Trong bóng tối, có người cười, nhẹ nhàng, chói tai, tức giận, ngạo mạn.
Giản Dao nhíu chặt chân mày, tay cũng nắm chặt drap giường.
Hắn đến gần, càng gần. Hắn giống như đang vuốt ve vật cưng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô. Sau đó lẩm nhẩm thân mật như tình nhân: “Làn da đẹp như vậy, yên tâm, mặc dù tôi sẽ dùng roi, nhưng nhất định sẽ không tổn thương đến làn da phía sau lưng em. Thật đẹp!”
…
Giản Dao chợt mở mắt ra, chỉ nhìn thấy trần nhà vô vị trong phòng khách. Thì ra là trời đã sáng, khắp người cô đều là mồ hôi.
Cô ngồi ở trên giường một lúc, mới đứng dậy đi rửa mặt. Khi cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn mới phát hiện Bạc Cận Ngôn không có ở trong phòng.
Anh lại chạy một mình khắp nơi rồi.
Cô gọi điện thoại: “Alo, anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở chỗ Phương Thanh.” Giọng nói của Bạc Cận Ngôn ôn hòa, thản nhiên: “Còn một vài chuyện phải tiếp tục. Em ngủ có ngon không?”
Giản Dao: “Ngon vô cùng.”
“Đến đây đi, bọn họ mua bữa sáng hết sức phong phú, thậm chí còn đặc biệt mua cho anh một phần bánh đính một con tôm nhỏ nữa. Có lẽ xuất phát từ lòng kính trọng và biết ơn anh đấy. Thế nhưng, điều đó không cần thiết.”
Giản Dao không nhịn được cười: “Vậy anh đã ăn phần bánh tôm rồi sao?”
Bạc Cận Ngôn: “…Ăn rồi.”
Giản Dao khẽ mỉm cười, nhưng chân mày vẫn còn nặng nề, cô bất giác im lặng một hồi. Bạc Cận Ngôn lại nhạy bén phát hiện sự khác thường của cô, giọng nói cũng thay đổi, hết sức ôn nhu, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Giản Dao nói: “Cận Ngôn, em muốn hai đứa mình ở cạnh nhau một lát.”
Anh yên lặng một chút đáp: “Anh về bên cạnh em ngay.’
“Ừ.”
Ánh mặt trời thật ấm áp, trên đường cái sạch sẽ lại im lặng, không có người nào. Giản Dao đứng ở dưới tàng cây một lát, liền nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đi ra từ đồn cảnh sát đối diện. Ngày hôm nay, anh hiếm khi mặc áo T-shirt màu xanh đậm, quần dài màu đen, tóc đen, da trắng càng lộ ra, tuấn tú bắt mắt. Dĩ nhiên đây là kết quả ‘cải tạo sau kết hôn’ của Giản Dao, đối với người đàn ông chỉ biết mặc âu phục này.
Anh đi tới trước mặt cô, cầm tay cô: “Để anh đoán xem, lại nằm mơ?”
“Ừ.” Giản Dao thỉnh thoảng cũng không cần che giấu sự yếu đuối trước mặt anh.
Anh ôm lấy vai cô, ôm rất chặt, hai người đi tới bên bờ sông.
Thật ra, Giản Dao đã ít khi nằm mơ thấy ‘Hoa tươi ăn thịt người’ mơ thấy khoảng thời gian bị hắn nhốt. Mà người đàn ông ác ma đó bây giờ cũng biến thành một đống xương trắng. Bạc Cận Ngôn cũng khen cô, nói so với một số người Bạc phu nhân điều chỉnh tốt vô cùng. Chỉ là, ngày hôm qua khi cô nhìn thấy sự biến thái và điên cuồng trong mắt Diêu Viễn Qua không khác mấy so với Hoa tươi ăn thịt người và những sát thủ khác. Cô còn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
E rằng có một một vài vết thương đối với cảnh sát mà nói, suốt đời cũng không phai mờ.
Hai người im lặng đi dọc theo bờ sông một lát, rồi tìm một quán gia đình ăn điểm tâm. Trong dạ dày nóng, trên người hình như cũng nóng, Bạc Cận Ngôn cũng không có an ủi và khuyên bảo cô bằng những lời dư thừa. Là một nhà tâm lý học, anh biết hiện tại vợ mình nên làm bạn với sự yên lặng, với những u ám bắt đầu gợn sóng trong lòng, dùng tính cách kiên nghị của cô ấy khiến nó biến mất.
Quả nhiên, một lát sau, người phụ nữ bên cạnh bất giác thả lỏng chân mày, dường như lại khôi phục lại sức sức trong sáng hằng ngày. Cô thậm chí còn uống một bát canh nóng, mặt bị uống đến hai má hồng hồng.
“Anh bận bịu gì ở đồn cảnh sát vậy?” Giản Dao hỏi.
“Có một vài tình huống mới.” Đôi mắt Bạc Cận Ngôn chìm trong chỗ sáng: “Minh Nguyệt bị điên rồi.”
Giản Dao ngẩn ra.
“Lúc đầu phỏng vấn chị ta thì chị ta không nói gì, lát sau bỗng nhiên nở nụ cười, bắt đầu nói năng lộn xộn. Hỏi chị ta cái gì cũng không biết. Đã tìm bác sĩ đến rồi nhưng tình hình cũng không khả quan.”
