Mọi người lần lượt tiến lên, mong có thể lưu lại ấn tượng đặc biệt trước mặt người đàn ông này. Cảnh Phạm vẫn còn ngây người thất thần, lúc hỗn loạn, bị người phía sau vô tình đẩy một cái.
Không hề báo trước, người cô mất thăng bằng, không bị không chế, chợt ngã về trước.
Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, tay theo bản năng quơ giữa không trung, muốn giữ cái gì ổn định mình.
Nhưng rốt cuộc không thể ổn định, quỳ sụp xuống đất, tay kéo cái gì.
Còn mặt vùi vào trong cái gì ấm áp…
Hỏng bét!
“…” Thịnh Gia Ngôn nhìn một màn trước mặt, khuôn mặt bình tĩnh trước sau như một cũng biến hóa mấy phen.
Cảnh tượng này, quá thực khó hình dung.
Cô ta trông cậy Cảnh Phạm có thể làm gì, cho Tổng giám đốc nhìn cô với con mắt khác, nhưng mà, cái này… đây không khỏi quá xa dự định rồi!
Cảnh Phạm bối rối chốc lát, cô cũng phát hiện, vừa rồi chung quanh hò hét ầm ĩ, lúc này yên lặng không tưởng tượng nổi, cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Cô chớp chớp mắt.
Chỉ cảm thấy ngũ quan trên mặt nóng bỏng, cho dù cách vải vóc cũng cảm giác được.
Hơn nữa, vật kia, còn càng ngày càng nóng, càng ngày càng có khuynh hướng cứng rắn.
Chờ chút!
Vải vóc?! Không phải là…
Cảnh Phạm chấn động, chợt ngẩng đầu lên…
Một chớp mắt kia, ý thức được cái gì, cô có cảm giác muốn ngất đi tại chỗ.
Tư thế lúc này của cô là gì?
Quỳ xuống trước mặt Hoắc Cảnh Thành cũng được đi, trong tay còn kéo dây nịt da của anh không buông, mặt lại… vùi giữa hai chân anh.
Đúng là gặp quỷ!
“Phạm Phạm, cậu mau đứng dậy đi!” Thịnh Gia Ngôn phục hồi tinh thần, vội vàng đi kéo Cảnh Phạm. Thật mất thể diện!
Lại nhìn người nào đó…
Sắc mặt tệ hại tới cực điểm.
“Tôi… cái đó…. Tôi bị người khác đẩy, không phải cố ý.” Cảnh Phạm cúi thấp đầu giải thích, cũng không biết là giải thích với ai.
Cái này căn bản không cách nào giải thích nha nha! Quá lúng túng!
Cô hơi giương mắt, ánh mắt lơ đãng liếc qua chỗ nhô lên của người đàn ông, ánh mắt run rẩy, mặt đỏ lên, tay cầm dây nịt giống như chạm điện, lập tức buông ra.
Nhưng tay còn chưa buông ra, cổ tay đã bị bàn tay nóng bỏng của người đàn ông giữ lại.
Đối phương dùng lực rất lớn, Cảnh Phạm cảm thấy đầu xương tay đều sắp bị anh bóp nát, đau đến mức cô lên tiếng.
Một chớp mắt sau, chỉ nghe một thanh âm lãnh trầm vang lên trên đỉnh đầu cô: “Ngẩng đầu lên!”
Ra lệnh tựa như vương giả chỉ thị.
Tiếng lòng Cảnh Phạm căng lên.
Giờ khắc này cuối cùng không tránh khỏi.
Cô còn đang chần chừ, một tay người đàn ông đột nhiên xuyên vào mái tóc dài của cô, chế trụ ót cô, thô bạo nâng mặt cô lên.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Cảnh Phạm nhìn khuôn mặt không thể quen thuộc hơn này, một đêm năm năm trước giống như bộ phim lướt qua trong đầu, qua mắt, trong lòng rung động.
Hoắc Cảnh Thành…
Đã lâu không gặp…
Khác với cô chính là đáy mắt người đàn ông lóe lên tia lạnh lẽo, gần như trong khoảnh khắc làm mạch máu cô lạnh cóng.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Cảnh – Phạm, quả nhiên là cô!”
Tên cô bị cắn rất nặng, giống như muốn nhai nát cô.
Cảnh Phạm lúng túng cười khan: “Hoắc tổng, đã lâu không gặp.”
Cô tận lực muốn thay đổi bầu không khí lúc này, nhưng bầu không khí không chút hòa hoãn.
Anh cúi đầu nhìn cô, mắt đầy giễu cợt: “Xem ra, qua nhiều năm, cô vẫn không có chút tiến bộ nào, vẫn không biết chừng mực như trước!”
Giọng anh rất êm tai, rất có từ tính. Nhưng giờ phút này, mỗi một chữ đều đâm cô máu tươi đầm đìa.
