Liên Hân bị nam nhân thanh tuấn săm soi tiểu huyệt như vậy, nhịn không được liền ưm lên một tiếng, duỗi tay đi sờ hạt đậu nhỏ của chính mình.
Tô Tử Tích vừa xoay người chuẩn bị đi lấy dụng cụ phụ khoa, nhìn thấy Liên Hân tự mình chơi đến khoan khoái, liền nhịn không được mà muốn bật cười.
Nữ hài này, bề ngoài bảo thủ ngoan ngoãn, hành vi lại phong tao dâm đãng, nhìn qua giống như phi thường hứng tình nhưng khí chất lại đơn thuần khó hiểu.
Bao gồm Liên Hân hiện tại dạng chân ở trước mặt hắn, nghiêm túc mà đùa bỡn tiểu huyệt. Hết thảy đều làm cho Tô Tử Tích có một loại cảm giác thanh thuần khó lý giải, giống như không cho cô chơi huyệt chính là khi dễ cô.
Tô Tử Tích đem hai bàn tay đang say sưa làm bậy đẩy ra.
"Đừng lau, lau rồi lại phải thoa dầu lần nữa."
"Mmm~"
Liên Hân khó chịu mà đem tiểu huyệt huyệt trả lại cho hắn.
Tô Tử Tích lấy thêm ít dầu bôi trơn lên kẹp mỏ vịt*, tách môi âm hộ, đem dụng cụ lành lạnh kia trực tiếp nhét đi vào.
Liên Hân bị dị vật tiến quân thần tốc làm cho kinh hoảng.
"Aa—— Cái gì vậy!"
Dứt lời, một chân theo phản xạ duỗi thẳng mà đá lên mặt Tô Tử Tích.
Bị bàn chân nhỏ nhắn nõn nà như vậy đáp lên trên mặt, Tô Tử Tích dùng đôi mắt sắc sảo liếc nhìn một cái.
"Không phải muốn khám phụ khoa hay sao?"
Liên Hân hu hu đổi ý "Khó chịu quá, bỏ cuộc, không khám cái này nữa. Làm cái khác có được không?"
Tô Tử Tích cười cười, lông mi dài rũ xuống, vẫn làm theo trình tự như cũ.
Hắn dùng lực để đầu kẹp căng cổ âm đ*o rộng ra, mới căng được một nửa Liên Hân đã khóc lên thành tiếng.
"Đừng đừng, không thoải mái gì hết. Đau muốn chết...bác sĩ ca ca, em bỏ cuộc~ hu hu" Liên Hân dùng chân nhỏ đá loạn xạ vào cánh tay hắn, khó chịu mà nức nở "Xin lỗi mà, từ bỏ, không chơi nữa..."
"A~? Vậy sao?"
Tô Tử Tích chậm rãi thu hồi hung khí, đứng dậy đem dụng cụ tẩy sạch, sau đó cởi bỏ găng tay, dùng cồn kháng khuẩn rửa qua một lượt.
Hắn quay trở về, hai tay chống trên bàn khám, cúi đầu nhìn Liên Hân rồi nói.
"Cơ thể vốn dĩ thực khỏe mạnh, không có bệnh liền không cần chơi, hiểu không bạn nhỏ?"
Liên Hân nhìn đũng quần Tô Tử Tích đang phồng một bọc thật to, cảm thấy hắn vô cùng lợi hại, như vậy rồi mà còn có thể nghẹn.
Nhưng vì cái gì lại phải nghẹn?
Thấy Tô Tử Tích giống như có ý định kết thúc buổi khám phi thường vô vọng này, Liên Hân vội vàng bắt lấy ống tay áo hắn.
"Em...em có bệnh."
Tô Tử Tích cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự đáng yêu.
"Bệnh gì?"
"Ngứa...chỗ đó rất ngứa, vừa nhìn thấy anh liền càng ngứa, tiểu huyệt bên trong thịch thịch mà nhảy. Mỗi ngày nghĩ tới anh đều ngứa đến chịu không nổi. Em khẳng định là có bệnh."
Liên Hân lấy hết can đảm, duỗi tay đi sờ bụng nhỏ của hắn, nũng nịu mà vặn eo lắc ngực.
"Bác sĩ ca ca, anh khám giúp em có được không, như thế nào lại ngứa như vậy a~"
Tô Tử Tích nuốt khan, ánh mắt càng ngày càng trầm.
