự sắp xếp của chủ vị.

Theo tình hình trước mắt thì Khánh Tần ỷ có sự sủng ái của Huyền Lăng nên không tôn trọng Kỳ Quý tần nhưng Kỳ Quý tần cũng khá là đắc sủng, lại có Hoàng hậu chống lưng, hai người này ở trong Thúy Vi cung chỉ e sớm đã thế như nước với lửa.

Tôi lúc này chỉ nói tới cái lỗi của Kỳ Quý tần mà không nhắc gì đến việc Khánh Tần không tôn trọng bề trên, rõ ràng là đã có ý thiên vị Khánh Tần.

Khánh Tần cớ gì mà chẳng biết, do đó lại càng đắc ý, tươi cười nói: “Nương nương đúng là người hiểu lý lẽ, tiếc rằng Vị Ương cung này Hoàng thượng chỉ ban cho một mình nương nương ở, bằng không nếu có ai được làm người trong cung của nương nương, nhất định sẽ thấy hạnh phúc vô cùng.”

Tôi nghe thế thì chỉ cười tủm tỉm không nói gì. Kỳ Quý tần rốt cuộc đã không nhịn được nữa, khẽ cười lạnh một tiếng, nói với giọng giễu cợt: “Bản cung còn tưởng thế nào, hóa ra Khánh Tần ở Thúy Vi cung mãi đã thấy chán rồi, muốn dọn tới cung của Hoàn Phi. Việc này thì có gì khó đâu, bản cung thay ngươi đi bẩm với Hoàng thượng một tiếng là được, kẻo ngươi lại khó chịu mà làm những việc không ra sao cả.”

Khánh Tần giận quá bật cười, cây trâm ngọc Đông Lăng cài trên búi tóc rung rinh lay động, làm ánh lên những tia sáng màu xanh. “Kỳ Quý tần hình như đã xem trọng bản thân quá rồi thì phải, Quý tần thay tần thiếp đi bẩm với Hoàng thượng một tiếng là được sao? Vị Ương cung là do Hoàng thượng đích thân hạ chỉ ban cho Hoàn Phi nương nương ở một mình, Quý tần có bao nhiêu bản lĩnh hay là có mặt mũi lớn đến mức nào, chẳng lẽ thực sự có thể xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ?”

Lời này cực kỳ lợi hại, Kỳ Quý tần nghe mà đỏ mặt tía tai nhưng nàng ta phản ứng cũng khá nhanh, lập tức đứng dậy quay sang phía tôi, khom người hành lễ, nói: “Thần thiếp bỗng thấy có chút không thoải mái, không dám làm phiền Hoàn Phi nương nương nghỉ ngơi nữa, xin được cáo từ.” Dứt lời liền phất tay áo một cái, bám vào tay thị nữ mà tha thướt rời đi.

Nàng ta vừa mới ra ngoài, Khánh Tần lập tức thu lại khí thế sắc bén ban nãy, đổi sang bộ mặt ấm ức, nói: “Nương nương xem đó, ngay trước mặt nương nương mà nàng ta còn dám càn rỡ, bất kính như vậy, khi ở trong Thúy Vi cung thực không biết đã giày vò, hành hạ tần thiếp biết bao nhiêu lần mà kể.”

Tôi cầm một quả sơn trà lên, chậm rãi bóc vỏ, đồng thời ung dung nói: “Muội muội có cái khí cốt của một bậc hiệp nữ đất Thục, lại được Hoàng thượng sủng ái như thế, chắc hẳn sẽ không phải chịu thiệt thòi gì đâu.”

Cặp mắt phượng của Khánh Tần bất giác hơi cụp xuống, vẻ sầu khổ lộ ra khiến ai nhìn cũng thấy xót thương. “Nương nương không biết đó thôi, vì sự sủng ái Hoàng thượng dành cho thần thiếp mà Kỳ Quý tần nảy lòng ghen tị, cả trong tối và ngoài sáng đều bày trò hãm hại tần thiếp rất nhiều. Tần thiếp ngại vì nàng ta là chủ vị nên đành nhẫn nhịn tới hôm nay.” Nàng ta ghé đến gần tôi thêm một chút, nói: “Việc nương nương xuất cung những năm nay tần thiếp ít nhiều đã nghe nói phần nào, nếu không vì nhà mẹ đẻ của Kỳ Quý tần trở mặt hãm hại, nương nương đâu đến mức rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, phải xuất gia tu hành thế này.”

Tôi hơi ngước mắt lên. “Không ngờ Khánh Tần đã nghe ngóng mọi việc rõ ràng như vậy.”

