Thế này cũng quá lúng túng rồi. Dù sao cũng không thể cứ ẩn thân đến bệnh viện xem bệnh chứ. Đây là muốn lên hot search ngồi tranh với chị Sảng sao? ~~
Nhìn lại Trần Kiến Bạch dù bị dược tính hoành hành mà vẫn vững như chó già, chẳng thấy hoảng loạn tí nào, Mạnh Nhạc Nhạc thầm kinh ngạc, chẳng lẽ anh cho rằng tới địa điểm an toàn rồi là có thể giải trừ ẩn thân sao?
Trên thực tế, giáo sư Trần cũng đúng là nghĩ như vậy, cho nên anh căn bản không thèm để tâm đến việc bị đánh thuốc, thậm chí còn thầm tính rất hay, rằng 30 phút đi bộ sẽ vừa vặn đến được một bệnh viện trong thành phố bên cạnh. Quá ổn!
Mạnh Nhạc Nhạc hơi do dự, nhưng cũng không tiện mở miệng, nói xong lại cần phải giải thích vì sao lại không được, bất kể là về mặt vũ khí hay phù chú, theo lý thuyết hẳn đều có thể giải trừ tùy ý mới đúng.
Nhưng cố tình hệ thống lại bỏ thêm một tầng bảo hiểm vào đây, làm tình huống giờ thêm xấu hổ.
-----------------
Trong lúc do dự thì hai người đã tiến vào nội thành, muốn tới bệnh viện mà Trần Kiến Bạch nói, lộ trình gần nhất là đi xuyên qua quảng trường Kiều Đông.
Hiện tại là 9h tối, đúng là giờ người người đi bộ tập thể dục, hai người phải cẩn thận tránh né người đi đường cùng xe cộ, lại gặp phải mấy đôi yêu đương vụng trộm yêu đương nơi công cộng.
Vất vả lắm mới đi đến lối đi ra quảng trường, người đi đường cũng dần đông hơn. Một thằng bé trượt patin đột nhiên lao thẳng về hướng bọn họ, Mạnh Nhạc Nhạc giật mình kinh hãi, quả là thời điểm tốt để thấy tác dụng của việc tập võ, cô lấy tốc độ cực nhanh kéo người đàn ông vào lòng, lập tức xoay người cực kỳ soái khí, nhưng cảnh mỹ nữ cứu anh hùng lãng mạn như trong tưởng tượng lại không thấy xuất hiện... Mà là. . .
Hai người ngã nhào xuống mặt đất bằng tư thế hết sức chật vật, đau ơi là đau.
Chờ hoàn hồn rồi, lại phát hiện cả hai đang ôm chặt lấy nhau.
Đúng chính là tư thế cẩu huyết kinh điển trong tiểu thuyết, Mạnh Nhạc Nhạc có thể cảm giác được người đàn ông đè trên người truyền đến nhiệt độ nóng hổi, cùng với thứ gì đó đã đứng thẳng phồng lên dưới lớp quần tây.
Trong lòng cô thầm thở dài, chuyện này dù sao cũng do mình gây ra, hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan bây giờ tất nhiên cô phải có trách nhiệm giải quyết rồi.
Vừa nghĩ, cô đã thử thăm dò thò tay xuống giữa háng người đàn ông, khẽ xoa nắn cây gậy đã sắp chọc rách quần bung ra kia.
---------------
Quả thực Trần Kiến Bạch đã cực kỳ khó chịu, phán đoán của anh với dược hiệu có lẽ hơi sai lệch, nồng độ tinh khiết của hợp chất hẳn còn cao hơn 2% mà anh tưởng.
Dục vọng trong thân thể đã không thể bị áp xuống bằng vào tự chủ nữa, cố tình lúc này lại ôm phải thân thể nữ tính đẫy đà vào lòng, cô gái còn dùng tay chơi đùa thứ đồ kia.
Nhưng ngay cả khi đã khó chịu như vậy, Trần Kiến Bạch vẫn chính là Trần Kiến Bạch, không phải hạng người có thể dễ dàng đầu hàng vì dục vọng, người đàn ông hơi nheo mắt, dùng chút lý trí cuối cùng mở miệng.