Danh xưng “dâm phụ” trong lễ đính hôn kia, cho dù qua năm năm, cũng chưa hề biến mất, ít nhất, trong mắt người đàn ông này là vậy.
Ngón tay Cảnh Phạm căng thẳng. Một lát sau, cô mới ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hàn băng như ánh trăng: “Hoắc tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”
Anh giễu cợt: “Cô cảm thấy tôi có gì nên nói với cô?”
Ánh mắt Cảnh Phạm chỉ thoáng di chuyển, quét một vòng bên cạnh: “Chuyện giữa chúng ta không thích hợp nói trong trường hợp này, dĩ nhiên, nếu Hoắc tổng muốn nói ở chỗ này, tôi cũng không sao.”
“Uy hiếp tôi?” Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt sâu thẩm, nguy hiểm bắn tán loạn.
Hồi lâu, lạnh nhạt hất cô ra: “Mang cô ta tới phòng làm việc!”
Lời này là nói với trợ lý Lục Kiến Minh bên cạnh. Dứt lời, không nhìn Cảnh Phạm nữa, cất bước rời đi.
Xoay người, sắc mặt vô cùng khó coi.
Shit! Anh lại bị chút thủ đoạn nhỏ nhen của người phụ nữ đáng chết này trêu chọc nổi lên phản ứng!
Đến khi Hoắc Cảnh Thành đã bị quản lý cấp cao của công ty vây quanh rời đi, Cảnh Phạm còn quỳ xuống, sững sờ nhìn bóng lưng kia.
Người còn hoảng hốt giống như nằm mộng.
Cô đã từng ảo tưởng cảnh tượng chạm mặt anh mười triệu lần, cho là những cái đó chỉ có thể dừng lại trong tưởng tượng. Không ngờ, người dò hỏi lâu như vậy không có kết quả, lúc này đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Nhiều năm qua… anh còn tốt?
“Cảnh Phạm, cậu điên rồi?” Thịnh Gia Ngôn nhíu mày nói: “Mình chỉ muốn Tổng giám đốc nhìn cậu với con mắt khác, không muốn cậu khiêu khích dục vọng anh ấy ngay trước mặt mọi người nha.”
Cảnh Phạm muốn khóc.
Ai khiêu khích dục vọng ai, ai dám khiêu khích anh chứ? Năm năm trước cô từng khiêu khích dục vọng anh, kết quả suýt chút nữa xảy ra án mạng. Cũng không biết hiện tại Hoắc Vân Thâm có tốt hay không.
“Cậu kéo mình đứng lên trước đi.” Cảnh Phạm đưa tay cho Thịnh Gia Ngôn. Vừa rồi quỳ, hai đầu gối đau không thôi.
Thịnh Gia Ngôn đỡ cô lên. Cô xoa đầu gối, liền nghe một giọng nói âm dương quái khí vang lên bên cạnh: “Cảnh Phạm, cô cũng quá có tâm cơ rồi!”
Nói chuyện chính là Ngô Thiên Vũ ký hợp đồng cùng lúc với cô: “Ở trước mặt chúng tôi làm như không quen biết Tổng giám đốc, kết quả Tổng giám đốc vừa xuất hiện, liền dùng chiêu này bắt chuyện. Cũng quá không biết xấu hổ rồi!”
“Tôi thấy vừa rồi sắc mặt Tổng giám đốc cực kỳ khó coi, cô cẩn thận ăn trộm gà thành mất nắm gạo. Âm thầm bị giết, coi như có trò hay để xem.”
Cảnh Phạm trợn trắng mắt.
Ai có thể dùng cách lúng túng đến chết này bắt chuyện? Trừ phi đầu óc bị cửa chen lấn.
Nhưng mà bọn họ có câu nói không sai, nhìn từ thái độ chán ghét của Hoắc Cảnh Thành đối với mình vừa rồi, anh âm thầm giết mình cũng không phải là không thể.
Haiz, tiền đồ mong manh.
“Cảnh tiểu thư, xin mời theo tôi.” Lúc này, Lục Kiến Minh ở bên cạnh mở miệng.
Cảnh Phạm gật đầu, đi cùng đối phương.
Lục Kiến Minh dẫn cô đến bên ngoài phòng làm việc Tổng giám đốc, đưa tay gõ cửa: “Hoắc tổng, Cảnh tiểu thư đến.”
Không chờ người bên trong trả lời, Trần Lộc phòng thư ký bước nhanh ra, cà thẻ mở cửa: “Trợ lý Lục, Hoắc tổng đã nói, cho Cảnh tiểu thư trực tiếp đi vào.”
“Ừ.” Lục Kiến Minh gật đầu.
Một lát sau, cửa phòng làm việc tự động mở. Cảnh Phạm hít sâu một hơi, âm thầm cổ vũ mình, mới cất bước đi vào.