Một loại hương khí nồng đậm mê người cứ quanh quẩn lượn lờ trước mặt.
Hắn liếm liếm môi, hơi khàn giọng.
"Phải không? Để tôi nhìn xem."
Tô Tử Tích kéo khoá quần tây, thả ra một cây cực đại côn th*t, trông không liên quan gì đến khí chất bên ngoài của hắn.
Cự vật bắn ra tới còn quơ quơ vài cái giữa không trung, cuối cùng dừng lại, sừng sững dựng lên một góc 45 độ.
Có lẽ khi nó an tĩnh trông cũng sẽ thanh tuấn giống như chủ nhân, nhưng lúc này đây, nhan sắc đỏ đậm cùng gân xanh bao phủ căn căn bạo trướng làm nó không xinh đẹp nỗi.
Liên Hân nhẹ nhàng rên lên một tiếng, duỗi tay muốn bắt lấy côn th*t.
Tô Tử Tích ngăn lại, đi đến phía trên bàn khám.
"Trước hết phải kiểm tra độ ấm, để tôi nhìn xem nhiệt độ bên ngoài cơ thể em thế nào."
Hắn bắt lấy đôi ngực trắng nõn đẫy đà của Liên Hân, vừa lòng mà vuốt ve, sau đó đem bộ vị cắm vào chính giữa, một bên thúc eo cảm nhận độ trơn trượt giữa hai bầu ngực, một bên bình phẩm.
"Tốt, thân thiệt bên ngoài còn tính bình thường."
Liên Hân thuận theo mà nâng người, mê muội nhìn hắn.
Bên trên một thân blouse trắng thánh khiết, bên dưới lại là bộ dáng phong tao, đứng cầm côn th*t tô to cắm giữa ngực cô.
Đại quy đầu giống như đạn pháo, từng chút từng chút mà đụng tới cằm.
Liên Hân nỗ lực duỗi đài đầu lưỡi quét qua đầu đạn no đủ kia, mỗi lần thành công liếm được một cái đều sẽ cười ra tiếng.
Cặp mắt phong lưu của Tô Tử Tích khoá trụ trên người Liên Hân, câu câu khoé môi.
"Đến đây, lại kiểm tra một chút độ ấm khoang miệng."
Hắn giơ hai ngón tay nhéo lấy cái cằm nhỏ xinh, làm cô há to miệng, sau đó đem thịt trụ thô dài trực tiếp cắm vào.
Liên Hân tận lực căng mồm, vì dương v*t hắn quá dài nên chỉ có thể nuốt vào một chút, miễn cưỡng thừa nhận khẩu giao.
Tô Tử Tích ngửa đầu phát ra một tiếng thở dài.
"Khoang miệng độ ấm rất tốt, rất biết ngậm. Ngoan, liếm một chút."
Liên Hân phát ra âm thanh nhấm nuốt, ân a mỹ vị.
"Ăn ngon không?"
Tô Tử Tích đem côn th*t ướt dầm dề rút ra, ở quầy thuốc nằm sát vách tường lấy ra một viên nho nhỏ, sau đó nhét vào miệng Liên Hân.
"Gì vậy?" Cô mờ mịt hỏi.
"Thuốc tránh thai."
Liên Hân định nói mình không cần, bất quá nếu uống vào cũng không có gì, nên thôi.
Tô Tử Tích điều chỉnh góc độ bàn khám, đứng giữa hai chân kiều kiều mị mị mà giơ lên cao của Liên Hân, nắm lấy côn th*t quét qua huyệt khẩu.
"Kế tiếp, thông qua âm đ*o đo đạc nhiệt độ bên trong cơ thể."
"A~ ưm——"
Liên Hân lắc mông, đẩy hông lên xuống, quy đầu của Tô Tử Tích nhầy nhụa cọ vào âm đế, hạt đậu nho nhỏ liền sưng đỏ dựng dậy mà hướng hắn chào hỏi, Tô Tử Tích cười cười.
"Thật là lễ phép."
Sau đó hắn liền dùng đầu đạn thô to tách hai cánh môi ra, từ từ nhập tiến tiểu huyệt nhỏ hẹp.
Động tác của Tô Tử Tích thong thả nhưng đầy kỹ xảo, mỗi lần đi vào một chút liền nhích trở ra, cực kỳ kiên nhẫn mà dùng côn th*t chậm rãi trêu ghẹo huyệt động.