Khánh Tần hoang mang quỳ xuống. “Tần thiếp không dám giấu gì nương nương, tần thiếp đề phòng Kỳ Quý tần không phải mới chỉ ngày một ngày hai, cho nên mới biết được một số chuyện. Phụ thân tần thiếp là Tri phủ Thành Xuyên Chu Tức Nhân ở đất Xuyên Thục, mà Thành Xuyên lại gần sát với Giang Châu – nơi phụ thân nương nương nhậm chức, do đó tần thiếp mới dám mạo muội tới nói với nương nương những lời này.”

Tôi chỉ chuyên tâm bóc sơn trà, vừa ăn vừa nói: “Ngọt quá!”, sau đó mới hờ hững hỏi: “Rồi sao nữa?”

Khánh Tần lê gối tới trước mặt tôi, đưa khăn tay lên lau nước mắt, thấp giọng nói: “Nếu chỉ nhìn cảnh vừa rồi chắc nương nương sẽ thầm trách tần thiếp bất kính với chủ vị, nhưng tần thiếp cũng không có cách nào khác, bởi Kỳ Quý tần là loại người miệng mật lòng dao, xảo trá vô cùng. Mấy vị tỷ muội từng ở trong Thúy Vi cung ngày trước đều rất được Hoàng thượng sủng ái, cùng vào cung với tần thiếp thì có Kim Lương đệ, Vi Tài nhân, Quý Thường tại, tất cả đều bị Kỳ Quý tần dùng lời ngon ngọt lôi kéo. Nhưng kết quả thì sao, ai nấy đều phạm tội một cách khó hiểu, người thì chết người thì bị phế, còn nàng ta thì chẳng có chút lỗi lầm nào. Do đó tần thiếp rất sợ hãi, thầm nghĩ chỉ có cách trở mặt với nàng ta mới xong, lỡ như tần thiếp phạm lỗi lầm gì, nàng ta cũng khó mà thoát khỏi mối liên quan. Cũng nhờ như thế nên tần thiếp mới có thể sống đến bây giờ để hầu hạ Hoàng thượng, có điều dù được Hoàng thượng sủng ái nhưng sau nhiều năm vào cung, tần thiếp vẫn bị nàng ta chèn ép rất nhiều, bởi địa vị dù sao cũng kém hơn.” Nói đến chỗ thương tâm, Khánh Tần không kìm được mà rơi lệ.

Tôi mỉm cười, nói: “Như vậy xem ra Khánh Tần cũng là một người thông minh, hiểu được cách bảo vệ bản thân trong cơn nguy khốn. Nhưng tại sao muội muội lại không xin Hoàng thượng cho được dọn ra khỏi Thúy Vi cung vậy?”

Khánh Tần cười lạnh một tiếng, ngay sau đó lại lộ vẻ hết cách, ấm ức nói: “Kỳ Quý tần có xuất thân tốt, lại biết nịnh bợ, rất được Hoàng hậu yêu quý. Có Hoàng hậu chống lưng cho nàng ta, tần thiếp làm sao mà rời khỏi Thúy Vi cung được. Thỉnh thoảng tần thiếp nhắc đến với Hoàng thượng còn bị người trách mắng là không biết yên phận.”

Tôi đưa tay tới đỡ nàng ta dậy, ân cần nói: “Đang yên đang lành muội muội quỳ xuống làm gì? Thực là xa lạ quá, đứng dậy nói chuyện là được rồi.”

Khánh Tần tới lúc này mới dám đứng dậy, nói: “Vừa rồi tần thiếp thương tâm, đã khiến nương nương chê cười rồi.” Nói xong liền ngồi ngay ngắn xuống ghế, đôi tay nhỏ nhắn giấu vào trong cặp ống tay áo màu đỏ thêu viền vàng, lẳng lặng đặt lên đầu gối.

Tôi chăm chú nhìn nàng ta, không nói năng gì. Nàng ta bị tôi nhìn như thế thì bất giác có chút xấu hổ, hơi cúi xuống. Tôi khẽ cười, nói: “Muội muội đã tới đây rồi, lại nói ra những lời như vậy, chắc hẳn là đã qua một phen suy nghĩ kĩ càng. Chi bằng muội muội hãy nói thẳng ra đi, rốt cuộc là muốn có được thứ gì từ chỗ bản cung vậy?ݍ

Nghe tôi hỏi thẳng, Khánh Tần hơi ngây ra, ngay sau đó liền nói: “Nương nương đã thẳng thắn như vậy, tần thiếp cũng chẳng vòng vo làm gì.” Nàng ta dừng một chút rồi tiếp: “Tần thiếp không muốn phải mang thân tầm gửi, ăn nhờ ở đậu thêm nữa.”

“Ồ…” Tôi kéo dài giọng. “Muội muội muốn bản cung mở lời xin Hoàng thượng cho phép được rời khỏi Thúy Vi cung sao?”

