Lạc Dư lại bị đem trở lại Ma cung, nhưng lần này cậu không bị Ma Thiên Vũ nhốt như lần trước, chỉ có điều tên này ngày nào cũng bám dính khiến cậu có chút đau đầu.
Lạc Dư nhăn mày nhìn Ma Thiên Vũ nói:
- Ma Thiên Vũ, ngươi không có chuyện gì phải làm sao.
Ma Thiên Vũ nhướn mày:
- Đương nhiên là có a, hơn nữa còn rất quan trọng.
- Vậy sao ngươi còn ở đây, không mau đi đi.
Ma Thiên Vũ cười híp mắt nói:
- Ngươi biết việc quan trọng đó là gì không ?
Lạc Dư cắn một miếng linh quả bĩu môi nói:
- Việc của ngươi làm sao mà ta biết được...ta..
- Điều quan trọng nhất đối với ta bây giờ ... chính là ngươi.
-...
Lạc Dư cười gượng:
- Ngươi đừng nói linh tinh.
Ma Thiên Vũ bắt lấy tay Lạc Dư kéo vào lòng:
- Ngươi làm sao biết ta nói thật hay giả chứ, ngươi... vốn dĩ chưa từng tin ta.
Hai người đều trầm mặc không nói, Lạc Dư quay mặt sang chỗ khác lảng tránh nói:
- Ừm, ta hơi mệt, ta muốn nghỉ ngơi.
- Được, vậy ta đi đây.
Lạc Dư đá đá chân, mặt cậu hơi đỏ lên, Ma Thiên Vũ là đang tỏ tình với cậu đúng không.
Ma Thiên Vũ đi đến thư phòng, hắn cũng có rất nhiều việc cần phải xử lí a.
Thời gian rất nhanh lại qua đi, 5 năm, đối với thần giới chỉ là một cái chớp mắt nhưng đối với Lạc Dư đó là thời gian vui vẻ nhất, cậu được ở bên người mìn thích, được người đó cẩn thận chăm sóc từng li từng tí, cậu, hình như không hận Ma Thiên Vũ nữa, nhưng cậu không muốn ở bên người hại toàn tộc mình, làm sao bây giờ.
Lạc Dư lắc lắc đầu đẩy lùi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Ma Thiên Vũ thấy cậu làm ra động tác ngốc nghếch như vậy thì bật cười:
- A Dư, mau qua đây ăn thôi, lát nữa ta có việc phải rời đi, có thể một thời gian sẽ không trở về.
Lạc Dư nhíu mày có chút nghi hoặc nhưng cũng không nói ra:
- Ta biết rồi.
Đợi đến khi Ma Thiên Vũ rời đi Lạc Dư mới chán nản ra ngoài đi dạo, hắn vừa đi qua hậu hoa viên thì nghe thấy có mấy người đang nói chuyện, đây là những tên thuộc hạ của Ma Thiên Vũ mà, bọn chúng làm gì ở đây.
Lạc Dư nấp sau một tảng đá,
- Hôm nay Ma Đế đại nhân và Liễu Thanh Trì đại chiến ở Loạn vong cốc, các ngươi mau trở về chuẩn bị rồi theo ta đến đó..
- Rõ...
Sắc mặt Lạc Dư biến đổi, Ma Thiên Vũ mới đến Đế cấp hậu kì không bao lâu làm sao có thể đánh thắng Liễu Thanh Trì đã đạt đến đỉnh phong một thời gian dài, chỉ cần có thời cơ liền đột phá chứ.
Lạc Dư không biết Loạn vong cốc ở đâu nên chỉ đành đợi mấy tên thuộc hạ của Ma Thiên Vũ rồi theo sau chúng đi đến đó.
Loạn vong cốc,
Một tầng kết giới đem Loạn vong cốc bao vây ngăn cách nó với thế giới bên ngoài, không một ai có thể đột phá nó vào bên trong.
Ngoài vòng kết giới bây giờ có không ít người, có người của các môn phái khác nhau, nhiều hơn đó là người của ma cung và người của Thiên kiếm tông.
Lạc Dư cải trang cùng những người khác ở bên ngoài chờ đợi, 1 ngày, 2 ngày...7 ngày.
Ma Thiên Vũ và Liễu Thanh Trì vẫn chưa ra ngoài, nhiều người đã bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên.
