Thế lực của Hoa phi bùng dậy một lần nữa, tình thế Mi Trang và Tào Cầm Mặc đang mạnh. Vào lúc mặt trời lặn, Huyền Lăng liên tiếp đến Nghi Phù cung của tôi. Tuy rằng chàng sớm bảo trước, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút rầu rĩ không vui.
Ban ngày càng lúc càng trở nên dài. Sau giờ ngọ oi bức vô cùng, mặt trời nắng gay gắt, ánh nắng chiếu lên gạch trên mặt đất sáng choang chói mắt, một chút gió cũng không có. Toàn bộ Nghi Phù cung đều đóng cửa kín mít, màn trúc buông xuống, tĩnh lặng mát mẻ, hận không thể đem thời tiết nóng nực này tống hết ra ngoài cửa. Trước giường có mấy khối băng lạnh, dần dần hòa tan, băng nổi khẽ đụng nhau, “Đinh linh” tiếng vang nhỏ.
Mơ màng nghiêng người dựa trên sạp hóng mát, nửa tỉnh nửa mê. Dưới thân là thanh ti chiếu tre, xúc tua làm lạnh. Tôi từ trong mộng cả kinh, lỗ chân lông trên người thoát ra một cỗ nhiệt nóng, xoay người vài cái, trên người chỉ mặc xiêm y đơn giản đã bị thấm mồ hôi, thấm ướt tóc, dính bết ở bên tóc mai.
Bội nhi và Phẩm nhi ở hai bên dùng quạt quạt, gió nhẹ thổi đến. Liên tục thay đổi, một trận nóng một trận lạnh.
Con ngươi nửa khép thiếp ngủ đi. Tiếng ve từ xa vọng lại, khiến người buồn ngủ cũng không thể ngủ yên. Bực tức vỗ một cái lên chiếu, hàm hồ nói: “Đi sai người đem những con ve này dán lại. Rồi bảo phủ nội vụ đem chút băng mới đến.”
Cận Tịch đáp ứng một tiếng, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Quay mặt vào trong ngủ, sau một lúc lâu cảm thấy được bên ngoài yên tĩnh chút, cây quạt thổi tới làm gió mạnh hơn trước, cảm giác mát bao lấy người. Mơ mơ màng màng “Ưhm” một tiếng nói: “Mát quá, quạt mạnh thêm chút đi.”
Phía bên kia nói khẽ: “Vâng.”
Nghe được là giọng của Huyền Lăng, bị dọa lập tức xoay người ngồi dậy.
Ngủ không được, trằn trọc, tóc mai có chút hơi buông loạn, vạt áo nửa tụt xuống, vài cái ngọc bích chuồn chuồn trên đầu cũng linh tinh rơi rụng ở trên giường. Nghênh đón thánh giá bằng bộ dạng này thật mất mặt. Nhưng Huyền Lăng chỉ mỉm cười: “Nghe nói hai ngày nay nàng ngủ không ngon, cố ý quạt giúp nàng một chút để cho nàng ngủ.” Cưng chiều tôi như vậy, cho dù sủng ái Mi Trang cùng Hoa phi, xem ra trong mắt chàng, tôi vẫn là của báu không thể mất đi.
Nghĩ như vậy, trong lòng hơi hơi khoan khoái chút.
Muốn đứng dậy làm lễ, chàng đè lại không cho tôi đứng, nói: “Chỉ có 2 chúng ta, cần gì phải làm những nghi thức xã giao như vậy.”
Tôi nhìn xung quanh nói: “Bội nhi cùng Phẩm nhi đâu rồi? Sao lại để Hoàng Thượng quạt?”
“Trẫm thấy hai người đó cũng mệt rồi, sai họ lui xuống.”
Chàng ngồi xuống bên cạnh tôi, thuận tay bưng lên án kỷ bên giường đặt một cái chén sứ liên hoa, bên trong là mật dưa ướp lạnh, lại cười nói: “Xem nàng ngủ mà cả người đầy mồ hôi, uống một chút đi.” Tôi xưa nay sợ nóng thích lạnh, lại không thích đồ ăn chua, cho nên bát ướp lạnh này ngày nào cũng thích ăn.