Nàng ta lắc đầu, thẳng thắn nói: “So với cảnh mang thân tầm gửi lúc nào cũng phải xem sắc mặt người ta, tự mình làm chủ vị một cung thực là thoải mái hơn nhiều.”

Tôi thầm chấn động nhưng cũng sớm đoán được điều này, bèn cười nói: “Muội muội thực có chí khí! Hiện giờ vị trí trong Ngũ quý tần vẫn còn khuyết, nếu muội muội có thể mang thai, khả năng thăng tiến không nhỏ chút nào.”

Khánh Tần thoáng sững người, sau đó liền nói với giọng chua chát: “Nếu có thể mang thai được thì tần thiếp đã chẳng cần khổ não thế này. Nói ra thực là hổ thẹn, tần thiếp đã hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng mấy năm mà chẳng có chút động tĩnh nào, qua đó đủ thấy tần thiếp không có cái phúc phận đó.”

“Vậy thì cũng chưa hẳn.” Tôi hơi nhếch khóe môi, tươi cười nói: “Nhưng nếu bản cung đáp ứng yêu cầu của muội muội thì sẽ được lợi ích gì đây? Bản cung ăn chay niệm Phật đã lâu ngày, có lúc thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.”

Khánh Tần không chút nghĩ ngợi đã nói ngay: “Tần thiếp chẳng có nơi nương tựa nào trong cung, nhà mẹ đẻ thì lại ở xa ngoài ngàn dặm, có thể nói là đồng bệnh tương liên với nương nương. Hiện giờ nương nương tuy vẻ vang về cung, thế nhưng đằng sau sự vẻ vang ấy chưa chắc đã không có nỗi chua xót nào, tần thiếp nguyện dốc chút sức mọn để cùng chia sẻ với nương nương.”

Tôi đưa tay chống cằm, mỉm cười nói: “Tấm lòng của muội muội bản cung ghi nhận nhưng hiện giờ bản cung chẳng muốn tranh đua với đời, có một số việc có lẽ lực bất tòng tâm.”

Khánh Tần thoáng lộ vẻ ủ rũ, ngay sau đó đã lại tươi cười. “Với địa vị của nương nương bây giờ, có lý nào lại lực bất tòng tâm? Tần thiếp tuy ngu độn nhưng vừa thấy phong thái của nương nương liền biết rằng khi xưa tại sao Phó Tiệp dư lại được sủng ái như thế, do đó mới có những lời hôm nay. Huống chi nương nương đã về cung rồi, có muốn không đua tranh với đời cũng chẳng được. Tần thiếp hôm nay tới quá bất ngờ, chắc hẳn trong lòng nương nương vẫn còn điều nghi hoặc, cần có thời gian để suy nghĩ thêm. Tần thiếp xin được cáo lui trước.”

Tôi mỉm cười, nói: “Hôm nay được gặp muội muội, bản cung thấy hợp ý vô cùng, ắt sẽ suy nghĩ kĩ những lời mà muội muội đã nói.” Sau đó lại quay sang nói với Tiểu Doãn Tử: “Mang chậu thông lùn kia tới đây cho bản cung.” Tiểu Doãn Tử vâng lời rời đi, rất nhanh sau đó đã trở lại với một chậu cây cảnh trên tay. Tôi nói: “Nghe nói muội muội là người Thục, bản cung đặc biệt sai người chuẩn bị một chậu thông lùn đặc sản của đất Thục để làm quà cho muội muội, chẳng hay muội muội có thích không?”

Khánh Tần mừng rỡ vô cùng, vội vàng cười nói: “Thật trùng hợp quá, không ngờ nương nương lại biết tần thiếp thích thứ gì, qua đó đủ thấy tần thiếp và nương nương rất có duyên.” Nói rồi liền kêu thị nữ của mình vào bê chậu thông lùn. Tôi đưa mắt liếc qua, thấy người đi vào không ngờ lại là Tinh Thanh từng hậu hạ tôi khi trước, bất giác thầm mừng rỡ nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên cười nói: “Muội muội nhìn mấy viên đá cuội trong chậu xem, hoa văn rất đẹp, lại còn bóng loáng nữa.”

Khánh Tần nhìn kĩ từng viên một rồi liền cất tiếng khen: “Hay quá, ngay đến màu sắc của lớp rêu Ngưu mao tiển mọc trên đá cũng rất đúng, qua đó đủ thấy đồ trong cung của nương nương tốt hơn bất cứ nơi nào khác.” Tôi quan sát thấy nàng ta chỉ để ý tới những viên đá cuội, vẻ mừng rỡ lộ rõ ra ngoài, không có chút gì là giả bộ.

