Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Trình Mẫn chưa bao giờ nhìn thấy Lục Hạo Nam như thế này, tim như bị cái gì đó đâm vào, cô xúc động quay đầu kề sát sườn mặt của anh rồi nhẹ nhàng hôn xuống.
Cô đột nhiên chủ động khiến người anh cứng ngắc, anh không nhúc nhích cứ như đã biến thành một bức tượng đá.Trình Mẫn nắm tay anh đặt lên bụng mình, bàn tay hai người đan vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.Cô đã có chút sức lực, ráng chống đỡ tinh thần hỏi, “Choáng rồi?”Anh như nhận được sự cổ vũ, cẩn thận đỡ cô ngả người xuống giường, nghiêm túc nhìn cô chăm chú.
Gương mặt anh có vẻ chần chừ, lại giống như đã quyết tâm làm gì đó, anh nói: “Mẫn Mẫn.”Trình Mẫn đã chấp nhận được xưng hô như thế này, cô chớp mắt chờ đợi những lời tiếp theo của anh.Lục Hạo Nam giả vờ rất trôi chảy, bên ngoài anh vẫn điềm nhiên như không nhưng thực ra trong lòng đã bị sóng to gió lớn chiếm cứ.
Anh cân nhắc câu chữ, bỗng thấy hơi căng thẳng.Trình Mẫn hơi mệt, cô muốn nhắm mắt ngủ nhưng vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, hình như là muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng, cô không thể không nể mặt anh.Anh vuốt ve mái tóc dài xõa trên gối của cô như có như không, nói, “Chúng ta ở bên nhau nhé.”Lục Hạo Nam đã nghĩ đến cảnh tượng mình nói thẳng với cô vô số lần nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thế này.
Anh rất giỏi lập kế hoạch và đã quen với việc vạch ra một kế hoạch hoàn hảo nhưng bởi vì cô mà vứt bỏ hết lý trí.Trình Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có mấy chiếc lá ngô đồng vàng rực lướt ngang qua, sau khi uốn lượn vài vòng tròn thì lướt bay theo gió.