Hai người cũng im lặng một hồi, Giản Dao bưng tách trà tới. Phương Thanh nói cảm ơn, từ từ uống một hớp rồi nói: “Giáo sư Bạc, thứ cho tôi nói thẳng, từ khi anh phác thảo ra bức chân dung tâm lý tội phạm, trong lòng tôi và các anh em vẫn luôn bất ổn. Chúng tôi phá án, từ trước đến nay đều tìm hiểu nguồn gốc, đi từng bước, gỡ ra mối quan hệ giữa tình nghi và người bị hại một cách rõ ràng. Động cơ của hắn, quá trình hắn gây án, tình cảm và logic của hắn…Hung khí dấu vết, thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được. Quá trình có thể rất vất vả, rất mệt mỏi, nhưng trong lòng cảnh sát chúng tôi có lòng kiên định
Thế nhưng, vụ án này, tôi thừa nhận nó rất khó. Cấp trên lại cho thời gian rất ngắn, Chúng tôi không tìm ra một chút liên hệ giữa hung thủ với người bị hại, không tìm ra động cơ phạm tội logic. Trinh sát chúng tôi rơi vào tình huống khó khăn. Bức phác thảo anh cho chúng tôi, chúng tôi đã hiểu, mỗi một điều của nó đều hợp logic, khiến người ta cho dù có bị đẩy vào mây mù cũng có cảm giác nhìn thấy mặt trời.
Nhưng hình dung như thế đã thoát khỏi quá trình, thoát khỏi chứng minh thực tế. Chúng tôi đã từng học qua tâm lý tội phạm ở trường cảnh sát. Tôi biết có lẽ anh từ hành vi của tội phạm, trực tiếp đưa ra kết luận. Suy cho cùng, đó chỉ là một loại suy đoán. Mà bây giờ, nếu như tôi báo cáo những điều này với cấp trên. Ngộ nhỡ….Tôi nói là ngộ nhỡ, dựa theo phác thảo của anh nhưng lại không tìm được nghi phạm thì sao?
Giản Dao nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn. Mà anh im lặng trong giây lát, nhưng chỉ mỉm cười.
“Anh không phải là người đầu tiên nghi ngờ tâm lý tội phạm của tôi.” Anh nói: “Hàn Trầm thành phố Giang, một thần thám trong lĩnh vực điều tra theo cách truyền thống, chắc anh cũng có nghe nói, anh ta cũng từng thành kiến và nghi vấn tương tự --- nhân tiện chen thêm một câu. Anh ta tìm vợ mình, tìm suốt năm năm. Mà năm đó, tôi tìm Giản Dao về chỉ mất một tháng. Trở lại chuyện chính, tôi hiểu sự nghi vấn của anh, mặc dù anh không hiểu bản chất tâm lý tội phạm là ở đâu.”
Phương Thanh cũng không tức giận, cười cười tiếp tục nghe. Giản Dao lại nhìn Bạc Cận Ngôn bằng ánh mắt tán dương. Dù sao, hiện tại anh đối mặt với nghi vấn, cũng không cười lạnh, châm chọc, mà còn có thể nói cười một chút, có vẻ đã thành thục hơn rất nhiều?
Khụ khụ… Hình như cô có phần thiên vị anh.
“Tâm lý tội phạm và điều tra hình sự truyền thống, chưa bao giờ đối lập quan hệ, cũng không phân chia cao thấp. Chỉ có điều, trong mắt các người, chứng cứ là bằng chứng thực tế, mà trong mắt của tôi, căn cứ chính xác là hành vi. Đồng thời, trong cái sườn tôi viết, tôi chưa từng bỏ qua những bằng chứng hiện vật, cùng với logic phạm tội?”
Bạc Cận Ngôn nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Dưới tình hình chung, điều tra hình sự triều thống cũng được. Nhưng có một vài vụ án, qua năm này tháng nọ, chúng ta không có dấu vết, mối liên hệ giữa người bị hại và hung thủ, bị người hoặc nhân tố hoặc trong thời điểm ngoài ý muốn bị chặn đứt. Có những vụ án giết người liên hoàn có năng lực, có tổ chức, cũng có những đặc điểm tương tự. Lẽ nào đầu mối bị chặt đứt thì để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?
Khi điều tra hình sự truyền thống bất lực, thì tâm lý tội phạm phải đứng ra thôi.”
Trong lòng Giản Dao chấn động mà Phương Thanh thì im lặng.
“Quả thật tôi có nhiều kết luận là suy đoán dựa trên tâm lý học. Tôi tạm thời gạt bỏ nguyên nhân và quá trình khiến vụ án mất phương hướng, lợi dụng phân tích hành vi, trực tiếp xác định phạm vi nghi phạm. Các người thân ở trong đó, tôi chỉ đứng quan sát ở đằng xa. Chỉ cần có suy đoán, thì vấn đề sẽ có độ chuẩn xác. Vì thế thứ chúng tôi gánh vác, mạo hiểm hơn so với các người. Trong và ngoài nước, không phải chưa từng xuất hiện, bởi vì khung sườn tâm lý tội phạm sai lầm dẫn đến không bắt được tội phạm. Nhưng, vì có mạo hiểm mà không dám gánh vác trách nhiệm sao? Vứt bỏ khả năng phá án cuối cùng sao?
Không, một học giả tâm lý tội phạm sẽ không buông tha, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội chúng tôi cũng cố đạt được, khiến cho người chết vô tội được nhắm mắt.”