"Điều 237 luật Hình sự, sử dụng bạo lực, hiếp đáp hoặc các phương pháp khác cưỡng chế dâm loạn người khác, luận tội từ 5 năm tù có thời hạn hoặc tạm giam trở xuống, các tình tiết tụ tập hoặc ở nơi công cộng sẽ bị định tội tăng thêm."
Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt trọn vẹn đủ 2 phút, Điều 237 luật Hình sự? Tội dâm ô?
? ? ?
Cô - Mạnh Nhạc Nhạc, bởi vì muốn giúp Trần Kiến Bạch là anh thư giải dược tính, mà bị anh lên án phạm vào tội dâm loạn? Excuse me?
Được! Được lắmmmmmmmm!!!
Rồi, tội dâm loạn đúng không, hôm nay cô mới không thèm chạm vào cha nội này!
Một người tàng hình như anh, không thể đến bệnh viện, cũng không tìm được gái, đến búp bê bơm hơi cũng không có, giờ cô rất muốn xem anh sẽ làm thế nào đấy!!!
Bị cáo phạm tội dâm loạn —— Mạnh Nhạc Nhạc quyết định tu thân dưỡng tính triệt để, tuân thủ luật pháp, một lần nữa làm người.
Cô ung dung đứng dậy, bò lên khối điêu khắc hình con trâu bên cạnh, hình thể khối điêu khắc khổng lồ, thủ pháp cắt gọn tinh mỹ, còn cấm du khách leo lên.
Ngẫu nhiên cũng có du khách đứng ở bên chụp ảnh, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc tin rằng, nếu không phải cô đang tàng hình, đám trẻ con mà thấy có người bò lên chỗ này, còn đang cưỡi vô cùng vui vẻ, dám chắc sẽ ghen ghét khóc toáng lên.
----------------------------------
Trần Kiến Bạch bị đống lời vừa buột khỏi miệng làm hối hận, anh cũng biết cô định giúp mình mình giải bớt dược tính.
Đã đến khu vực nội thành, Mạnh Nhạc Nhạc lại vẫn chưa giải trừ trạng thái ẩn thân, thật ra anh cũng đã lờ mờ đoán được nguyên nhân vì sao, chỉ là tình huống bây giờ quá đột ngột, 'chỗ đó' của anh còn chưa từng bị người chạm đến nữa là bị sờ soạng khiêu khích như thế.
"Gái lớn vừa lên kiệu hoa lần đầu', đầu óc Trần Kiến Bạch thành ra bị díu, lỡ mồm nói mấy câu chẳng hiểu mô-tê gì cả.
Còn không đợi anh xin lỗi, cô gái đã đứng dậy bỏ đi, còn bò lên bức tượng, từ trên cao nhìn xuống anh, như đang định xem trò hay gì sắp diễn.
Trần Kiến Bạch khẽ mím môi, tôn nghiêm của anh không cho phép anh làm ra hành động cầu xin, nhưng mà dục vọng trong thân thể thật sự đã khó có thể chịu đựng, chỗ kia như sắp nổ tung đến nơi.
Là một nhà khoa học, anh đương nhiên biết rõ, loại dược tính này không phải thứ nhẫn nại một chút là được, chỉ sợ càng cố nhẫn nhịn, sẽ lại càng sinh ra tác dụng phụ lớn hơn.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy, trước mắt đã hơi mơ hồ, nhìn thoáng qua tình cảnh bốn phía, phát hiện chỉ có sau bức tượng con trâu kia là tiếp giáp khu vực công trình xanh nên ít người qua lại. Anh cất bước đi qua.
Lúc Mạnh Nhạc Nhạc phát hiện Trần Kiến Bạch đang đi về phía mình còn chọt kinh ngạc, chẳng lẽ anh không nhịn được nữa?
Nhưng giây tiếp theo đã lại thấy, người đàn ông rẽ ngoặt một cái, tránh ra đằng sau bức tượng.
Lúc Trần Kiến Bạch đi vòng qua, Mạnh Nhạc Nhạc đã nhìn thấy anh sắp không đứng vững nổi nữa, mồ hôi tuôn như mưa trên đầu rơi xuống, nhưng người lại quật cường không nói một lời nào.
-----------------------
Trần Kiến Bạch nằm trên một tảng đá đằng sau bức điêu khắc, nơi này không có ai, hơn nữa bởi vì có bức tượng chắn mất, mọi tầm mắt cùng bóng người đều sẽ bị ngăn cách, chỉ có cô gái đang cưỡi trên con trâu kia là có thể nhìn thấy anh.
