Ở thời gian Quân Phi Vũ còn ko kịp suy nghĩ cẩn thận, hình ảnh lại lóe lên lần nữa, nàng Quân Phi Vũ mặc hoàng bào, đỉnh đầu mũ miện, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở vị trí long sàn của nữ hoàng, phía dưới đủ loại quan lại san sát, mà phía sau mình, lại song song đứng thuần 1 đống mỹ nam tuyệt sắc, phong thái khác nhau, làm cho nàng thấy là chảy nước miếng.
Tan vỡ 1 chút, thế nhưng ko ngừng phát hiện thập nam nhân này, nhịn ko được đầu hiển hắc tuyến, nhiều nam nhân như vậy, nàng có thể chịu nổi sao?
Duy nhất làm cho nàng cảm thấy tiếc nuối chính là, ngoại trừ khuôn mặt của mình có thể thấy rõ rệt, mặt của những mỹ nam khác giống như là che 1 tầng khăn che mặt, ko có như nàng có thể thấy rõ khuôn mặt, nếu như hiện tại liền có thể biết nam nhân nào sẽ là của nàng, thật là tốt biết bao!
Hình ảnh tựa như như ngừng lại ở đây, mặc cho nàng lại nghĩ như thế nào, thậm chí lui mà cầu thứ nhì, chỉ muốn biết 1 ít những chuyện khác, tranh này vẫn ko nể mặt năn nỉ của nàng, chính là ko hề chớp động.
Quân Phi Vũ đành phải trương mở rộng tầm mắt con ngươi, thu tay về, nhìn Thiên Linh châu thải hồng hình như là phai nhạt 1 chút, chẳng lẽ là nó năng lượng chưa đủ, cho nên mới ko có biện pháp sẽ tiếp tục giúp nàng nhìn tới?
Này Thiên Linh châu thật đúng là đồ tốt, nàng phải nghĩ biện pháp thu vào tay mới được.
_ Vũ nhi, thế nào? Ngươi nhìn thấy gì?
Quân Phi Vũ nhìn Quân Mạc Sầu mặt đầy ý cười, mỉm cười nói- Mẫu hoàng, này Thiên Linh châu quả nhiên rất thần kỳ! Nhi thần thấy được 1 ít cảnh, chỉ là ko biết Thiên Linh châu này cho thấy mấy hình ảnh, thực sự sẽ trở thành hiện thực sao?
Quân Mạc Sầu gật gật đầu- Ko sai! Trẫm năm đó theo Thiên Linh châu nhìn đến thiên cơ, người ở bên tro nhìn thấy tất cả, cũng sẽ ở ngày khác trở thành sự thực.
_ Mẫu hậu, Thiên Linh châu này hiển linh, thực sự chỉ có chúng ta mới có thể thấy sao?
Quân Mạc Sầu nhẹ nhàng gật đầu- Ko sai! Hơn nữa chỉ có Hồng Liên hoa nở rộ thiên mệnh quý nữ mới có thể thấy được sau này. Vì thế mẫu hoàng mới vội vã mang ngươi đến thử 1 chút. Vũ nhi, nói cho mẫu hoàng, ngươi ở bên tro nhìn thấy gì?
Quân Phi Vũ tóm tắt chính mình thấy chuyện lúc trước, chỉ chọn 2 kiện sự phía sau nói- Mẫu hoàng, ta nhìn thấy 2 vị hoàng tử Thiên Tiệm quốc sau này sẽ suất binh cùng quốc ta đối địch, nhi thần dẫn Diệp Phong kháng địch, sau đó là…
Chuyện nàng lên làm nữ hoàng, nàng ko biết có nên hay ko nói? Có thể hay ko trở thành nữ hoàng bệ hạ cố kỵ?
_ Sau đó cái gì?
Cuối cùng, nàng vẫn là lựa chọn tránh nặng tìm nhẹ, ko có ý tứ cười nói- Sau đó, nhi thần nhìn thấy mình thậm chí có 1 đống lớn phu thị.
Quân Mạc Sầu đôi mắt sáng mỉm cười- Ngươi đứa nhỏ này, này có cái gì tốt xấu hổ? Trước đây ngươi thế nhưng ko sợ trời ko sợ đất, kia có 1 chút ko giống con gái, hiện tại thế nào như là có tính tình vòng vo?
Quân Phi Vũ tro lòng cả kinh, mặt ngoài lại cười ngây ngô ôm tay Quân Mạc Sầu làm nũng- Mẫu hoàng, nhi thần đây ko phải là trưởng thành sao! Tự nhiên ko thể lại giống như trước tùy hứng.
Lập tức nghĩ đến chuyện song bào thai kia, Quân Phi Vũ lại dậm chân đứng lên, tiếu trên mặt có 1 chút thấp thỏm- Mẫu hoàng, hôm nay nhi thần từng cùng Mộ Dung Tống Noãn đụng phải 1 chút, hắn rớt 1 vật bị nhi thần nhặt được, nhi thần nhìn, dĩ nhiên là địa đồ tro cung ta. Mẫu hoàng, ngài nói, này có thể hay ko chuyện cùng nhi thần vừa thấy có quan hệ a?
Quân Mạc Sầu lại vỗ vỗ tay nàng, cười nói- Ngươi ko cần lo lắng, những quốc gia khác thường hay có những trò tiểu xiếc này, hàng năm đều ùn ùn, ngươi cũng phải bắt đầu học ứng phó rồi, dù sao hoàng vị sau này cũng là truyền cho ngươi.