Tôi đưa mắt ra hiệu cho Hoán Bích, thấy muội ấy đã lẳng lặng theo Tinh Thanh ra ngoài, thế là mới cười nói với Khánh Tần: “Thực ra muội muội được Hoàng thượng sủng ái như vậy, thứ hiếm lạ gì mà chẳng có, món quà này của bản cung chẳng qua chỉ để muội muội dùng làm đồ chơi mà thôi.”

Khánh Tần tươi cười rạng rỡ, nói: “Mấy thứ đồ châu báu vàng ngọc đó thì có gì là hiếm lạ đâu, nương nương tâm tư tinh tế, chu đáo kĩ càng, vậy mới khiến người ta phải thực lòng tán thán.”

Tâm tư tôi xoay chuyển, chợt nghĩ đến một việc, bèn khẽ mỉm cười. “Nói đến mấy thứ đồ châu báu vàng ngọc, bản cung bỗng nhớ tới chiếc vòng mã não đỏ của Kỳ Quý tần vừa rồi, đó quả là một món trang sức cực phẩm. Có điều, khi ấy bản cung nghe không rõ lắm, hình như nó là do Hoàng thượng ban thưởng đúng không?”

Khánh Tần khẽ mỉm cười, cất giọng giễu cợt: “Đó là do nàng ta giỏi nịnh nọt, Hoàng hậu mới ban thưởng cho. Nàng ta vì muốn ra vẻ mình được ân sủng, mười ngày thì có tám ngày đeo nó trên người. Có điều, nói ra thì thứ đó đúng là tốt thật, không chỉ màu sắc thuần nhất mà còn tỏa ra một mùi hương lạ, tuy chỉ thoang thoảng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thư thái vô cùng.”

Tiễn Khánh Tần về xong, Hoán Bích liền quay lại đỡ tôi vào trong nội điện nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó cười nói: “Nô tỳ thấy Khánh Tần và Kỳ Quý tần vốn đã bất hòa, vừa rồi tiểu thư lại nói như vậy, sau khi quay về hai vị ấy nhất định sẽ cãi nhau một phen cho xem.”

Tôi cười nói: “Cho dù không có ta, sau khi đóng cửa cung lại bọn họ cũng sẽ cãi nhau không ngớt.”

Hoán Bích hỏi: “Những lời của Khánh Tần vừa rồi tiểu thư có tin không?”

Tôi hơi trở mình trên chiếc sạp quý phi, ôm lấy một chiếc gối mềm vào lòng. “Tin năm phần, không tin năm phần. Có điều vừa rồi khi ta tặng chậu thông lùn kia cho cô ta thì không phát hiện ra điều gì đặc biệt, nếu không phải cô ta vô tội thì thực là bụng dạ quá sâu, quá giỏi diễn kịch.” Dừng một chút, tôi hỏi: “Vừa rồi đã nói chuyện với Tinh Thanh chưa?”

Hoán Bích khẽ gật đầu: “Nô tỳ nói rồi. Tinh Thanh vẫn còn nghĩ tới tiểu thư, nói là khi nào có thời gian rảnh sẽ tới đây gặp mặt.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, bất giác lộ ra mấy tia mỏi mệt. “Đợi ta hỏi chuyện Tinh Thanh xong thì sẽ đưa ra quyết định.”

Hoán Bích cười lạnh một tiếng, nói: “Nô tỳ chỉ nhìn không vừa mắt cái bộ dạng ngông cuồng đó của Quản Văn Uyên thôi, hình như cô ta đã quên mất cái bộ dạng ton hót, nịnh nọt của bản thân trước mặt tiểu thư năm xưa rồi.”

Tôi chẳng hề để bụng, thản nhiên nói: “Muội cho rằng cô ta ngốc lắm sao? Cô ta biết đã kết oán rất sâu với ta, lúc này dù có cúi đầu xưng thần với ta cũng chưa chắc đã được ta dung thứ, đã thế lại còn đắc tội với Hoàng hậu. Thế là cô ta liền học theo Khánh Tần, trở mặt với ta luôn, khiến ta không thể làm gì cô ta ngay được.” Khẽ đưa tay vuốt cằm, tôi cười, nói tiếp: “Có điều, cô ta đi theo Hoàng hậu như thế, chắc sẽ chẳng thể có con cái được đâu.”

Hoán Bích ngạc nhiên mở to đôi mắt. “Cớ sao tiểu thư lại nói vậy?”

Khi bàn tay khẽ lướt qua bờ má, cảm giác lạnh băng từ nơi móng tay giả truyền lại trở nên hết sức rõ ràng, tôi trầm giọng nói: “Muội đã nhìn thấy chiếc vòng mã não trên cổ Quản Văn Uyên chưa?”