Liên Hân sắp bị hắn lộng điên rồi, một bên vui thích gắt gao bóp chặt lấy hắn, một bên thúc giục.
"Ca ca~ nhanh lên một chút, ngứa quá..."
Tô Tử Tích cười một cái, đột ngột thẳng lưng cắm ngập vào trong.
"Ha——!"
Liên Hân bị tập kích bất ngờ, cắm sâu đến tê dại, cô run rẩy mà thở dốc.
Nam nhân này kỹ thuật giường chiếu quả thực quá cường.
Chốc lát đâm theo quy luật chín cạn một sâu, chốc lát lại như mưa như bão mà xỏ xuyên không dứt.
Khi cạn liên tục nghiền nát điểm G, khi sâu đâm đến tử cung Liên Hân đều bủn rủn nở rộ.
Điểm mẫn cảm trên người đồng loạt bị kích thích, Liên Hân cơ hồ toàn bộ quá trình đều kịch liệt mà phun nước, vừa mới há mồm ân a gào khóc được vài tiếng liền bị Tô Tử Tích bịt kín miệng.
"Đừng kêu, đây là bệnh viện, bên ngoài đều có người, ngoan một chút."
Tô Tử Tích lắc hông, dùng mông rắn chắn xoay tròn ở giữa hai chân Liên Hân.
côn th*t khuấy đảo chọc phá bên trong, bên ngoài âm đế trơn trượt liên tục bị ma sát, dâm thuỷ không ngừng ồ ạt chảy dọc xuống làm một mảng quần của Tô Tử Tích bị tưới đến ướt đẫm.
Tô Tử Tích thở hổn hển, đem Liên Hân bế lên, hắn xác thật là lần đầu tiên làm một nữ nhân mẫn cảm tao lãng như vậy.
Hắn mang hai chân cô gác đến trên eo, đang muốn dùng thế đứng mà cắm liền nghe được cửa phòng khám bị người đẩy mở.
Vài nữ y tá tiếng vào trong lấy đồ, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, bên trong mành, Liên Hân khẩn trương co chặt huyệt động.
Tô Tử Tích rít qua kẽ răng một tiếng, nhỏ giọng thở dốc, hắn đem Liên Hân ấn ở trên tường, thấp thấp mà nói.
"Đừng rên, bọn họ tuỳ thời đều có khả năng vén rèm tiến vào."
Sau đó cư nhiên phi thường ác liệt mà bắt đầu tiếp tục cắm huyệt.
Lát sau y tá đều đi ra ngoài, thế nhưng bọn họ lại quên đóng cửa.
Phòng khám bỗng dưng bị mở toang hoác, chỉ cần một cái liếc mắt sẽ người ngoài nhìn thấu.
Bên ngoài tiếng người tới tới lui lui, hai người vụng trộm làm tình ở phía sau mành luôn duy trì trạng thái khẩn trương cùng hưng phấn.
Liên Hân gắt gao đè nặng thanh âm, hai chân dạng rộng thừa nhận côn th*t rút ra thọc vào càng lúc càng nhanh.
Tô Tử Tích thật sự quá hư, hắn vừa cắm vừa khuấy đảo không ngừng.
Hông hắn đảo tròn giống như cái sàng, hướng đến tiểu tao huyệt của Liên Hân hăng hái mà động.
Liên Hân cắn chặt mu bàn tay, thân thể run rẩy.
Huyệt khẩu bắn ra dâm dịch tung toé dầm dề, cô trợn trắng hai mắt mà kịch liệt cao trào.
Tô Tử Tích rốt cuộc phát ra một tiếng áp lực gầm nhẹ, dùng tốc độ nhanh nhất mà đâm sâu.
Chốc sau hắn mới co chặt tinh hoàn, bắn đầy vào trong cơ thể mềm oặt của Liên Hân.
Cô đã ngất xỉu.
Qua một lát, Tô Tử Tích đem côn th*t vẫn còn căng đầy tiểu huyệt rút về, một dòng chất lỏng trắng đục dọc theo bắp đùi Liên Hân chảy xuống.
Hắn cúi đầu quan sát chính mình, y phục trên người căn bản đã thảm không nỡ nhìn.
Tô Tử Tích bèn dùng khăn sạch vệ sinh cơ thể cho Liên Hân, giúp cô mặc quần áo.
Sau đó, hắn đem cửa phòng khám khoá lại, bắt chéo chân ngồi ở một bên chờ đũng quần tây khôi phục trạng thái bình thường, tranh thủ dùng di động xử lý sự vụ.
