Tiêu Tình Lan hàng năm ở trong cung cấm, những chuyện quái lạ trong sách cũng chưa từng thấy qua, bây giờ thấy kỳ cảnh bên trong Ngàn Âm Động, trong lòng nàng vô cùng mừng rỡ, cả người tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trên mặt tràn đầy ý cười, xoay người kéo ống tay áo Bộ Khê Khách, để hắn nhìn đủ mọi loại thạch nhũ lóe u quang trong động.
Nụ cười này của nàng, môi hồng răng trắng, tươi đẹp động lòng người, ánh mắt Bộ Khê Khách không dời đi được, thật lâu sau mới thẳng lưng, nhẹ nhàng ho một tiếng, hoàn hồn nói: “Nàng biết tuyết lãng kinh đào* không?”
(*) Cơn sóng tuyết lớn.
Tình Lan lắc đầu, rất tò mò, vội vàng lắc tay lắn hỏi: “Chàng mau nói cho ta biết, tuyết lãng kinh đào là cái gì?”
Thấy bộ dạng hiếu kỳ đáng yêu lại sốt ruột này của nàng, Bộ Khê Khách nổi lên ý muốn trêu đùa, khóe miệng cong lên, nói chậm rì rì: “Trên Tê Sơn có một loại hoa tên là nhung bạch, đến mùa thu sẽ nở ra hoa màu tuyết trắng, từng bông từng bông, giống như trên núi hiện lên một lớp tuyết trắng. Gió thổi qua chúng sẽ phát ra âm thanh sóng biển cuộn trào mãnh liệt, từng làn sóng cuốn lấy nhau, nhìn lại từ xa, như là tuyết dâng cuồn cuộn, sóng lớn vỗ bờ...”
Tình Lan nghe mê mẩn, hé miệng, vẻ mặt trông ngóng.
Bộ Khê Khách mỉm cười, hỏi: “Công chúa muốn đi xem sao?”
Tình Lan gật đầu: “Cách nơi này xa không? Ta... Ta rất muốn đi xem.”
Bộ Khê Khách nói: “Cũng không xa, chỉ là nếu công chúa muốn đi xem cũng nên cho ít lợi lộc chứ, ta vừa mới cõng công chúa quãng đường xa như vậy, công chúa không thể hiện một chút, ta đi không nổi.”
Nghe thấy hắn cười nói ra lời này, Tình Lan hiểu rõ hắn có ý gì, nhăn nhó nửa ngày, nắm một ngón tay của Bộ Khê Khách, đong đưa nhẹ nhàng, nói nhỏ: “Phò mã, đưa ta đi xem tuyết lãng kinh đào đi...”
Nàng nói xong, ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt Bộ Khê Khách tiến tới gần, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Không được, trừ khi công chúa hôn ta một cái.”
Một bên Tình Lan mắng hắn da mặt dày, một bên nhón chân chạm thật nhanh lên má hắn. Vừa muốn trốn đi thì bị Bộ Khê Khách ôm vào trong lòng, hôn lên môi.
Tình Lan ngơ ngẩn nhìn hắn, Bộ Khê Khách từ từ nhắm hai mắt, lông mi rũ xuống rung nhè nhẹ.
Tình Lan giống như si ngốc, nhẹ nhàng đưa tay sờ mắt hắn, cuối cùng nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ hắn, chủ động hôn sâu hơn.
Ngàn Âm Động tấu nhạc dồn dập, thật lâu sau hai người mới tách ra, ngắm nhìn nhau nở nụ cười.
Bộ Khê Khách nói: “Có lực, Bộ mỗ liền đưa công chúa đi xem tuyết lãng kinh đào!”
Hắn mở rộng vòng tay, Tình Lan mím môi, cuối cùng nhảy vào lồ ng ngực hắn, Bộ Khê Khách ôm nàng xoay vài vòng, cõng nàng trên vai, nói: “Tiểu cô nương, phải ôm chặt phu quân của nàng!”
Nói xong, hắn nhảy xuống dốc đứng, đạp trên cỏ dại núi đá đi về phía nhung bạch mọc.