Giản Dao và Phương Thanh đều im lặng không nói, Bạc Cận Ngôn vừa cười, vừa nói: “Huống chi, từ khi tôi vào nghề đến nay – Giản Dao, không sai. Lần thứ hai tôi tuyển An Nham, dùng từ ‘mới vào nghề’ – tôi cũng chưa từng có sai lầm.”
(Ý Bạc giáo sư là lần đầu tuyển trợ lý là Giản Dao cũng không sai, lần thứ hai tuyển An Nham cũng không sai)
…
Phương Thanh hỏi: “Kế tiếp hai người có dự định gì không?”
Bạc Cận Ngôn liếc mắt nhìn sân nhà phía xa xa, nói bằng giọng ý vị thâm trường: “Chúng tôi định đến nhà họ Diêu xem một chút, nhưng không bằng con đường chính thức.”
Giản Dao trợn mắt: “Anh định tự tiện xông vào nhà riêng của dân à?”
Phương Thanh lại cười nói: “Các người là khách du lịch,
Giản Dao liếc nhìn Bạc Cận Ngôn. Đây là Phương Thanh nha, bộ dạng cảnh sát lưu manh giống hệt Hàn Trầm. Bạc Cận Ngôn đơn thuần thẳng thắn nhà cô, học được khi nào? Trong miệng nhìn không hơn bọn họ, sẽ thành cả ngày ở chung với nhóm cảnh sát cũng bị hư rồi sao?
Phương Thanh nói: “Tôi đã gặp Diêu Viễn Qua, cũng đã vặn hỏi không ít nhân viên trong khách sạn, tôi đi không tiện. Nhưng, tôi sẽ quan sát giúp các người.”
“Vậy lên đường thôi.” Bạc Cận Ngôn đứng lên, nắm tay Giản Dao: “Em yêu, anh dẫn em đi xem cảnh sắc trong nhà của kẻ tình nghi.”
Giản Dao bình tĩnh đặt tay trong lòng bàn tay anh.
Phương Thanh nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, cảm thấy buồn nôn muốn chết nhưng không khỏi có chút ước ao
Bạc Cận Ngôn với Giản Dao đi ở phía trước, Phương Thanh xa xa đi theo ở phía sau.
Giản Dao thấp giọng nói: “Em vẫn không hiểu. Bởi vì nhà họ Diêu cũng nằm trong phạm vi, anh đã muốn đến nhà người ta xem một chút? Nhưng lại không đến những nhà khác.”
Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười: “Em quả nhiên là người hiểu anh nhất. Trên thực tế..” Anh liếc mắt nhìn Phương Thanh ở phía sau lưng, hạ giọng, xít lại gần bên tai cô: “Còn có một vài phát hiện, hôm qua anh chưa nói ở đồn cảnh sát.”
Giản Dao khó hiểu: “Vì sao không nói?”
Bạc Cận Ngôn nói: “Bởi vì chỉ là một vài cảm giác thôi. Phương Thanh bọn họ không có chú ý, trong ghi chép điều tra của anh, còn có một vài lưu ý rất nhỏ, Dựa vào phương thức bí ẩn nào đó, phát hiện ra mối liên hệ. Đó cũng chính là thứ mà cảnh sát muốn tìm kiếm..Anh gần như cảm thấy, thời gian tử vong và chân tướng bị che giấu, đang mỉm cười giễu cợt với anh.”
Ví dụ nghệ thuật như vậy, Giản Dao thật sự không hiểu: “Ồ...”
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô một cái nói: “Anh không bao giờ nói cho người khác biết những ý nghĩ không xác định trong đầu mình, ngoại trừ em. Bởi vì anh đã xem em như một bộ phận trên thân thể anh.”
Giản Dao nở nụ cười: “Được.”
Bên ngoài sân nhà họ Diêu là một bức tường thấp , còn có hoa viên và hàng rào. Bởi vì trên cây cổ thụ ngoài sân treo một tấm biển: Sân nhà riêng tư, người không có phận sự, miễn vào. Bên cạnh có một con đường nhỏ thông với khách sạn. Vì thế, những người khách thông thường sẽ không đến chỗ này.
Ba người tránh khỏi chú ý của nhân viên phục vụ, rất nhanh đã đi đến bên ngoài sân. Vốn muốn trèo qua tường để vào trong, nhưng lại có một con chó mực lớn nằm ở đó, nhìn chằm chằm.
Không ngờ, lúc này Phương Thanh lại nảy ra chủ ý, chỉ thấy anh ta ra dấu với hai người Bạc Cận Ngôn, sau đó tự mình tới gần con chó, cũng không biết anh ta dụ dỗ bằng cách nào, mà con chó dữ yên tĩnh lại, bất động nằm úp sấp bên cạnh anh ta.
Bạc Cận Ngôn rất kinh ngạc, Giản Dao cũng thấy thật kì diệu, Phương Thanh cười một tiếng nói: “Chó nghiệp vụ hung dữ nhất trong đội cảnh sát đều do tôi huấn luyện.”
Mãi đến lúc xoay người, bò vào trong vườn hoa nhà họ Diêu, Bạc Cận Ngôn vẫn nhẹ giọng khen ngợi: “Phương Thanh này, thật tài hoa.”
Giản Dao cảm thấy buồn cười, người ta sắc bén, cứng cỏi, quản lý cả đội điều tra, từng dùng một chiêu quăng ngã anh nằm trên mặt đất, không thấy anh khen người ta. Người ta đi trêu chọc chó, lại khiến anh nhìn không chớp mắt, khen ngợi không ngớt.
Đúng lúc này, hành lang phía trước có một người đi tới. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhìn thấy mặt của người đó, đều ngẩn ra.