***
Liên Hân tỉnh lại, nghe được hệ thống nhắc nhở.
《Ký chủ, bởi vì ngài chưa thành công xịt nước hoa bậc 1 lên người mục tiêu trước khi tính giao, lần này nguyên dịch không đạt tới yêu cầu, không có hiệu quả》
"......"
Liên Hân hết chỗ nói rồi, làm nãy giờ đều là phí công?
Tô Tử Tích vén khóe mắt lên nhìn cô.
"Tỉnh rồi?"
Liên Hân lắc lư chạy lại ngồi lên đùi Tô Tử Tích, hắn vòng tay ôm lấy eo nhỏ, tuỳ ý để cô dán dính cả người vào trong lồng ngực, tay kia vẫn cầm di động xử lý công việc.
Liên Hân ngượng ngùng xoắn xít, cào cào lên ngực Tô Tử Tích một chút.
"Chúng ta khi nào có thể làm tiếp..."
Tô Tử Tích kinh ngạc nhướng mày, vừa mới đem người làm cho ngất xỉu, hiện giờ lại muốn?
"Lại thèm?"
Liên Hân đỏ mặt, cái này hiển nhiên quá không thiết thực, bèn nhanh chóng lắc đầu.
"Ý em là, lần tới."
"À" Tô Tử Tích câu môi, cười cười "Thích tôi?"
Liên Hân gật đầu.
Tô Tử Tích siết chặt vòng tay, cúi đầu hôn phớt lên cánh môi hồng nhuận, sau đó tách ra, nghĩ nghĩ.
"Cuối tuần đi, tôi đến đón em."
Liên Hân đếm đếm, ngày kia là cuối tuần, còn miễn cưỡng có thể chống đỡ được, cho nên lật đật gật đầu.
Tô Tử Tích đem điện thoại đưa sang, nói "Số điện thoại, địa chỉ. Chính mình lưu vào."
Liên Hân ngoan ngoãn mà làm theo, còn rất có tâm cơ đem tên mình lưu thành: cuối tuần nhất định phải liên hệ với đại mỹ nhân.
Tô Tử Tích cười đến hai vai run rẩy.
Di động bỗng dưng nhảy tới tin nhắn của Phong Khải Ninh.
Tô Tử Tích thiếu chút nữa cười ra tiếng, trả lời lại.
Qua chốc lát, Phong Khải Ninh lại nhắn tới.
Tô Tử Tích đắc ý trả lời.
Liên Hân nhìn nhìn nốt ruồi trên khoé mắt của Tô Tử Tích hồi lâu, cảm thấy thật xinh đẹp, vì thế liền bám vào vai hắn, bò lên hôn hôn.
Tô Tử Tích ném di động, ôm chặt Liên Hân, bắt đầu một nụ hôn sâu.
***
Sau khi từ bệnh viện đi ra, hai chân Liên Hân vẫn luôn thực mềm, cô lết thân tàn đi lấy motor điện, buồn bực mà hỏi hệ thống.
"Vì cái gì không nhắc sớm một chút? Làm xong mới nói thì còn ích lợi gì nữa?"
《Cảnh cáo! Vu oan cấp độ một! Bổn hệ thống đã sớm nhắc nhở, nhưng não tế bào của ngài đều bận xử lý tính giao, căn bản không có nghe thấy》
"Thôi được."
Liên Hân vừa lái xe đến giao lộ, bỗng nhiên từ đâu vang lên tiếng còi cảnh sát, tiếng súng chỉ thiên cùng với ồn ào truy đuổi từ phía sau lưng.
Cô trì độn mà quay đầu lại xem, chỉ thấy có một nam nhân cao lớn lao như điên đến, móc thẻ cảnh sát ra giơ trước mặt mình.
"Cảnh sát đây! Trường hợp khẩn cấp cần trưng dụng phương tiện giao thông!"
Nam nhân chuẩn bị túm lấy motor, đem Liên Hân đẩy ra, lại phát hiện cô bị đai an toàn cột dính, vì vậy chỉ có thể nghiêng người ngồi vào yên sau, đem đầu Liên Hân ấn xuống, chân nhấn ga.
Xe máy đột ngột hướng đến phía trước, vù vù lao lên.
Liên Hân hoàn toàn chết sững, thật lâu sau mới cẩn thận mà ngóc lên hỏi.