-/ Kí chủ tôi trở lại rồi a, cậu nhớ bổn bảo bảo không nè/
Âm thanh quen thuộc đột ngột vang lên khiến Lạc Dư sửng sốt ngây ra, mắt cậu sáng lên:
- Mèo mướp thúi, mi cuối cùng cũng xuất hiện, mấy năm nay mi rốt cuộc đi đâu vậy a.
250 ấp úng, ậm ừ nói cho qua:
-/ Tôi bị gọi trở về tổng bộ cập nhật nên mới mất tích một khoảng thời gian /
/ Mà khoan, cậu làm cái mà độ hảo cảm đã tăng đến 95% rồi a, tôi bỏ lỡ cái gì vậy/
250 thắc mắc, nó ở trong không gian tự nhiên độ hảo cảm cứ tăng vèo vèo làm nó tò mò a.
Lạc Dư không trả lời, cậu nhìn kết giới nói:
- Mèo mướp thúi, mi đưa ta vào bên trong được không.
250 bay lượn bên ngoài kết giới nói:
-/ 2000 tích phân/
- Được.
Lạc Dư lùi về sau tìm một chỗ kín đáo, trên người cậu phát ra một luồng ánh sáng trắng, một cái chớp mắt thân ảnh Lạc Dư liền biến mất.
Bên trong Loạn Vong cốc,
- Ma Thiên Vũ, lần này ngươi nhất định phải chết.
- Haha, ai chết vào tay ai còn chưa biết được đâu.
Khóe môi Ma Thiên Vũ nhiễm máu đỏ tươi, hắn cười cuồng dã không để Liễu Thanh Trì vào trong mắt nói.
Mục Ninh đứng bên dưới lo lắng nhìn Liễu Thanh Trì, tu vi hắn mới chỉ là Đế thần sơ cấp không thể can thiệp vào trận đánh của Đế thần hậu kì đỉnh phong được .
Liễu Thanh Trì lạnh lùng nhìn Ma Thiên Vũ, Thanh lam kiếm trong tay lóe ánh sáng lạnh đâm tới. Ma Thiên Vũ cười haha, Hấp huyết kiếm tròn tay hắn cũng không chịu yếu kém xông tới.
" keng" keng"...
Âm thanh đánh nhau vang lên, Ma Thiên Vũ mới đột phá lên Đế thần hậu kì không bao lâu, tuy hắn có khả năng đánh vượt cấp nhưng Liễu Thanh Trì cũng là yêu nghiệt ngàn năm có một của Thần giới, vượt cấp khiêu chiến đối với hắn cũng chẳng có gì là khó cả. Ma Thiên Vũ làm sao có thể địch lại người thiên phú ngang mình, tu vi lại hơn mình chứ.
Liễu Thanh Trì hất văng Hấp huyết kiếm trên tay Ma Thiên Vũ, cảnh tượng đập vào mắt Lạc Dư là Thanh Lam kiếm lóe lên tia sáng lạnh hướng đến trái tim của Ma Đế đại nhân đâm tới, sắc mặt cậu tái mét, không kịp suy nghĩ đã lao đến chắn trước người Ma Thiên Vũ.
" Phập"
" phụt"
Thanh Lam kiếm xuyên qua trái tim của Lạc Dư đem nó đánh nát. Cơ thể cậu từ từ trượt xuống rơi tự do trên không trung, Ma Thiên Vũ không kịp phản ứng lại, hắn chạm vào vệt máu đỏ tươi trên mặt, giọng nói khô khốc:
- A Dư...
Hắn bắt lấy cơ thể cậu ôm chặt lấy, môi hắn run rẩy, nước mắt chảy xuống, hắn giữ lấy vết thương trên ngực cậu lẩm nhẩm :
- A Dư, không sao đâu, ta, đưa ngươi đi, ngươi sẽ không sao đâu...
Lạc Dư cười nhẹ, ngắt quãng nói:
- Ma Thiên Vũ, ta.. vẫn không chấp nhận được việc .... ngươi giết Lạc gia , họ thực sự... rất quan trọng đối với ta..
- Ma Thiên Vũ, mạng này của ta cho ngươi, coi như trả lại ân tình 40 năm trước, ngươi... nợ Lạc gia ta , tổng cộng 537 người, ..
Giọng nói cậu nhỏ đi, nhưng câu nói cuối cùng Ma Thiên Vũ vẫn nghe được ,