Chàng dùng thìa bạc nhẹ nhàng khuấy một vòng, vụn băng trong chén va nhau kêu đinh đinh, hương ngọt mát rượi tỏa ra bốn phía. Chàng lấy một miếng đưa đến môi ta : ” Trẫm bón cho nàng.”
Hơi hơi gật gật đầu xấu hổ, mở miệng, ngọt ngào trong miệng tan ra. Huyền Lăng cũng nếm chút, chàng chỉ nếm một cái, nói : “Quá ngọt. Dùng chút chua ngọt mới tốt.”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói: “Huyên Huyên có làm chút đồ ăn, Tứ lang muốn nếm thử không?” Nói xong kéo lê giầy đứng dậy lấy cái lọ bạc tới.
Huyền Lăng cầm lên một viên mứt hoa quả hải đường nói: “Đây là cái gì?”
Tôi nói: “Tự Huyên Huyên làm đó, cũng không biết hợp khẩu vị của Tứ lang không.”
Chàng cho một viên vào miệng, ngậm nửa ngày mới khen: “Vừa chua lại ngọt, cực kì ngon miệng. Cái này làm thế nào, trẫm cho người tới học.”
Tôi làm nũng nói : “Huyên Huyên không chịu, dạy cho người khác rồi, Tứ lang sẽ không đến nơi này của Huyên Huyên nữa.”
Huyền Lăng ngửa đầu cười, nhịn không được nắm cằm của tôi nói : “Huyên Huyên, trẫm còn không biết nàng để ý như vậy.”
Tôi đẩy tay chàng ra, ngồi xuống bưng bát hoa quả ướp lạnh múc một thìa mới chậm rãi nói : “Kỳ thật cũng không khó, lấy trái hải đường đã kết trái mùa thu cho vào trong mật đường ngâm muối mà thành. Chỉ là làm mật đường phiền toái chút, lấy mật ong từ hoa lê đổi sang hoa mai hàng năm ba tháng ba ngày, sau đó lấy mật cho vào nhị của hoa. Dùng lửa nhỏ nấu đến khi hoa trong mật đường tan hết không thấy nữa, lại bỏ vào cánh hoa hồng cùng lá thông nhỏ tựu thành.”
“Chỉ có người giảo hoạt như nàng nghĩ ra phương pháp bào chế một cái mứt hoa quả như vậy.”
Tôi làm bộ từ từ thở dài nói, ôm đầu gối mà ngồi: “Nhưng Huyên Huyên cả ngày không có việc gì làm, nhàn rỗi giết thời gian chơi đùa thôi.”
Huyền Lăng một phen ôm tôi đến, cười nói: “Lời này có phải là trách trẫm mấy ngày nay không có tới thăm nàng?”
Tôi bĩu môi: “Tứ lang cho rằng Huyên Huyên là một người ăn dấm chua không hiểu chuyện sao, quá xem thường Huyên Huyên rồi.”
Bỗng nhiên cánh cửa “Két…” Một tiếng vang nhỏ, vạt váy xanh nhạt chớp lóe, chỉ thấy Hoán Bích xấu hổ thò người qua cánh cửa, trên tay là khay ngọc lưu ly bày cái đĩa có mấy nhánh hoa nhi mới cắt, xem ra chắc là vừa cắt từ phòng hoa đem qua đây. Vì ngày mùa hè không nên thắp hương, sáng sớm, sau giờ ngọ cùng hoàng hôn đều dùng hoa thơm, cho nên muội ấy sẽ vào thời điểm này tới. Mọi người đều được Huyền Lăng cho đi nghỉ, Hoán Bích không nghĩ tới Huyền Lăng ở đây lúc này, chợt ngơ ngẩn đứng nơi đó, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Tôi vừa thấy là muội ấy, nghĩ đến mình còn đang ở trong lòng Huyền Lăng, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hoán Bích thấy chúng ta nhìn muội ấy, phịch một tiếng quỳ xuống trên đất, liên tục kêu: “Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ không có cố ý thất lễ !” Lại nước mắt lưng tròng vọng nhìn tôi nói: “Tiểu thư, Hoán Bích không cố ý .”
Huyền lăng không nhanh không chậm nói: “Sao lại không có mắt như vậy?” Nghe được giọng nói mềm mại không khỏi nhìn muội ấy một cái: “Ngươi là Hoán Bích?”
