Tamako dẫn em trai đến cửa hàng tiện lợi vào buổi chiều muộn, khi màn đêm bắt đầu buông xuống.
Những giọng nước mắt lăn dài trên má Tamako, không ngừng rơi xuống. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cảm xúc trong lòng quá mạnh mẽ, nó khiến cô không thể kìm nén được. Côgiấu những tiếng khóc, thay vào đó là những tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng không che giấu được nỗi đau của cô.
Suốt chặn đường, Tamako vừa đi vừa khóc nhưng cuối cùng cô cũng đã đến được cửa hàng tiện lợi. Cô ngồi trầm ngâm một lúc trên chiếc ghế, rồi quyết định lấy chiếc điện thoại phổ thông từ trong túi áo ra. Chiếc điện thoại cũ kỹ với màn hình nhỏ và bàn phím cứng đã đồng hành cùng cô suốt bao năm tháng, như một người bạn tri kỉ thời thơ ấu.
Bằng hững ngón tay run rẩy, Tamako bật điện thoại lên, cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi bắt đầu bấm từng số điện thoại quen thuộc. Khi số điện thoại cuối cùng được bấm xong,cô liền nhấn nút gọi
Sau vài tiếng chuông vang lên từng hồi dài, đầu dây bên kia có tiếng bắt máy. Giọng nói quen thuộc của mẹ cô vang lên, ấm áp và đầy lo lắng:
“Tamako, con đó à?”
“Mẹ à…con đây” Tamako không kìm được nữa, nước mắt lại trào ra. Cô cố gắng nói nhưng giọng nghẹn ngào:
“Tamako, có chuyện gì vậy? Con đang ở đâu?”
“Con đang ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng mà…bố về rồi” Tamako cúi đầu, những giọt nước mắt khẽ rơi xuống bàn phím điện thoại.
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi mẹ cô hỏi, giọng run run “Bố về sao? Ông ấy có làm gì con không?”
Tamako không thể kìm được nữa, cô bật khóc nức nở:
“Bố không làm gì con hết. Nhưng mà ông hứa sẽ không dính vào cờ bạc nữa. Nhưng mà làm sao con tin được chứ? Bản tính của những kẻ đỏ đen nào lại thay đổi bao giờ chứ?”
“Không sao đâu con à. Ông ấy sẽ thay đổi thôi, dù gì ông ta cũng là bố con mà” bà Hana nhẹ nhàng trấn tĩnh cô con gái mình.
“Làm sao con tin được chứ? Mẹ vẫn tha thứ cho những kẻ như vậy sao? Ông ta đối xử như nào với ba mẹ con mình như thế nào chẳng lẽ mẹ không nhớ sao?” những giọt nước mắt càng tuôn ra mãnh liệt hơn sau từng lời nói của cô.
“Mẹ nhớ, Tamako. Làm sao mà mẹ quên những gì ông ấy đã làm chứ. Nhưng mẹ vẫn hy vọng rằng ông ấy có thể thay đổi vì gia đình thôi con ạ.”
Tamako cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô biết mẹ đang cố gắng để giữ gìn gia đình, nhưng cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Những kỷ niệm về những lần bố bạo hành, những lời hứa hẹn rồi lại thất hứa, tất cả đều khiến cô cảm thấy tuyệt vọng. “Nhưng mẹ à,” Tamako bật khóc, “Ông ấy đã làm gì để xứng đáng với sự tha thứ của mẹ? Ông ấy đã bao lần làm mẹ và con đau khổ, làm sao mẹ có thể tin rằng ông ấy sẽ thay đổi?”
Bà Hana im lặng một lúc lâu, rồi nói với giọng nghẹn ngào “Tamako, mẹ biết những gì mẹ nói có thể làm con không vui, nhưng mà tình yêu và sự tha thứ có thể làm thay đổi con người con ạ. Mẹ không muốn gia đình mình tan vỡ. Mẹ muốn con có một gia đình trọn vẹn.”
“Mẹ, con hiểu mẹ muốn gì, nhưng không thể nào tiếp tục sống trong sự sợ hãi và đau khổ mãi!!! Con cần
một cuộc sống yên bình, không phải là những lời hứa suông và những đòn đánh từ ông ấy!!! Mẹ luôn hy sinh tất cả chỉ vì mẹ nghĩ phụ nữ là phải chịu đựng? Nhưng mà con không muốn lớn lên trong sự sợ hãi, không muốn phải chịu đựng bạo lực và bất công chỉ vì chúng ta là phụ nữ. Con muốn mẹ cũng có thể sống một cuộc đời không phải chịu đựng, không phải hy sinh mọi thứ vì những người không xứng đáng!!!”
Đầu dây bên kia, bà Hana nghe từng lời của con gái, lòng bà như bị xé toạc. Bà biết con gái nói đúng, nhưng bà cũng biết sự hy sinh của mình xuất phát từ tình yêu và mong muốn bảo vệ gia đình. Bà cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng “Tamako, mẹ hiểu những gì con đang cảm thấy. Con nói đúng, phụ nữ chúng ta không nên phải chịu đựng bạo lực và bất công. Nhưng mà con tin ông ấy lần nữa nhé?”
Cô không thể nói nổi mẹ cô. Nước mắt trào ra, Tamako chỉ biết khóc. Giữa những tiếng nấc nghẹn ngào, cô cố gắng tìm lời nhưng không thể. Cảm xúc quá mãnh liệt, quá đau đớn để diễn tả bằng lời “Mẹ…con xin lỗi, nhưng con không thể,” Tamako thì thầm, giọng vỡ òa.
“Mẹ hiểu, Tamako. Mẹ sẽ luôn ở đây bên con, dù con quyết định thế nào đi nữa. Mẹ chỉ muốn con có được gia đình trọn vẹn. Mẹ yêu con.”
“ Mà lúc nãy, bố đã trả 3 triệu yên tiền học phí cho con, mẹ cóthể cho con địa chỉ để con đưa số tiền này cho mẹ không?”
“Được rồi con yêu. Mẹ đang ở Kawaramachi con ạ, từ Karasumanhà mình sang khoảng sáu cây số con ạ. Con tìm căn biệt thự màu trắng sáu lầu kiến trúc Pháp nhé, nào tới con gọi cho mẹ nhé. Nếu không tìm được thì con chứ hỏi người qua đường địa chỉ nhà phu nhân Sakura con nhé.”
“Vâng ạ. Giờ con đi đến tìm mẹ đây. Tạm biệt mẹ nhé.” Tắt điện thoại, Tamako dắt em trai mình rời khỏi cửa hàng tiện lợi rồi nhìn quanh khu phố vắng lặng, lòng cảm thấy một chút hy vọng, với địa chỉ của mẹ đã đưa. Cô bắt đầu hành trình đi đến Kawaramachi.