Quân Phi Vũ nhìn Quân Mạc Sầu định liệu trước, cũng ko tốt lại nói, lúc đang nghe nàng nói đem hoàng vị truyền cho mình, nàng vẫn là sửng sốt 1 chút, đây chính là nữ hoàng bệ hạ lần đầu tiên khẳng định hoàng vị là lưu cho nàng, thế nhưng, vì sao tro lòng của nàng lại 1 chút cao hứng cũng ko có?
Hoàng vị, nàng ko muốn!
Nàng hiện tại tối bức thiết là muốn hồi hiện đại, nếu như thực sự ko được, nàng cũng muốn cùng nam nhân của chính mình dắt tay cộng đi thiên nhai, đi được mệt mỏi, có thể chọn 1 chỗ thế ngoại đào nguyên yên tĩnh sống.
Mà ko phải là kế nhiệm sự nghiệp nữ hoàng thống nhất đất nước, mỗi ngày làm lụng vất vả nuôi 1 quốc gia cùng ngàn vạn người sinh kế, còn muốn đối mặt các quốc gia khiêu khích, nói vậy, mỗi ngày chẳng phải là muốn mệt chết, nhìn nữ hoàng bệ hạ này hiện tại 1 thân thâm trầm bộ dáng, này trương kiều nhan tuyệt sắc, lại chưa từng thấy nàng lộ ra nụ cười quá hạnh phúc.
Đương nhiên, Quân Mạc Sầu ở trước mặt nàng sẽ cười, nhưng loại cười này chỉ là mẫu thân đối với đứa nhỏ sủng ái của mình, mà ko phải cái loại nữ nhân được sủng hân hoan hạnh phúc.
Nàng thế nhưng tuyệt đối ko muốn trở thành nữ nhân như Quân Mạc Sầu đâu!
Quân Phi Vũ cùng Quân Mạc Sầu đi ra mật thất, lúc chia tay, Quân Mạc Sầu lại căn dặn- Vũ nhi, ngươi cùng ngũ đại phu thị của ngươi đã tạm thời ko muốn, nhưng bọn họ đều là nhân tài hiếm có, mặc dù ko thể có được thành tựu hôn nhân của các ngươi, mẫu hoàng cũng phải đem bọn họ lưu lại ra sức vì nước. Vì thế, trẫm đem bọn họ phân tới các địa phương cần bọn họ, ngươi sau này cũng ko cần làm khó dễ bọn họ, biết ko?
Quân Phi Vũ hiểu Quân Mạc Sầu khổ tâm, cũng là nhẹ nhàng gật đầu- Mẫu hoàng, nhi thần có chừng mực , tuyệt đối sẽ ko lại làm khó các hắn.
Trở lại Phi Vũ cung ngồi xuống, nâng chung trà lên tinh tế phẩm, quay đầu lại ngẫm, Quân Phi Vũ lúc này mới phát hiện, chính mình vội vội vàng vàng đến đây 1 chuyến, dường như cũng ko thành chuyện gì hết!
Nàng theo như tất cả lời, nữ hoàng bệ hạ dường như đã sớm có ứng đối chi sách, Quân Mạc Sầu trên người có 1 loại “Mặc cho sóng gió khởi, Lã Vọng buông cần” khương thái công thức trầm ổn cùng ưu nhã, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý, lấy bất biến ứng vạn biến, ở trên người có mùi vị tự tin giống như đối với tất cả đều nắm tro lòng bàn tay, thật đúng là ko phải người bình thường có thể làm được .
Nàng Quân Phi Vũ ở trước mặt Quân Mạc Sầu, giống như là 1 cái thái điểu ko trường đủ mao (Ý chỉ như con chim nhỏ chưa đủ lông đủ cánh để trãi nghiệm mọi thứ), nàng có tài đức gì, tài năng gì thế nhưng sẽ có 1 ngày tiếp nhận chức vụ hoàng vị của nàng?
Nàng mang theo điểm tự cười nhạo.
_ Công chúa điện hạ, Trầm Hương hoàng tử cầu kiến!
Vừa nghe ngoài cửa truyền đến thị nữ bẩm báo, Quân Phi Vũ lập tức đứng dậy ra đón, nhìn nam nhân mỉm cười kia đang đứng, cũng nhịn ko được nữa lộ ra vẻ mỉm cười- Trầm Hương, ngươi đã đến rồi! Mau vào đi!
Hoa Trầm Hương nhìn nàng từ trên xuống dưới- Phi Vũ, ngươi ko sao chứ? Nghe nói ngươi đang đau thắt lưng, hiện tại khỏe chưa? Thế nào ko nằm đi?
_ Ta ko sao! Ngươi là làm sao mà biết được?- Quân Phi Vũ cười hắc hắc.
1 bên Tình nhi nhưng thật ra lanh mồm lanh miệng- Công chúa chính là đi tìm hoàng tử điện hạ, mới có thể bị cái hoàng tử của Thiên Tiệm quốc kia đánh ngã bị thương.
Hoa Trầm Hương con ngươi đen hiện lên 1 tia hàn quang- Thật là hắn đụng?
Nha đầu kia hôm nay nói chuyện sao ko biết sâu cạn như thế, 2 người hoàng tử quốc bọn họ hiện tại đều ở tro cung Phượng Hoàng quốc, mặc kệ nhất phương kia xảy ra chuyện, đối Phượng Hoàng quốc mà nói, đều là chịu ko nổi chuyện phiền toái.