Tình Lan kêu sợ hãi không ngừng, cuối cùng đều hóa thành tiếng cười thanh thúy vui vẻ.
“Ta nhìn thấy rồi!” Tình Lan chỉ vào nhung bạch mênh mông phía trước, nói lớn “Đúng là chỗ đó! Bộ Khê Khách, đúng là chỗ đó!”
Đúng lúc một trận gió thổi qua, Tình Lan ôm cổ Bộ Khê Khách, nghe tiếng nhung bạch cuồn cuộn như sóng dữ vỗ bờ, hoa trắng như tuyết cuộn trào lên từng đợt, cánh hoa nhung bạch bị gió thổi lên, từng mảng bông tuyết lớn lơ lửng giữa không trung trôi về phía phương xa.
Bộ Khê Khách buông Tình Lan ra, vừa thả tay Tình Lan liền xách váy chạy về phía trước, đứng trong cơn sóng tuyết, ngây người một hồi mới dang hai tay ra, nhảy nhót vui vẻ.
“Thật là đẹp!”
“Thật là đẹp!!” Đôi mắt Tình Lan nóng lên, đón gió hô lớn tiếng, “Thật là đẹp mà.”
Y phục rực rỡ của nàng dính đầy cánh hoa nhung bạch, mái tóc màu đen nhảy múa cùng cánh hoa tuyết, trong mắt Tình Lan đong đầy ánh sáng, nụ cười tươi tắn sáng ngời.
Nàng là dải màu rực rỡ, lấp lánh, như minh châu chân chính.
Bộ Khê Khách híp mắt ngắm nhìn, thở hắt một hơi, giờ khắc này tâm tình cũng được sự vui vẻ của nàng thắp sáng, ý cười lan đến đôi lông mày, cặp mắt chợt lóe, lại có trò vui mới.
Hắn yên lặng nằm nhoài trên khu đất nhung bạch mọc, lặng lẽ bò rạp bên chân nàng, ngừng thở đợi nàng xoay người.
Tình Lan muốn lưu giữ cảnh đẹp bao la hùng vĩ mà mình chưa từng được thấy vào trong lòng, nàng muốn viết thư cho hoàng huynh và mẫu hậu, nói với bọn họ, Yến Xuyên Bắc Cảnh không phải là nơi hoang vu nghèo nàn, ở đây có núi cao, có thảo nguyên, có hồ nước, có cảnh sắc tráng lệ đẹp đẽ, có những người dân nhiệt tình hiếu khách có thể nhảy múa ca hát đến hừng đông, có Phiêu Kỵ tướng quân dũng mãnh lại dịu dàng không thua gì quý tộc Hoàng Đô.
Nàng không gả cho chó sói thảo nguyên, cũng không gả cho yêu quái ăn thịt uống máu thô bỉ tàn nhẫn.
Nàng thậm chí không phải khóc lóc nhớ nhà trong đêm dài tịch mịch, hắn vẫn luôn ở bên cạnh, ấm áp chăm sóc, tình yêu điên cuồng khuynh đảo của hắn thật mới lạ, khiến nàng không còn thời gian nhớ nhà ở phương xa.
Tình Lan nhắm mắt lại, cảm nhận từng cánh hoa khẽ chạm vào mình.
“Mẫu hậu... Thật muốn ngài thấy cảnh này.”
Sự cô đơn của nàng chỉ kéo dài trong chớp mắt, bởi sợ Bộ Khê Khách thấy được sẽ chê cười nàng đa sầu đa cảm. Nàng quay đầu gọi Bộ Khê Khách, kết quả sau lưng trống không, đâu còn Bộ Khê Khách.
Tình Lan mờ mịt, nàng nhìn xung quanh mấy lần cũng không thấy phò mã của mình.
Trong nháy mắt vô số ý nghĩ đáng sợ hiện lên.
Bộ Khê Khách đi đâu rồi? Bị dã thú trong rừng tha đi rồi?
Hắn ném ta xuống rồi bỏ đi sao?
Hắn không cần ta nữa sao?
Hắn đi đâu rồi? Hay là ta lạc đường? Yêu quái trong núi đang trêu đùa chúng ta sao?
