Nói rồi gã thở dài một hơi: “Thật ra cũng không có gì sai, dù sao đúng là những người đó cũng xuất sắc hơn người bình thường rất nhiều, chỉ có thể nói là… tất cả tài nguyên đều đã bị người phía trên độc chiếm, người bình thường mà muốn vươn lên còn khó như lên trời! Khó như lên trời!”
Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Huynh đài tên gì?”
Người đàn ông cười đáp: “Phương Ngự, đến từ Ung Châu, huynh đài thì sao?”
Diệp Quân mỉm cười: “Dương Quân”.
Phương Ngự ôm quyền: “Vinh hạnh, vinh hạnh!”
Diệp Quân hỏi: “Huynh đài từ Ung Châu đến đây à?”
Phương Ngự cười đáp: “Không giấu gì huynh, ta đang đến để tham gia cuộc khảo sát Quan Huyên Vệ”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tham gia khảo sát Quan Huyên Vệ?”
Phương Ngự gật đầu: “Tháng này đều là khảo sát Quan Huyên Vệ, tuy mọi người đều biết không có hy vọng, nhưng thiên tài và yêu nghiệt các châu lớn vẫn sẽ tới thử vận may”.
Diệp Quân hỏi: “Ta cũng có thể tham gia chứ?”
Phương Ngự quan sát Diệp Quân, cười bảo: “Trước năm hai mươi tuổi đạt đến cảnh giới Nhân Tiên là được”.
Diệp Quân cười bảo: “Vậy thì ta vừa đủ luôn”.
Phương Ngự cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía xa.
Trên đường đi, Diệp Quân lặng lẽ thay đổi dung mạo một chút, bây giờ trông hắn chỉ còn giống pho tượng sáu bảy phần thôi.
Phương Ngự nhìn xung quanh, khẽ nói: “Đây đúng là một nơi tuyệt vời, sao với nơi này, thành Thành Châu lớn nhất Ung Châu của chúng ta chỉ là một thôn nhỏ. Tiếc là muốn vào được đây thật sự khó như lên trời”.
Diệp Quân không nói gì, hắn biết bởi vì nơi này là tổng viện, nên thiên tài các châu khác muốn gia nhập nơi này thực sự rất khó khăn.
Lúc này, Phương Ngự đột nhiên nói: “Có lẽ năm sau sẽ có hy vọng”.
Diệp Quân nhìn Phương Ngự, Phương Ngự mỉm cười: “Không giấu gì huynh, tổ tiên nhà họ Phương ta đã thiết lập mối quan hệ với một trưởng lão giám khảo ở đây, đối phương đã đồng ý năm sau sẽ cho nhà họ Phương ta một vị trí”.
Diệp Quân hoàn toàn im lặng.
Phương Ngự khẽ thở dài: “Vì điều này, nhà họ Phương ta đã phải trả cái giá rất đắt… Mà áp lực của ta cũng rất lớn, nhưng ta biết rõ, dù vào được Quan Huyên Vệ mà không có ô dù thì cả đời cũng chỉ có thể là Quan Huyên Vệ cấp thấp thôi…”
Diệp Quân hỏi: “Cho dù huynh rất có năng lực cũng không được thăng chức à?”
Phương Ngự lắc đầu: “Rất khó rất khó, trừ khi huynh yêu nghiệt tới mức giống như Viện trưởng năm đó, có điều…”
Diệp Quân nhìn Phương Ngự: “Có điều gì?”
Phương Ngự cười khổ: “Nếu Viện trưởng năm xưa không phải con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian thì e là còn chẳng tới nổi Thanh Châu. Không đúng, nên nói là, có lẽ từ khi ở Nam Châu hắn đã bị trừ khử rồi chứ đừng nói là đến Thượng Giới…”