Hoán Bích cuống quít gật gật đầu, đầu cúi thấp, nói khẽ: “Vâng. Nô tỳ là nha hoàn hồi môn mang vào cung.”
Huyền Lăng lúc này mới thoải mái, hướng tôi nói: “Đây là hồi môn tiến cung của nàng?”
Thấy nàng kia bộ dáng kinh sợ, tôi một phen xì cười ra tiếng, nói: “Để đồ xuống rồi lui đi.” Hoán Bích đáp lại “Vâng ạ”, đem cắm hoa ở trong bình, lặng lẽ khép cửa mà đi.
Huyền Lăng nhìn tôi cười, nhẹ giọng tại bên tai tôi nói: “Huyên Huyên cười khuynh quốc!” Ngược lại nhìn bóng dáng thối lui của Hoán Bích: “Đúng là chủ nào tớ đấy. Chủ tử là tuyệt sắc, nha hoàn cũng xinh đẹp hơn người khác.”
Trong lòng tôi bỗng sinh nghi, nhớ tới thân thế thật của Hoán Bích, nhất thời sự nghi ngờ nổi lên. Nghĩ lại mấy năm nay nàng tuy trên danh nghĩa là tỳ nữ của tôi, nhưng là tôi đối đãi nàng ta còn hơn Lưu Chu, ăn mặc chi phí ít nhiều chẳng thua tôi là mấy, lúc ở nhà phụ thân ngầm chăm sóc cho muội ấy, lại đi theo tôi nhiều năm, lúc này mới hơi chút yên tâm.
Liếc xéo Huyền Lăng một cái, chàng nhẹ nhàng cầm lấy tay của tôi, hướng tới bên miệng hôn nhẹ một cái. Tôi đỏ mặt nóng rát, mỉm cười nhẹ một tiếng nhẹ nhàng hướng trên vai chàng đánh.
Tôi nhớ tới cái gì, hỏi: “Giữa trưa nóng nực, Tứ lang từ đâu qua đây?”
Chàng chỉ nhìn nơi khác :”Mới dùng bữa trưa ở tại nơi của Hoa phi.”
Tôi “A…” một tiếng, chỉ lẳng lặng lấy một miếng mật dưa nhấm nuốt, không nói nữa.
Huyền Lăng ôm vai tôi, mới nói: “Nàng đừng ngờ vực. Trẫm cũng là sợ cô ta làm khó dễ nàng mới nhanh tấn phong phân vị cho nàng — Muốn cho họ biết nàng trong lòng trẫm cũng có phân lượng, không dám dễ dàng khinh thường nàng.”
Tôi thấp giọng nói: “Huyên Huyên không dám nghĩ như vậy, chỉ là sau chuyện tình của Dư thị cùng Lệ quý tần không khỏi có chút kinh hãi.”
Chàng bùi ngùi nói : “Trẫm sao lại không rõ chứ? Chủ ý của trẫm là muốn phong nàng là quý tần đứng hàng chủ một cung, chỉ là thời gian nàng nhập cung ngắn ngủi, lúc ấy lại là chưa thị tẩm mà tấn phong là tần, đã làm trái với tổ chế. Đành phải thiệt thòi cho nàng, chờ ngày có thai mới có thể danh chính ngôn thuận.”
Tôi tựa vào trước ngực chàng, nhẹ nhàng nói: “Huyên Huyên không thèm để ý phân vị, chỉ cần trong lòng Tứ lang có Huyên Huyên là được rồi.”
Chàng nhìn thẳng vào đôi ngươi của tôi nói: “Trẫm trong lòng làm sao có thể không có nàng. Huyên Huyên, trẫm thật ra luyến tiếc nàng.” Chàng trầm thấp nói: “Lục cung như thế, những người này chẳng cho trẫm một chút an bình, chỉ khi ở cạnh nàng, trẫm mới thoải mái.”
Trong lòng thoáng an ủi, tiếng tim đập của chàng trầm trầm lọt vào tai, tôi vòng quanh cổ của chàng, nhẹ giọng nỉ non: “Huyên Huyên biết.” Lặng một hồi, tôi hỏi: “Hoàng Thượng thăm Mi tỷ tỷ, khẩu vị của tỷ ấy sao rồi ?”