Nàng nhớ tới những tiếng cười và tiếng kêu trong Ngàn Âm Động, lòng bỗng nhiên co lại, sợ hãi.
Càng nhớ lại càng đáng sợ.
Tay chân Tình Lan luống cuống, nước mắt ngập con ngươi, chuếnh choáng gọi tên Bộ Khê Khách.
“Tướng quân, tướng quân chàng mau ra đây...”
Bốn phía không có một bóng người, chỉ có tiếng sóng tuyết rống giận dữ.
“Bộ Khê Khách...Bộ Khê Khách...” Miệng Tình Lan mếu máo sắp khóc, chóp mũi cay cay, “Nếu chàng dám bỏ ta lại, nếu chàng dám... Ta liền...”
Lúc này trong dư quang bỗng nhiên có một thân ảnh nhảy ra từ trong sóng tuyết, làm nàng té nhào vào làn sóng.
Tình Lan kêu lớn, tim đập mạnh, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Tình Lan không nhịn được mà rơi lệ, nàng cắn môi, trừng mắt nhìn Bộ Khê Khách cười hì hì nằm sấp trên người nàng, đánh hắn, khóc ròng nói: “Cái tên hỗn đản Bộ Khê Khách vô sỉ này!!!”
Bộ Khê Khách đè lên nàng, nhẹ nhàng cắn môi nàng, thấp giọng cười nói: “Nói hết đi, nếu như ta dám vứt nàng lại không quan tâm thì nàng sẽ làm gì?
Tình Lan vừa khóc vừa nói: “Ta sẽ vĩnh viễn không để ý đến chàng!”
Bộ Khê Khách ôm lấy nàng, vùi đầu vào trong cổ nàng, ngừi mùi hương của nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, nở nụ cười trầm thấp.
“Ta sẽ không để nàng lại, nếu như nàng sẽ vĩnh viễn không để ý đến ta, ta sẽ đau lòng đến chết... Tình Lan, Tình Lan...”
Hắn gọi tên nàng từng tiếng từng tiếng, lẩm bẩm nói: “Ta rất thích nàng...”
Ánh mắt hắn mê ly, gọi tên nàng bên tai, nhẹ nhàng hôn nàng, ngón tay và ánh mắt nhóm lửa giữa hai trái tim lần nữa.
“Không thể đi.” Bộ Khê Khách dường như đang thề, lại dường như đang lẩm bẩm một mình, “Ta sẽ không rời khỏi nàng, bất kỳ thời điểm nào cũng không. Mạng của ta bây giờ là nàng, nếu như tách rời cũng là cầm mạng của ta đi.”
Trong lòng Tình Lan nhẹ bẫng, lời nói này khiến nàng sợ hãi, nàng ôm Bộ Khê Khách thật chặt, lắc đầu nói: “Bộ Khê Khách, chàng phải sống lâu trăm tuổi, ta không cho phép ai tới lấy mạng của chàng...”
Bộ Khê Khách cười trầm một tiếng, nói: “Không có gì quý giá hơn mạng của ta, nên ta muốn đưa nó cho nàng. Tình Lan, từ nay về sau nàng chính là mệnh của ta.”
Tình Lan sững sờ thật lâu, đánh lên người phò mã của nàng: “Chàng dựa vào những lời nói nhảm dỗ người này leo lên chức tướng quân phải không! Hỗn đản!”
Bộ Khê Khách nở nụ cười thoải mái: “Cho dù công chúa tin hay không, ta chỉ muốn bào chữa cho mình một câu, những lời dỗ người này ta chỉ nói với công chúa thôi.”
Tình Lan tức giận nói: “Lừa đảo, chàng vừa mới trốn đi làm ta sợ! Nói những lời này với ta không phải là muốn dỗ ngon dỗ ngọt sao?”
Bộ Khê Khách cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, thổi nhẹ bên tai nàng giống như hôn, nói: “Ta làm như vậy là để công chúa hiểu rõ một đạo lý.”
“Cái gì?” Tình Lan hỏi.