Hoán Bích cười nói: “Đó cũng có phải là thứ gì ghê gớm lắm đâu, Nhu Nghi điện của chúng ta lẽ nào lại không có?”

Tôi cười lạnh một tiếng, nỗi căm hận trong lòng không ngớt trào dâng. “Đeo chiếc vòng mã não ấy vào, Kỳ Quý tần tha hồ mà chịu khổ, bởi đó kỳ thực là vòng hồng xạ.”

Hoán Bích ngạc nhiên bật thốt: “Vòng hồng xạ? Nhưng nhìn bề ngoài thì rõ ràng là mã não đỏ mà.”

Tôi không sao giấu được nỗi chán ghét nơi đáy lòng, nói: “Hai thứ đó vốn giống nhau nhưng vòng hồng xạ thì quý hiếm hơn nhiều, sợ rằng ngay đến trong cung cũng chẳng tìm ra được mấy chuỗi. Nếu không phải năm đó khi theo mẹ đi chọn đồ trang sức ở Trân Bảo các ta từng nhìn thấy một lần, e là khó có thể nhận ra được. Vừa rồi khi Khánh Tần nói thứ đó tỏa ra mùi hương lạ, ta lại càng khẳng định điều này. Lần đó mẹ ta vừa thấy vòng hồng xạ liền khen không ngớt lời nhưng lại lập tức bảo người ta mang đi chỗ khác, bởi vòng hồng xạ vốn đượcàm bằng xạ hương của con cầy hương đực, nếu sử dụng làm thuốc thì có công hiệu hoạt huyết tán kết, nhưng dùng lâu ngày sẽ khiến thân thể bị tổn thương, không sao sinh nở được nữa. Đây cũng chính là nguyên nhân mà chốn cung đình mỗi lần dùng xạ hương đều hết sức thận trọng.”

Hoán Bích thoáng suy nghĩ rồi hơi cau mày lại. “Nô tỳ thấy lạ quá, việc này hệ trọng như vậy, sao không có ai nói cho cô ta biết ẩn tình bên trong nhỉ?”

“Thứ nhất là vì nó hiếm có, người bình thường không thể nhận ra được; còn thứ hai, muội không nghe thấy lời của Khánh Tần vừa rồi sao, chuỗi vòng hồng xạ đó là do Hoàng hậu ban tặng, dù có vị thái y nào biết thì cũng chẳng dám nói với Kỳ Quý tần đâu.”

Hoán Bích không ngừng cười lạnh, vỗ tay nói: “Đúng là báo ứng mà, đáng đời cho cô ta, hãm hại nhà chúng ta để theo đuôi Hoàng hậu, kết quả là như vậy đấy. Mà cô ta không thể sinh nở cũng tốt, kẻo lại đẻ ra một ổ khốn nạn chuyên đi gây họa cho người khác!”

Tôi bỗng thầm cảm thấy giá lạnh, Kỳ Quý tần hiển nhiên là người bên cạnh Hoàng hậu, mấy năm nay vừa đắc sủng lại vừa có địa vị khá cao, đủ thấy Hoàng hậu rất xem trọng nàng ta. Nhưng dù là thế Hoàng hậu vẫn đề phòng nàng ta có thai, ngấm ngầm ra tay hãm hại, qua đó có thể thấy được Hoàng hậu mưu mô ghê gớm thế nào. Mà An Lăng Dung mãi tới bây giờ vẫn chưa có con cái, chắc cũng là do sự đề phòng của Hoàng hậu rồi. Tôi hơi trầm ngâm rồi nói: “Mang lễ vật chuẩn bị đưa tặng Hồ Chiêu nghi tới đây ta xem nào.”

Hoán Bích bưng tới một cặp gậy như ý làm bằng ngọc trắng có chạm khắc những chữ phúc thọ, tôi đưa mắt liếc qua rồi khẽ lắc đầu, nói: “Ít quá, lấy thêm cặp gậy như ý chế thành từ ngọc tím và gỗ lim tới đây. Hai cặp gậy như ý này là để tặng cho Hồ Chiêu nghi, còn cần mang thêm một chiếc vòng vàng và một chiếc túi thơm để tặng cho Hòa Mục Công chúa nữa.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi gọi Cận Tịch vào: “Để tỏ sự trịnh trọng, những thứ này ngươi hãy đích thân mang đi giúp ta. Nên nói gì chắc ngươi cũng đã rõ rồi.”

Cận Tịch mỉm cười rời đi. Hoán Bích tỏ vẻ nghi hoặc: “Hồ Chiêu nghi cao ngạo như thế, sao tiểu thư còn phải lấy lòng cô ta làm gì?”