Anh chậm rãi quay người, đưa lưng về phía cô, thế này mới xem như có được một không gian riêng tư nho nhỏ.
Trong đầu anh thầm hồi tưởng lại cảm giác vừa bị cô xoa nắn, cây gậy dưới hàng chợt giật nảy lên một cái thật mạnh, rõ ràng là đang kháng nghị.
Trần Kiến Bạch thở dài, trong lòng thầm mặc niệm, tính dục là một loại dục vọng bản năng, có lợi cho việc sinh sản ra thế hệ kế tiếp, không phải việc gì đáng xấu hổ.
Huống hồ, rất khó để tránh khỏi có phản ứng với dược tính của testosterone propionate, bản thân anh cũng nên nhìn thẳng vào vấn đề rồi tìm kiếm biện pháp giải quyết thôi.
Làm xong bước chuẩn bị tâm lý, anh dần dần chuyển tay xuống phía dưới, học theo thủ pháp vừa rồi của cô tự xoa nắn, ngoài miệng thì nói không cảm thấy thẹn, nhưng mặt vẫn hồng như sắp nhỏ máu.
Mới bắt đầu xoa nắn thì còn thấy giảm bớt được vài phần, nhưng chỉ vài phút sau lại chẳng thấy khoái cảm, ngược lại chỉ mang đến cơn trống rỗng ngứa ngáy lớn hơn.
Mà còn hoàn toàn không có được cảm xúc muốn rên lên vì sung sướng như khi Mạnh Nhạc Nhạc làm cho, giống như đang gãi ngứa cách lớp vải vậy.
Thật sự không còn cách nào, Trần Kiến Bạch chỉ có thể kéo khóa quần ra, miễn cưỡng nhét tay vào, trực tiếp chạm vào gậy thịt tô cứng nóng như lửa kia, khẽ sục từ trên xuống dưới, xoa xoa nắn nắn, rốt cuộc đã thấy thoải mái hơn một chút.
Thân thể được thoải mái hơn, đầu óc cũng thanh tỉnh được chút ít, giờ anh mới muộn màng nhận ra, bản thân đang ở ngay giữa công viên người đến người đi, mà vạch quần - kéo khóa - thủ dâm.
Nhận ra rồi, cơn xấu hổ kịch liệt lại ập đến. Toàn thân Trần Kiến Bạch cứng đờ, vụng trộm rút tay ra, làm như không có việc gì ngẩng đầu lén nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, lại thấy hình như cô đang xem phong cảnh, không chú ý đến mình, thế là anh lại nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một lát sau, anh lại không nhịn được len lén liếc nhìn, thấy hình như cô đang chụp ảnh mấy bạn nhỏ, vẫn không chú ý mình, thế là lại không nhịn được đút tay vào, sục lên sục xuống.
--------------------
Mạnh Nhạc Nhạc đã buồn cười muốn chết, thật rất muốn di động sẽ chụp được hình ảnh này.
Người đàn ông này còn tưởng cô không nhìn thấy chắc? Bức tượng này cao như vậy, giờ cô cứ như thầy giám thị đang trông thi, có thể nhìn được rõ ràng đống động tác nhỏ của đám học trò.
Còn thỉnh thoảng nhìn lén cô làm gì vậy? Thừa dịp cô không chú ý lại lén lút đút tay vào quần xoa xoa nắn nắn.
Nói thật, đừng nói là động tác vụng về của anh, ngay cả màu da của hàng họ anh lộ ra dưới khóa quần, cô đều có thể nhìn thấy hơn phân nửa.
Cũng không thể không nói, anh trông vậy mà rất có "điều kiện" nha.
Nhưng mà 20 phút sau, Mạnh Nhạc Nhạc đã cười không nổi nữa.
Người đàn ông từ lén lút xoa nắn, đến điên cuồng sóc lọ. Chỗ kia như sắp trầy da đến nơi, nhưng vẫn không thể ra được.
Dục vọng trong thân thể chồng chất không được thỏa mãn càng ngày càng cao, Trần Kiến Bạch cũng chỉ biết giương mắt nhìn bất lực.
Đôi mắt anh đã đỏ ngầu, mang theo dục vọng đậm sâu không thể ẩn giấu.