Bộ Khê Khách thấp giọng cười, buồn bã nói: “Về sau nhìn thấy cỏ dại cao cỡ nửa người thế này không nên mất cảnh giác, nơi này... ẩn giấu dã thú chuyên ăn thịt người... Ăn tiểu cô nương ngây thơ dễ bị lừa gạt như nàng.”
“Lừa gạt, lừa đảo!” Tình Lan tức giận nói “Chàng lại hù dọa ta bằng mấy lời nói nhảm này!”
Bộ Khê Khách thở dài, chống tay nhìn nàng: “Không tin ư?”
Tình Lan: “Hứ. Làm gì có! Ngay cả chim chóc còn không thấy, nơi này gió thổi qua gây tiếng động lớn như vậy, làm gì có dã thú nào chọn ẩn thân ở đây.”
Bộ Khê Khách ngạc nhiên nói: “Không thể không nói, lời công chúa cũng rất có đạo lý, chỉ là...”
Ánh mắt hắn đột nhiên híp lại, cười xấu xa nói: “Chỉ là, dã thú ăn tiểu cô nương có thật...”
Hắn vuốt v e cổ Tình Lan, cảm thấy nàng run rẩy, ánh mắt ngày càng u ám.
“Mà hắn lại đói bụng.”
Gió thổi tuyết bay như âm thanh sóng biển, còn có tiếng kêu mềm mại ngọt ngào đứt quãng. Lụa mỏng bích thiên thương tung bay trong gió, càng bay càng xa, tay Bộ Khê Khách quấn lấy nguyệt quang, lan phương nửa ẩn nửa hiện trong sóng tuyết chập trùng.
Cho đến khi mặt trời lên tới đỉnh, bên cạnh sơn tuyền, Bộ Khê Khách dùng lá cây hứng nước đút cho Tình Lan uống.
Quần áo hai người xem như chỉnh tề, chỉ là tóc tai lộn xộn, dây buộc rủ xuống, lung lay sắp rơi.
Tình Lan ngồi trên hòn đá vuông bên suối, gương mặt đỏ ửng, nâng tóc buồn rầu.
Bộ Khê Khách nói: “Chờ một lúc nữa, ta chải kiểu tóc của Hạ tộc chúng ta cho nàng.”
Tình Lan nhỏ giọng lải nhải: “Ma ma thấy nhất định sẽ biết...”
“Nàng sợ bà ta làm gì, bà ta nói gì kệ bà ta.” Bộ Khê Khách nói “Công chúa là nàng, sao phải sợ bà ta? Nàng nhìn ta là tướng quân có lúc nào sợ lính của mình không?”
Tình Lan lườm Bộ Khê Khách một cái, Bộ Khê Khách cười nói: “Ai da... Vậy ta không nói nữa. Nàng đối với ta thật sự không dịu dàng nha...”
Tình Lan nghẹn họng, cảm thấy mình hơi được nuông chiều quá mức, buồn rầu vuốt tóc.
Bộ Khê Khách rửa mặt xong, thô bạo buộc tóc mình lên rồi đến chải đầu cho Tình Lan.
Ngón tay hắn xuyên qua mái tóc đen của nàng, cuốn tròn chậm rãi, cuối cùng tạo thành cái kết, cười nói: “Khụ, ta chỉ từng chải tóc cho Kiểu Kiểu. Đây là kiểu tóc cho tiểu cô nương chưa lập gia đình, nàng chịu đựng một chút, trở về ta liền tháo ra...”
Tình Lan đến bên suối nhìn thử, hừ một tiếng, nói: “Đây đâu phải chải tóc, chỉ là bện tóc mà thôi.”
Bộ Khê Khách cười ngại ngùng, ngồi xổm trên mặt đất nói: “Lên đi, chúng ta xuống núi.”
Tình Lan do dự một chút, vẫn đi tới dựa vào lưng hắn.
Bộ Khê Khách nói: “Thời gian không còn sớm, ta cũng đói rồi.”
Nói xong hắn cảm nhận được thân thể Tình Lan cứng đờ.
“Ha ha ha ha ha... Nàng sao vậy, ta nói là ta thật sự đói bụng...”