Tôi khẽ mỉm cười. “Thứ nhất là cô ta có đủ vốn liếng để kiêu ngạo, thứ hai là ta lấy lòng cô ta không phải cũng là lấy lòng Thái hậu và Hoàng thượng sao?”

Tôi đưa tay lên day trán, nói: “Ta hơi mệt rồi, muội bảo Phẩm Nhi mang dầu bạc hà tới xoa bóp cho ta một chút.” Thoáng trầm ngâm, tôi nói thêm: “Nhân tiện muội đi lấy cho ta ba chiếc vòng giống như chiếc đã tặng cho Hòa Mục Công chúa tới đây, một chiếc để lại đợi khi nào rảnh ta sẽ đích thân đưa qua chỗ Đoan Phi; hai chiếc còn lại một thì tặng cho Thục Hòa Công chúa của Lữ Chiêu Dung, một thì tặng cho Lung Nguyệt của chúng ta ở chỗ Kính Phi. Như vậy chắc không ai có thể nói ta nhất bên trọng, nhất bên khinh nữa rồi.” Vừa nghĩ tới Lung Nguyệt, lòng tôi bất giác nhói đau, cảm xúc lộ ra vài phần trên mặt.

Hoán Bích biết được tâm sự của tôi, bèn khuyên nhủ: “Lung Nguyệt Công chúa từ nhỏ đã rời xa tiểu thư, khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt, sau này nhất định sẽ đỡ hơn lên.”

Trong lòng phủ đầy một lớp mây sầu, tôi buồn bã thở dài than: “Chỉ mong được như vậy.”

Buổi tối ngày hôm sau, sau khi dùng bữa tối xong, tôi dặn dò Hoán Bích chọn mấy món ngon mang qua cho Lung Nguyệt, kế đó mới ra ngoài tản bộ cho xuôi cơm. Phẩm Nhi dìu tôi bước đi chậm rãi, miệng cười nói: “Bây giờ cung của chúng ta là náo nhiệt nhất đấy, trưa nay có bao nhiêu là phi tần tới thỉnh an nương nương, thực đã khiến nương nương mỏi mệt quá chừng.”

Tôi cười nói: “May mà ta còn chưa già, vẫn nhớ được có những ai đã tới, bằng không hôm nào đó đi trên đường đột nhiên có người bước ra thỉnh an, bản cung còn phải hỏi xem cô ta là ai, vậy thì đúng là mất mặt quá chừng.”

Lúc này trăng vừa mới mọc, trên trời mây lãng đãng trôi, như những dải lụa mềm mịn trơn tuột không gì có thể giữ lại được. Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, hệt như một thác nước bàng bạc mênh mông, khiến người ta có cảm giác như được tắm giữa đất trời vô tận, cực kỳ thoải mái. Nơi ao nước trong veo trước điện, ánh trăng chiếu xuống làm gợn lên một mảng sóng nước rung rinh, những bông sen trắng trong ao nở rộ như ngọc, khung cảnh thực nên thơ vô cùng.

Phẩm Nhi cười, nói: “Hoàng thượng thực tốt đối với nương nương quá chừng, cho đào một chiếc ao ở ngay trước Nhu Nghi điện, lại mang giống sen ở hồ Thái Dịch về đây trồng, vậy là nương nương không cần phải đi xa để ngắm hoa sen nữa rồi.”

Tôi hờ hững nói: “Ngươi không biết đó thôi, hoa sen có mùi thơm, vào mùa hè rất dễ dụ côn trùng tới, ngoài ra buổi tối còn có tiếng ếch kêu không ngừng, khiến người ta khó mà ngủ được.”

Phẩm Nhi mím môi cười khẽ. “Làm gì có ếch ở đây nữa chứ, Hoàng thượng sợ chúng quấy nhiễu nương nương nghỉ ngơi nên sớm đã cho người bắt đi hết rồi. Hơn nữa những ô cửa sổ lớn nhỏ trong điện đều được giăng lưới, không có con côn trùng nào có thể bay vào được đâu.”

Tôi nhìn những bông hoa sen trong ao, tâm tư dần bay xa, nhớ năm đó có người đã vì tôi mà làm cho hoa sen khắp hồ nở giữa mùa xuân, còn người khác dù có làm thế nào cũng chỉ vậy mà thôi, không thể khiến lòng tôi xao động chút nào. Phẩm Nhi liếc nhìn thần sắc của tôi rồi cười trừ, nói: “Hoàng thượng thực sự rất thương nương nương, hồi trưa khi dùng bữa với nương nương còn nói là có nhiều vị nương nương và tiểu chủ tới thỉnh an như vậy, sợ là sẽ làm nương nương mệt.”