“Vẫn như thế, một mặt thích ăn chua. Trẫm sợ cô ấy tổn thương dạ dày, ra lệnh phòng bếp hạn chế chút đồ chua của cô ấy.”
“Nô tì tính đi thăm Mi tỷ tỷ, nhưng ngại tỷ tỷ có thai miễn cưỡng không thích gặp người khác. Nô Thần thiếp nghĩ có Hoàng Thượng lo là được rồi, có bầu cũng vất vả thật.”
Huyền Lăng hôn một cái lên gương mặt tôi, thấp giọng cười nói: “Lo lắng cho người khác như thế. Khi nào thì nàng sinh cho trẫm sinh một hoàng tử trắng trẻo mập mạp mới được
Tôi đẩy đẩy chàng, lầu bầu nói: “Hoàng tử mới được, công chúa không được sao?”
“Chỉ cần là con của chúng ta trẫm đều thích… . Ưm, nàng đẩy trẫm làm cái gì?”
Tôi hơi hơi dùng lực vùng vẫy, quần áo trên vai đã buông chảy xuống hai bên, thẳng lộ ra nửa đoạn bả vai tuyết trắng, trên cánh tay đeo vòng ngọc càng tôn lên da thịt trắng như tuyết của tôi. Bờ môi của chàng nóng bỏng, dán tại trên da thịt một cỗ nhiệt nóng.
Tôi vừa quẫn vừa vội, thấp giọng nói: “Có người ở bên ngoài mà.”
Huyền Lăng “Ưm” một tiếng, môi uốn lượn tại xương quai xanh mát lạnh :” Đều bị trẫm phái đi nghỉ trưa, làm gì có người?”
Lời còn chưa dứt, nút áo đã bị cởi hơn phân nửa, chỉ cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh, nói: “Bây giờ là ban ngày…”
Chàng khẽ cười một tiếng, lại không nói lời nào.
Tôi chỉ đắc đạo: “Thời tiết nóng như vậy…”
Chàng ngẩng đầu lên, trong lúc bận rộn nghiêng đầu múc một miếng mật dưa ở trong miệng cho vào trong miệng tôi. Tôi không cẩn thận nói không ra lời, thân thể vừa lệch đã ngã xuống giường, một cái trâm hoa ngọc bích chuồn chuồn rủ xuống cánh tay, hơi hơi gượng gạo. Tôi đưa tay đẩy ra, mười ngón không tự giác nắm chặt chiếu, lại khó nói được ra lời.
Hoa mắt chóng mặt, con ngươi hơi giương lên một tia say đắm, ánh mặt trời ngăn cách bởi mành trúc tương phi tà tà chiếu vào, nền gạch thượng lạc một suốt một suốt nông nông sâu sâu mành ảnh, trầm thấp rên rỉ cùng thở dốc, một buồng mát rượi, im lặng không tiếng động.
※※※※※
Tới lúc hoàng hôn, thấy hai mắt chàng khẽ nhắm, ngủ yên tĩnh, khóe miệng cong thành nụ cười thản nhiên, chắc là đang gặp mộng đẹp.
Lặng yên đứng dậy, sửa lại xiêm y, ngồi ở trước bàn trang điểm cầm lấy lược ngà voi, từng chút hạ xuống chải mái tóc dài, thỉnh thoảng mỉm cười quay đầu lại nhìn chàng một cái trong lúc ngủ mơ. Trong kính là khuôn mặt người vừa mới tỉnh ngủ, kiều ba lưu tuệ, xấu hổ choáng quáng ráng màu, cụp xuống trán thiển cười khanh khách.
Còn chưa tới thời gian đốt đèn, ánh chiều hoàng hôn bị ngăn cách bởi mành tà tà chiếu vào, khắp phòng ánh sáng mờ nhạt, đen tối không rõ ràng, giống như ảo ảnh trong mơ.
Chợt nghe chàng gọi một tiếng “Hoàn Hoàn”, giọng điệu vẫn lưu luyến như trước. Trong lòng nhảy dựng, hoài nghi quay đầu lại nhìn chàng. Tìm khắp trong cung này, chỉ có tôi là có chữ “Hoàn”, nhưng chàng chưa bao giờ kêu tôi như vậy — “Hoàn Hoàn” .