Tình Lan vừa mắng vừa đánh, tức giận chỉ muốn chặn cái miệng kia lại.
Bộ Khê Khách không trêu chọc nàng nữa, bắt đầu kể cho nàng về kiểu tóc Hạ tộc: “Nam tử Hạ tộc đã lấy vợ sẽ chải một kiểu tóc, dây cột và tóc quấn với nhau, cuối cùng thắt một cái nút dải rút dưới đuôi tóc, chỉ cần kéo dây cột tóc thì cái kết kia sẽ buông ra, tóc cũng xõa ra...”
Tình Lan đáp lời: “Kiểu này ban đêm đi ngủ rất tiện.”
Bộ Khê Khách cười ha ha hai tiếng, nói: “Công chúa thật là thông minh. Kiểu tóc này thật sự có tác dụng riêng. Nhiều thê tử người Hạ tộc thông cảm cho trượng phu, ra ngoài đánh trận lâu ngày, sau khi về nhà phu thê muốn thân mật có khi lại trúng vào ngày thê tử đang không thoải mái, nhưng thê tử quan tâm trượng phu, phần lớn sẽ không nói ra... Về sau liền có biện pháp chải đầu này. Nếu nam nhân Hạ tộc muốn thân mật sẽ chải kiểu tóc này, trở về lắc một cái trước mặt thê tử, nếu thê tử đồng ý thì rút dây cột tóc của trượng phu là được, hai người ngầm hiểu với nhau.”
Tình Lan nghe được điều mới lạ, nhỏ giọng cảm thán: “Thú vị.”
Bộ Khê Khách nói: “Ta lớn lên ở Hạ tộc, xem như nửa người Hạ tộc, về sau nàng phải nhìn cho kỹ, nếu như ngày nào đó ta quấn dây cột và tóc lại với nhau, đuôi tóc rũ xuống... Nàng nhất định phải thử kéo nó một cái... Kéo dây cột tóc rồi ta làm ấm giường cho nàng.”
Mặc dù ngoài miệng Tình Lan mắng hắn da mặt dày, nhưng trong lòng lại tò mò, định sau khi trở về nhìn lén dây cột tóc của nam nhân Hạ tộc một chút.
Bộ Khê Khách đột nhiên dừng lại, chỉ vào cái cây cao vút đến tận mây phía trước: “Tình Lan mau nhìn đi, đó là gì!”
Tình Lan nhìn theo ngón tay hắn, kêu to: “Y phục của ta!!”
Cái áo lụa mỏng bích thiên thương vừa mới bị gió thổi đi ở tuyết lãng kinh đào, không ngờ lại bay tới đây, treo trên cành cây.
Bộ Khê Khách nói: “Xem ta lấy nó xuống, nàng ôm chắc, ta đưa nàng leo cây.”
Tứ chi Tình Lan cuốn chặt lấy Bộ Khê Khách, để hắn cõng mình leo cây lấy y phục.
Bọn họ vừa nháo vừa đùa, một hồi lâu sau mới lấy chiếc áo lụa mỏng xuống, Bộ Khê Khách cầm trong tay nâng lên, nói: “Muốn ta hầu hạ nàng mặc quần áo, công chúa cần thể hiện một chút.”
Tình Lan mắng: “Ta nói sai rồi, da mặt của chàng rõ ràng còn dày hơn Tê Sơn.”
Mắng xong nàng hôn Bộ Khê Khách một cái, Bộ Khê Khách nói: “Nàng thấy sao? Hôn một cái chỉ mặc một cái tay áo.”
Tình Lan: “Chàng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Hai người ngồi trên cành cây, không nhịn được cười.
Binh lính và thị vệ của công chúa ở Nhã Minh Thành đã yên lặng đứng nhìn rất lâu dưới tàng cây.
Sợ nhìn tiếp lại chết người, trưởng thị vệ lớn tiếng hắng giọng một cái, chắp tay hành lễ: “Mời công chúa điện hạ và phò mã nhanh chóng trở về Nhã Minh.”
Tình Lan sững sờ, không mặc bích thiên thương vào mà dùng nó yên lặng che mặt mình.