Tôi nói: “Có gì đâu, sớm muộn gì cũng phải gặp, tranh thủ gặp luôn bây giờ khi ta còn chút sức lực là tốt nhất, để đến sau này thì thực không hay chút nào.”

Tôi đang định trở vào nội điện, chợt Tiểu Doãn Tử nhẹ nhàng bước tới, khẽ cất tiếng bẩm báo: “Bẩm nương nương, Tinh Thanh tới rồi.”

Tôi hơi nhướng mày, nói: “Mau gọi vào đi.”

Tinh Thanh nhìn thấy tôi thì không kìm được lộ rõ vẻ vui mừng rồi bèn quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Nô tỳ bái kiến nương nương.”

Tôi cũng bất giác có chút thổn thức: “Mau đứng dậy đi, bản cung thấy ngươi gầy đi nhiều quá, Khánh Tần đối xử với ngươi không tốt sao?”

Tinh Thanh bò rạp xuống đất, cất tiếng khóc lóc đau đớn: “Là nô tỳ không có phúc, ngoài Bội Nhi và Cúc Thanh đã qua đời ra thì chỉ còn lại một mình nô tỳ phải ở bên ngoài, không thể quay về hầu hạ nương nương. Hôm qua nghe Khánh Tần tiểu chủ nói chuẩn bị tới thỉnh an nương nương, nô tỳ mừng đến phát điên lên, phải xin đổi ca với Lưu Hà vốn đi theo tiểu chủ thì mới có thể đến đây được.”

Tôi bảo Phẩm Nhi đỡ nàng ta đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi nói Cúc Thanh đã qua đời, chuyện là như thế nào vậy?”

Cúc Thanh và Tinh Thanh trước nay vốn tình như tỷ muội, thân mật vô cùng, Tinh Thanh thương tâm nói: “Nương nương vừa mới xuất cung chưa được bao lâu, Cúc Thanh đã đột ngột qua đời, An Quý tần nói là Cúc Thanh bị mắc bệnh lao ruột mà chết, không thể giữ lại được, ngay trong ngày hôm đó đã cho mang ra ngoài hỏa thiêu thi thể luôn. Đáng thương cho Cúc Thanh vốn đi theo An Quý tần rất được sủng ai, vậy mà nói chết là chết ngay. An Quý tần vì cái chết của Cúc Thanh mà khóc suốt hai ngày liền, làm Hoàng thượng hết sức xót xa.” Tinh Thanh ngó thấy xung quanh đều là người mình, mới đau đớn nói tiếp: “Nô tỳ lớn lên cùng Cúc Thanh, biết thân thể Cúc Thanh vốn luôn rất tốt, sao đang yên đang lành lại có thể mắc bệnh lao ruột được. Thế là nô tỳ bèn bạo gan lén đi xem thử, thấy trong mũi miệng Cúc Thanh toàn là máu đen, rõ ràng là bị người ta cho uống thuốc độc mà chết. Khi đó nô tỳ sợ hãi vô cùng, hai chân mềm nhũn nhưng rồi cũng chỉ đành giấu chuyện này vào tận đáy lòng, không dám nói với ai.”

Tôi nói: “Cúc Thanh tuy là người bên cạnh An Quý tần nhưng dù sao cũng từng ở chỗ ta, đáng thương thay tuổi còn trẻ như vậy mà đã qua đời một cách khuất tất, để lại cho ngươi một mình trên đời này. Nếu Khánh Tần đối xử với ngươi không tốt, bản cung ắt sẽ làm chủ cho ngươi.”

Tinh Thanh ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, ghé đến cạnh tôi, khẽ lắc đầu nói: “Sau khi nương nương rời đi, các cung tần mới vào cung liên tiếp, nô tỳ được phái đến cung của Từ Tiệp dư. Nhưng về sau Từ Tiệp dư lại bị cấm túc, thành ra người hầu bị điều bớt đi, thế là nô tỳ mới qua hầu hạ Khánh Tần tiểu chủ. Khánh Tần tiểu chủ đối xử với nô tỳ tuy không thể nói là tốt, song cũng không quá tệ.” Tinh Thanh bỗng vén tay áo lên, ấm ức chực khóc. “Có điều nô tỳ sau khi tới Thúy Vi cung thì bị hành hạ, đánh đập không ít lần, Kỳ Quý tần hận nô tỳ vì đã từng hầu hạ nương nương, do đó hở một chút là lại đánh mắng.”

Trên cánh tay Tinh Thanh đầy những vết bầm tím, nhìn đáng sợ vô cùng. Phẩm Nhi và Tiểu Doãn Tử đều không cầm lòng được, bật khóc thành tiếng. Tôi cũng xót xa không thôi, vội kêu Tiểu Doãn Tử mang rượu thuốc tới rồi tự mình bôi cho Tinh Thanh. Tinh Thanh bất giác có chút hoang mang nói: “Nô tỳ thân phận thấp kém, đâu xứng được nương nương tự mình bôi thuốc cho thế này.”