Trong lòng Giản Dao có cảm giác nói không nên lời, chỉ biết thổn thức.
“Mặt khác…” Bạc Cận Ngôn nói: “Thi hài Đồng Sinh vẫn chưa tìm được, máu trong nhà tù ấy, bởi vì thời gian quá dài, hơn nữa còn được dọn dẹp nhiều lần, tình hình hỗn hợp cũng khá nghiêm trọng, cho nên phá hủy tình trạng giám định, cho nên cũng không lấy được ADN thuộc về cô ấy. Cũng không tìm được hình ảnh theo dõi Minh Lan đã dụ dỗ các cô ấy. Vì thế trên lý thuyết mà nói, Đồng Sinh có thể bị bọn họ bắt hay không, trước mắt vẫn chưa thể kết luận.”
“Thế nhưng…Nhất định là bọn họ.” Giản Dao nói.
Sắc mặt của Bạc Cận Ngôn khó coi: “Triệu Hà đã chết, Minh Lan tự sát. Người duy nhất hiện giờ biết sự việc Minh Nguyệt cũng đã điên rồi. Mặc dù theo chứng cứ hiện có thì người nhà họ Diêu là tình nghi lớn nhất, nhưng không có căn cứ chính xác, quyết định, thì không có cách nào kết án. Từ trên lý thuyết mà nói thì có hai người có thể: Một là Đồng Sinh, xinh đẹp nhất trong mấy cô gái, cô ta đối với Diêu Viễn Qua mà nói, có lẽ có ý nghĩa khác. Hài cốt cô ấy được giấu ở chỗ khác. Hai là người dụ dỗ bắt cốc Đồng Sinh còn có người khác.”
Giản Dao cắn môi, không nói lời nào. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng Tạ Mẫn trước khi chết. Tuy rằng Tạ Mẫn cũng là hung thủ giết người, nhưng cũng là một người mẹ đáng thương hơn đáng hận. Vì thế, di nguyện trước khi chết của Tạ Mẫn, có thể không thực hiện được sao? Trừ phi, Minh Nguyệt có thể khôi phục lại như bình thường, nếu không vụ án của Đồng Sinh sẽ trở thành vụ án mãi mãi không được giải?
Lúc này Bạc Cận Ngôn lại nói: “Anh nhất định tìm được Đồng Sinh.”
Giọng điệu rất nhẹ lại kiên định là vì lời hứa với một tội phạm trước khi chết. Trong lòng Giản Dao chấn động.
Dĩ nhiên, sau một thời gian tương đối ngắn, dưới sự kiên trì của Bạc Cận Ngôn, cảnh sát rốt cuộc cũng tìm một nơi bí mật hơn ở trên núi, tìm được hài cốt của Đồng Sinh, cũng kết thúc vụ án và hợp táng với Tạ Mẫn, chuyện này bàn sau.
Lúc này, hai người đều im lặng một hồi, Giản Dao nói: “Em vẫn còn một nghi vấn: “Mặc dù Tạ Mẫn đã chịu áp lực tinh thần trong thời gian dài, nhưng Phó Vĩ rốt cuộc đã làm cái gì kích thích đến bà ấy, khiến bà ấy động thủ giết Phó Vĩ, dù sao ngoại trừ háo sắc, Phó Vĩ thoạt nhìn không liên quan đến toàn bộ sự việc.”
Bạc Cận Ngôn cười nhạt.
“E là, trên đời này chưa từng có chuyện không có chút liên quan nào, lừa gạt được tâm lý tội phạm của anh.” Anh nói: “Còn nhớ, lần đó đột nhập vào nhà họ Diêu anh đã nói cho một mình em nghe những ám chỉ đó không?”
Giản Dao suy nghĩ một chút. Nghĩ tới.
Ngày đó hai người bọn họ và Phương Thanh giả bộ ‘xông’ vào nhà họ Diêu, kết quả đã gặp một con chó hung dữ cũng lần đầu tiên gặp Triệu Hà và Đồng Mẫn.
Giản Dao suy nghĩ, rồi sắc mặt hơi nóng lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, anh đã từng nói: Anh đã xem em như một phần thân thể của mình, vì thế có một vài suy nghĩ không xác định, anh cũng chỉ nói với một mình em.”
Cô dùng một đôi mắt dịu dàng nhìn anh, Bạc Cận Ngôn cũng nhìn sâu vào đôi đồng tử của cô, nháy mắt cảm thấy có chút vui vẻ. Ừ, anh nghĩ, anh lại cảm thấy cơn sóng mênh mông trong lòng cuộn trào nữa rồi. Nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt nở nụ cười nói:
“Anh rất vui, em đã nhớ kỹ còn trình bày nó một cách rõ ràng nhất. Nhưng lúc điều tra vụ án chúng ta vẫn nên chuyên tâm một chút.”
Giản Dao: “… Anh rốt cuộc có nói hay không?”
Bạc Cận Ngôn lúc này mới mím môi, trong mắt hiện lên màu sắc lành lạnh.
“Anh nói: Ở trong hồ sơ điều tra ghi chép, có một vài chi tiết thật nhỏ, đang dùng cách bí ẩn nào đó liên hệ với nhau, thời gian tử vong và chân tướng bị che giấu đang lộ ra nụ cười giễu cợt với anh.”