Chàng đã thức dậy, cánh tay gối lên dưới cổ, nửa gối nửa dựa vào lẳng lặng nhìn tôi, trong ánh mắt rõ ràng quyến luyến lưu luyến vô cùng, gần như si mê nhìn tôi qua kính trang điểm.
Miễn cưỡng cười nói: “Hoàng Thượng lại nghĩ tới người mới sao? Cạnh thần thiếp gọi tên người khác?” Không tự chủ được đem lược hướng bàn trang điểm đặt trở lại, tận lực ức chế ghen tỵ trong giọng nói, cười nói : “Không biết vị tỷ muội tên ‘Hoàn hoàn’ đó là ai, khiến Hoàng thượng nhớ mãi không quên vậy ?”
Chàng si ngốc nhìn tôi, trong miệng nói: “Hoàn Hoàn, ‘Kinh hồng vũ’ của nàng múa tốt như vậy, mềm mại như hồng hạc, uyển chuyển như rồng bay, chỉ sợ Mai phi tái thế cũng không thể so sánh với nàng được.”
Lòng chùng xuống, ha ha cười: “Chuyện đã mấy ngày trước rồi, chẳng qua chỉ là một điệu múa mà thôi, Tứ lang lại vẫn như vậy nhớ mãi không quên.”
Chàng đứng dậy chậm rãi đi tới, nhéo nhéo cái mũi của tôi cười nói: “Ghen ghét nhiều như vậy, ‘Hoàn’ cũng không phải là phong hào của nàng hay sao?”
Chính mình cũng hiểu được là đa nghi, xoay chuyển thân cúi đầu nói: “Huyên Huyên không có nghe Tứ lang gọi như vậy bao giờ, cho rằng là đang gọi người ngoài.”
Trên bàn trang điểm là bình sứ tròn hoa văn ngũ sắc, bên trong cắm mấy nhánh Hồ Điệp Cận mới hái, hương thơm tinh tế. Chàng đỡ bờ vai tôi, tiện tay chiết một nhành cài vào tóc tôi ở bên thái dương, cười nói: “Thật sự là trẻ con quá, chỉ có nàng cùng trẫm ở trong này, nàng cho là trẫm gọi người nào nữa?” Tôi “Xì” cười, dựa tại trước ngực chàng nói: “Ai kêu Tứ lang đột nhiên gọi thiếp như vậy, người ta làm sao mà biết .”
Giọng chàng nhẹ nhàng vô cùng : “Trẫm ở Vân Ý điện lần đầu tiên gặp nàng, nàng tuy theo lễ tiết cúi đầu cười, lại cách xa như vậy, nhưng sắc mặt mỉm cười đó, trẫm chưa bao giờ quên. Cho nên nghĩ cho nàng phong hào tức là ‘Hoàn’, lấy nụ cười tươi đẹp, mỹ mạo nhu mì mềm mại để nói tới.”
Tôi cười yếu ớt: “Tứ lang quá khen.”
Thần sắc chàng hơi hoảng hốt, như là sa vào hồi ức vui vẻ, tốt đẹp của ngày xưa : “Sau khi tiến cung, nàng cứ đau ốm hoài, mãi đến ngày đó ở trên Lâm Uyển ngắm hạnh hoa, nàng cầm tiêu chậm rãi thổi, trẫm thật sự không biết miêu tả thế nào.”
Tôi che cái miệng của chàng, xấu hổ khẽ cười nói: “Tứ lang lại nói như vậy, huyên huyên thấy xấu hổ vô cùng.”
Chàng nhẹ nhàng đẩy ra tay của tôi nắm ở lòng bàn tay, ánh mắt sáng giống như kim thu dưới ánh mặt trời một hoằng thanh tuyền : “Về sau trẫm lật xem thi thư, mới cảm giác ‘Khuynh quốc thù sắc’ để hình dung nàng cũng quá mức thô tục. Duy có một câu ‘Khói phân trên đỉnh ba tầng lục, kiếm đoạn mâu trung một tấc quang’ (1) mới miễn cưỡng dùng được.”
Tôi mềm nhẹ hôn lên mắt chàng, trầm thấp nói: “Huyên huyên không nghĩ chỉ muốn lấy sắc hầu quân thượng.”
