Ninh Trác một phát cắn đứt ngón tay, máu chảy ròng ròng.
Hắn tùy ý đưa tay lên môi mình, máu nhuộm đỏ môi, khiến khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo trong trí nhớ của tôi nhuốm một chút ma mi.
“Không sai.” Tiết Xán cười khẩy “Ta hạ độc lên người Vô Song. Sau khi ngươi chạm vào nàng, nếu dùng , linh lực mạnh, độc sẽ phát tác”.
Thân thể tôi chấn động.
Trên người tôi bị bôi thuốc độc?
Ninh Trác nhanh chóng nhìn tôi, sự lạnh lùng trong mắt càng thêm mạnh mẽ.
Tôi bất giác lắc đầu.
Tôi thực sự không biết, trên người mình lại có độc.
Thấy tôi lắc đầu, Ninh Trác khẽ nhếch miệng.
“Hãy để ta tin nàng lần cuối.” Hắn thì thâm; tôi chưa kịp suy nghĩ vê câu nói ấy thì Ninh Trác đột ngột giơ tay lên.
Linh lực cuồn cuộn tuôn ra, trong phút chốc, toàn bộ sân giông như bị cuồng phong cuốn lấy.
“Đừng giãy dụa.” Tiết Xán cười lạnh, “Ngươi cứ như vậy độc tố sẽ bộc phát càng nhanh, chắc chắn sẽ chết.”
“Ta vốn cũng không muốn sống.”
Khóe miệng Ninh Trác lạnh lùng nhếch lên, “Chỉ là ngươi cũng đừng mơ sẽ sống!”
Vừa dứt lời, Ninh Trác đã lật cổ tay!
Theo dõi động tác của hắn, tôi chợt nhìn thấy một bóng người xanh nước biển từ sau lưng Tiết Xán vọt tới, lao về phía anh.
Tôi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, kinh hô: “Tiêt Xán!”
Nhưng đã quá trễ rồi.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng dao đâm vào da thịt.
Thân thể Tiết Xán chợt cứng đờ, quay đầu lại thì thấy Ninh Uyển Uyển, trên mặt đẫm lệ đang nhìn mình.
Trong tay cô ấy là một con dao găm tinh xảo, con dao đâm xuyên qua cơ thể Tiết Xán, phần lộ ra, trên lưỡi dao có tia sáng màu tím không tự nhiên.
Đây là chất độc.
Ninh Uyển Uyển tuyệt vọng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng thật lâu không nói được lời nào, cơ thể cứ run lên bằn bật, trong mắt tràn đầy bi thương.
Tiết Xán cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, ánh mắt tôi sâm lại, khóe miệng nhếch lên chê giễu.
“Thật không nghĩ tới, ta cuối cùng lại chét trong tay một nữ nhân.”
Dút lời, thân thể anh chậm rãi đổ xuống.
Tôi ở bên, đã khóc không thành tiêng.
Dù đã sớm biết, tôi sẽ nhìn thấy cái chết của Tiệt Xán nhưng khi tận mất chứng kiên, tôi vẫn rất khó chịu.
Tôi không thê ngờ Tiết Xán vốn mạnh mẽ như vậy, lại bị người ta giết chết một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Là bị Ninh Uyển Uyển giết chết.
Tuy nhiên, điều khiến tôi khó chịu nhật chính là phản ứng của Tiết Xán trước khi chết.
Khoảnh khắc Ninh Uyển Uyển đâm con dao găm vào cơ thể Tiết Xán, tuy nhanh, tàn nhẫn, chính xác nhưng với thân thủ của Tiết Xán, hoàn toàn có thể một chưởng đánh chết cô ta, cá chết lưới rách, đồng quy vu tận.
Nhưng anh ấy đã không làm vậy.
Trước khi chết, anh chỉ nhìn chằm chăm vào Ninh Uyển Uyển, nhưng không động thủ làm tổn thương cô ấy.
Cho dù Ninh Uyển Uyển giết anh, anh vẫn không nỡ giết cô.
Anh thực sự thích cô ấy.
Tôi muốn chạy tới xem tình trạng của Tiệt Xán, nhưng vừa nhắc chân lên, cô tay đột nhiên bị tóm chặt.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy Ninh Trác.
Lúc này, Ninh Trác cũng đã hết sức lực.
Nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tôi, một đôi mất như lưu ly, đây sự cô chập.
“Không được đi.” Từ trong hàm răng, hắn cô ném ra ba từ.
Tôi chắn động, không nói được lời nào.
Nhưng ngay lúc tôi mất đi cảnh giác, đột nhiên cảm thấy một bóng người màu xanh nước biển đang bay về phía mình.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thầy sắc mặt Ninh Trác đại biến.
Giây tiếp theo, hắn ta kéo tôi ra phía sau, đưa tay ngưng tụ linh lực bảo vệ quanh thân, tàn khốc nói: “Ninh Uyển Uyển! Dừng tay!”