Tôi vừa bôi thuốc cho nàng ta vừa khẽ nói: “Cái gì mà nô tỳ với không nô tỳ chứ, ngươi phải chịu nỗi khổ này bản cung cực kỳ thực cũng có trách nhiệm, giúp ngươi bôi thuốc thì có là gì đâu.” Sau đó lại khẽ thở dài. “Năm đó bản cung rời đi, tuy đã cố an bài cho tất cả mọi người nhưng dù sao cũng có chút lực bất tòng tâm, cuối cùng vẫn khiến các ngươi bị liên lụy.”

Tinh Thanh cảm kích không thôi, khóc nức nở nói: “Có thể hầu hạ nương nương một phen đã là cái phúc của bọn nô tỳ rồi. Những ngày ở bên cạnh nương nương bọn nô tỳ mới được quan tâm chiếu cố một chút, còn trong mắt các vị nương nương tiểu chủ khác, bọn nô tỳ chẳng khác gì con sâu cái kiến cả.” Tinh Thanh cất lời thương cảm, những người khác cũng đều sụt sùi không thôi, nhất thời trong điện chỉ còn tiếng khóc.

Tuy tôi đã cố hết sức bôi thuốc cho Tinh Thanh thật nhẹ nhàng nhưng Tinh Thanh vẫn đau đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi. Tôi khẽ hỏi: “Ngươi dù sao cũng là người của Khánh Tần, chẳng lẽ cô ta không nói giúp ngươi câu nào sao?”

Tinh Thanh cố nén cơn đau, cắn chặt môi nói: “Khánh Tần tiểu chủ tuy cũng có bảo vệ nô tỳ nhưng Kỳ Quý tần là chủ vị một cung, tiểu chủ thực chẳng thể làm gì hơn được. Có lúc tiểu chủ cảm thấy Kỳ Quý tần đánh nô tỳ là không nể mặt mình, cũng biện bạch giúp nô tỳ mấy câu nhưng lần sau Kỳ Quý tần ra tay lại càng nặng hơn.”

Chủ vị một cung quyền lực khá lớn, có thể thoải mái trách phạt bất cứ cung nhân nào trong cung của mình nên Khánh Tần quả thực cũng khó mà bảo vệ nổi Tinh Thanh.

Tôi trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp: “Khánh Tần và Kỳ Quý tần có đúng là đã bất hòa từ lâu không?”

Tinh Thanh nghiêm túc gật đầu. “Khi nô tỳ tới hầu hạ Khánh Tần tiểu chủ thì đã là như vậy rồi. Tiểu chủ thường nói Kỳ Quý tần dựa vào cô ấy để được gần gũi với Hoàng thượng, do đó cố tình không cho cô ấy dọn ra khỏi Thúy Vi cung.” Tinh Thanh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Theo như nô tỳ quan sát, hiện giờ địa vị của Kỳ Quý tần trong lòng Hoàng thượng đã kém hẳn khi xưa, mỗi tháng dù có mấy lần được sủng hạnh thì cũng đều là Hoàng thượng qua chỗ Khánh Tần tiểu chủ trước rồi mới nhớ tới cô ta. Cũng khó trách Khánh Tần tiểu chủ lại không vừa mắt Kỳ Quý tần, nô tỳ thực sự chưa từng thấy chủ vị của cung nào đi tranh sủng với người trong cung của mình cả.”

“Vậy khi ngươi tới Thúy Vi cung, trong cung có tin đồn nào về việc bản cung sắp về cung không?”

Tinh Thanh ngẩn ngơ lắc đầu, đưa tay áo lên lau nước mắt. “Hoàn toàn chẳng có chút nào. Nếu khi đó biết được nương nương sẽ trở về, nô tỳ dù có chết cũng sẽ không tới Thúy Vi cung đâu.”

Tôi thổn thức không thôi, ân cần nói: “Bản cung đã hiểu lòng ngươi rồi. Kỳ thực cuộc sống của ngươi ở chỗ Khánh Tần không được tốt, bản cung có thể nghĩ cách để đón ngươi về. Có điều ân oán giữa Kỳ Quý tần và bản cung ngươi cũng biết đấy, ta muốn ngươi tạm thời chịu ấm ức một chút mà ở lại Thúy Vi cung để quan sát động tĩnh của Khánh Tần và Kỳ Quý tần, ngươi có bằng lòng không?”

Tinh Thanh gật đầu lia lịa. “Có thể làm việc cho nương nương, nô tỳ muôn chết không từ.”

alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc