Dạ Hàn Lâm Tuyết nhìn cảnh hai người đó trao khăn giấy cho nhau mà cười thầm... Mộ Lam Sắc, tôi không muốn đụng vào cô vậy nên nước sông không phạm nước giếng...
cười nhạt, cô ra ban công đứng, đứng trong này chắc cô chết ngột vì son phấn quá ...
cô không biết lúc cô quay đi thì ánh mắt Dương Hoằng quay lại nhìn cô... bóng lưng đó sao mà giống với cô gái đó quá... ngẫm nghĩ một chút về cô gái đó, hắn quay người bỏ vào sau cánh gà.
Lúc này, một chiếc xe Benz màu đen sang trọng tiến tới.
Hà Tử Kiệt đang ngồi ở bên trong, nghiêm túc phê duyệt tài liệu ở trên đầu gối, chợt nhớ tới cái gì, liền ngẩng đầu hỏi:
- Lưu Thừa, tôi bảo cậu điều tra tư liệu về cô gái kia đã tra được chưa?
Lưu Thừa đẩy gọng kính lên, nói mạch lạc rõ ràng:
Tổng giám đốc, cô gái kia tên là Dạ Hàn Lâm Tuyết, cha bị chết do người cùng gia tộc ghen ghét giết chết cách đây 11 năm mẹ thì nghe cha cô ta chết cũng thắt cổ chết cách đây mười năm, năm nay mười tám tuổi, trong nhà có một em trai khác cha khác mẹ được nhận nuôi.
theo tôi biết thêm thì cô ấy sắp sếp một trân tai nạn chết giả, hiện nay đang bên pháp sinh sống với em trai 3 năm, hôm nay mới trở về nước lúc chiều. hiện giờ cô gái đó đang ở nơi mà Tổng Giám đốc chuẩn bị đến.
hắn nghe vậy liền lạnh lùng trả lời..
- đến đó đi...
- dạ...
cùng lúc đó một người đàn ông đang nói chuyện với một ai đó qua điện thoại:
- Triệt, con giúp ta đi dự tiệc đi, hôm nay ta có chuyện gấp không thể về thành phố K được.
- vâng thưa cha nuôi..
Lăng Triệt nhìn màn hình điện thoại thở dài rồi cất trong túi quần.
Hắn Lăng Triệt, một người hộ vệ bên người cô giờ đây là một Tổng giám đốc Dạ thị, một con người lạnh lùng quyết đoán. cô chết rồi, Dạ thị không có người thừa kế, chỉ còn hắn là người có kế ước với cô. sau đó, vì để nối nghiệp Dạ thị, hắn nhận bác của cô là Dạ Mạc, anh trai của cha cô làm cha nuôi, nhận lấy chức vị Tổng giám đốc.
hắn thật không ngờ rằng một ngay chỉ vì cô mất đi mà hắn được ngồi lên vị trí này. vị trí này đáng lẽ là của cô mới phải, nhắm mắt một chút nghĩ về cô mà lòng nhói đau, 3 năm đủ để hắn quên đi cô 3 năm đủ để hắn phải nhớ về cô và 3 năm đủ để hắn đau vì cô. hắn không biết tại sao hắn yêu cô sâu đậm như vậy nhưng con tim hắn mách bảo rằng cô chưa có chết. bởi vì phần nhỏ trong tâm trí hắn chắc chắn rằng khi người chủ khế ước chết thì nhất định hắn sẽ chết. vậy nên Tuyết nhi à, em nhất định phải trốn thật kĩ đừng để tôi bắt được em thì hậu quả sẽ do em tự chịu đó.
mỉm cười lạnh, hắn gọi cho Nam, thư kí của hắn..
- đi .. đến tập đoàn Dương thị.
- dạ..
cũng vào lúc đó, một người con trai có vẻ ngoài ôn nhu nhưng lại lạnh lùng nói.. đi từ sân bay ra..
- Nhất.. đến tập đoàn Hoặc thị, tiện thể lấy cho tôi bộ quần áo khác đi, lúc nãy đi chưa kịp lấy bộ quần áo mới.
- dạ..
màn đêm buông xuống sau ánh trăng non, từng chiếc xe sang trọng đậu trước sân của tập đoàn Dương thị. ..
* cạnh*
cánh cửa mở ra, một người đàn ông khí chất cao ngạo, lạnh lùng đi xuống. vào trong sảnh...