Huyền Lăng thần sắc mê say : “Trẫm coi trọng chính là tình nàng.”
Giọng điệu càng phát ra mềm nhũn: “Tứ lang biết là được.”
Vòng xoắn ốc trên gương đồng điêu khắc hoa và chim, hình dáng hoa văn tựa như tình mặn nồng của cặp vợ chồng, mênh mang địa tinh công nhân vật, là tây bên phía oanh oanh tấm sinh, cử án tề mi mạnh quang xà nhà hồng, nhũ kim loại phi họa cũng không thể che hết đích tình suy nghĩ mạc mạc. Trong gương hai người ẩn tình, nhìn nhau không chán.
Chàng đặt lên bàn trang điểm chiếc quan tâm loa tử đại (2), “Huyên huyên, chân mày của nàng phai nhạt rồi.”
Tôi cười nhẹ: “Tứ lang muốn noi theo Trương Sưởng (3) sao? Vì Huyên Huyên mà vẽ sao?”
Huyền lăng chỉ mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, như là đang làm việc lớn quan trọng. Tay chàng cực kỳ thuần thục, nghiêm túc vẽ, nhìn trong gương thì thấy, vẽ lông mày viễn sơn (4), hai lông mày uốn lượn mơ mơ hồ hồ.
Thật ra lông mày tôi nhỏ và dài ,trong lòng không khỏi vui sướng, chìm đắm trong hạnh phúc vui mừng không tả được. Nhìn quanh hai bên, coi như cũng không sai.
Tôi khẽ cười nói: “Huyên huyên rất ít vẽ núi viễn sơn, chẳng ngờ cũng được xem .” Lấy một cái hoa cài đầu dán tại ấn đường ( giống Dương quý phi ), hồng anh hạt châu khỏa mượt mà chắc nịch, đỏ sẫm như máu, nhẹ nhàng một bên đầu, đó là trong suốt muốn thành màu hồng. Tôi nghịch ngợm cười: “Xem có được hay không?”
Uyển chuyển liếc xéo chàng một cái: “Tứ lang vẽ mày xem ra rất thành thạo ?”
“Nàng thật là vật nhỏ già mồm.” Chàng không hề trả lời tôi, nâng cằm tôi, nói nhỏ chỉ có tôi có thể nghe thấy : “Hai hàng lông mày vẽ chưa, sao có thể liền lang ôm ấp (5)? Phải không?”
Tôi nhịn không được cười ra tiếng, đẩy chàng ra nói: “Sao Tứ lang lại nói như thế ?”
Chàng nhè nhẹ vỗ về lưng của tôi, nói: “Có đói bụng không? Kêu người đem bữa tối vào đây đi.”
Tôi khẽ cười nói: “Cũng được, dùng cơm xong chúng ta cùng đi thăm Mi tỷ tỷ có được không?”
Chàng sủng ái cườ i: “Nàng nói cái gì, trẫm đều theo ý nàng.”
—————————————-
Chú thích:
(1) khói phân trên đỉnh ba tầng lục, kiếm đoạn mâu trung một tấc quang: xuất từ thôi giác 《 hữu tặng 》. Là để viết về một mĩ nhân khuynh quốc.
(2) loa tử đại: là loại thuốc đen dùng để vẽ lông mày của phụ nữ thời xưa, sản xuất ở Ba Tư, nó trải qua chế tạo gia công.
(3) trương sưởng hoạ mi: 《 Hán Thư 》 Vân Trương Sưởng vì vợ mà vẽ lông mày thành kiệt tác, được lưu vào thiên cổ. Thường để chỉ phu thê ân ái.
(4) núi viễn sơn : triệu Phi Yến muội triệu hợp đức sáng tạo ra loại vẽ lông mày, lông mày như núi viễn sơn. Bởi vì đẹp nên được mọi người thi nhau noi theo .
(5) hai hàng lông mày họa chưa, sao có thể liền lang ôm ấp: xuất từ 《 Tiên Tần Hán Ngụy Tấn Nam Bắc triều thi? Độc khúc ca 》: “Khi đó Phương Huyên mới sinh, không lo cơm nước, hai hàng lông mày còn chưa vẽ, đã ôm ấp phu quân.”