https://truyensachay.net

Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 22 - Chương 22:

Trước Sau

đầu dòng
 

Edit: Ashe

 

Buổi tối, Tình Lan sắp xếp cho Kiểu Kiểu ngủ ở gian ngoài.

 

“Con khỉ” nghịch ngợm Kiểu Kiểu, ban ngày tinh lực dồi dào, dường như không biết mệt mỏi, đến buổi tối chỉ cần đặt đầu xuống gối, hít thở ba tiếng đã có thể ngủ say.

 

Tình Lan hâm mộ không thôi, không đợi được Bộ Khê Khách, nàng nhẹ nhàng rửa mặt rồi cũng đi ngủ.

 

Đến nửa đêm, nàng mơ mơ màng màng cảm giác bên cạnh trầm xuống, lo lắng nhỏ giọng gọi tên Bộ Khê Khách.

 

Bộ Khê Khách trả lời: "Là ta, nàng yên tâm ngủ đi."

 

Hắn sờ lòng bàn tay Tình Lan, nàng buông trâm cài tóc ra, nhích lại gần trong ngực hắn, ôm cánh tay hắn, an tâm ngủ say.

 

Bộ Khê Khách vốn dĩ vô cùng buồn ngủ, nhưng sau khi Tình Lan cuộn vào trong lồ ng ngực hắn, cơn buồn ngủ lập tức biến thành giày vò, cuối cùng, đành phải cúi đầu hôn nhẹ cho đỡ thèm, trấn an bản thân và tiểu huynh đệ của mình an ổn ngủ.

 

Ngày hôm sau, chưa đến giờ mão, “con khỉ” nghịch ngợm Kiểu Kiểu khát nước, chẹp miệng một cái, dụi dụi mắt, trở mình đứng dậy tìm nước uống.

 

Một chén nước xuống bụng, Kiểu Kiểu khôi phục tinh thần, đôi mắt to quét qua Huệ Chỉ Viện tìm sự mới lạ, cuối cùng liếc thấy trong phòng có châm đèn, biết rõ Tình Lan ngủ ở đó, trong lòng hiếu kỳ giống như có hàng trăm con khỉ nhỏ gào khóc, vì vậy Kiểu Kiểu thò đầu ra nhìn dáo dác tiến vào.

 

Kiểu Kiểu đi đến bên giường mới thấy lão đại cũng ở đây, lập tức dọa hỏng lá gan khỉ của cô bé, tiến cũng không được, lui cũng không xong, thở mạnh cũng không dám, sợ làm lão đại thức dậy lại bị đánh, đành phải đứng ngẩn người tại chỗ.

 

Sau đó, Kiểu Kiểu cứ như vậy gà gật đứng đấy ngủ.

 

Sau đó, bởi vì trời lạnh, cộng với việc sâu ngủ mê hoặc, Kiểu Kiểu cũng mặc kệ việc cái người đang ngủ nếu phát hiện sẽ đánh “khỉ con” trấn trạch của Đại tướng quân, trực tiếp đi tới chăn ấm nệm êm, nằm bên cạnh Tình Lan, kéo một góc chăn, ngủ khò.

 

Không lâu sau, Tình Lan đang ngủ say tỉnh lại, mặc dù chưa mở mắt, nhưng ý thức đã thanh tỉnh. Nàng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhưng bởi vì trong lòng Bộ Khê Khách còn ấm áp, cho nên cũng không chú ý nhìn đằng sau.

 

Sau khi phu thê nhất thể đồng tâm, ngay cả ngủ cũng giống như cùng buộc trên một sợi dây thừng, Tình Lan khẽ động, Bộ Khê Khách cũng tỉnh.

 

Chỉ có điều bàn tay hắn tỉnh dậy trước, hắn từ từ nhắm hai mắt, nhẹ giọng cười, thuận theo vạt áo của Tình Lan sờ s0ạng vào trong, còn nhéo nhéo, bình luận: "Hình như đ ẫy đà hơn một chút ... Ừm... Muốn thấy mỹ cảnh tuyết trắng hai đỉnh anh đào." 

 

Tình Lan mở mắt ra, bám vào Bộ Khê Khách, há miệng cắn lên bả vai hắn, nói: "Hỗn đản! Ma ma sẽ vào sớm thôi, đây là ban ngày, chàng muốn làm gì!"

 

Tình Lan cắn Bộ Khê Khách vừa tê vừa ngứa, hắn mở một mắt ra, cười đầy gian xảo, nhàn nhã nhìn nàng, sau khi xác định đúng góc độ, nhanh chóng cúi đầu, hôn lên môi nàng.

 

Tình Lan ngọ nguậy vài cái, không thể đẩy tướng quân nặng trịch không biết xấu hổ trên người ra, vừa muốn thuận theo hắn, nào ngờ Bộ Khê Khách đột nhiên mắng một tiếng, chống người ngồi dậy, giống như gặp quỷ nhìn sang bên cạnh.

 

Tình Lan vừa quay đầu, thình lình trông thấy Kiểu Kiểu, lập tức kinh sợ trợn mắt nhìn.

 

Kiểu Kiểu nằm bên cạnh nàng, ôm chăn của nàng ngủ say, nếu như vừa rồi hai người bọn họ làm ra chuyện gì khác thường, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nhất định sẽ bị “con khỉ” nghịch ngợm này rêu rao khắp nơi.

 

Bộ Khê Khách nghiêm mặt, nói từng chữ một: "Ta, tức, điên, mất!"

 

Hắn đứng dậy, xách Kiểu Kiểu lên, lôi ra ngoài, mở cửa, ném Kiểu Kiểu vào trong ngực ma ma đang giật mình nói: "Làm phiền ma ma đưa muội muội đến chỗ mẫu thân của ta, nhờ bà thay ta chăm sóc một ngày, đa tạ!"

 

Oanh Ca canh giữ trước cửa nghe được giọng nói của hắn cũng tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn lên, Bộ Khê Khách chỉ mặc một cái áo khoác màu tím bên ngoài, không khỏi đỏ mặt.

 

Ma ma bị Kiểu Kiểu đập vào mắt nổ đom đóm, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, bà vô thức ôm Kiểu Kiểu vừa mới mở to mắt vẻ mặt mờ mịt, hỏi: "Hôm nay Mặc Kỳ tiểu thư không đi học sao?"

 

Bộ Khê Khách nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay ta và công chúa quay về bổn tông Hạ tộc bái thần cầu phúc, bài vở của muội ấy tạm ngừng một ngày đi."

 

Kiểu Kiểu lập tức hoạt bát: "Lão đại! Lão đại huynh nói gì! Hôm nay muội không cần đi học?!!"

 

Kiểu Kiểu dang tay muốn nhiệt tình ôm Bộ Khê Khách, Bộ Khê Khách hừ một tiếng, đóng cửa trở về phòng.

 

Kiểu Kiểu sửng sốt, lại suy nghĩ một hồi, mới nhớ lại toàn bộ câu nói kia.

 



Kiểu Kiểu rống to: "Lão đại huynh không công bằng!! Huynh với công chúa tỷ tỷ đi chơi, tại sao bỏ lại ta? Không được, ta cũng đi!"

 

Ma ma nhanh tay nhanh mắt, chặn ngang túm cô bé lại, sức lực giống như chim ưng bắt thỏ: "Mặc Kỳ tiểu thư quay lại mau!! Công chúa và phò mã có việc, ngài đừng đến quấy rầy!"

 

Kiểu Kiểu: "Tại sao chứ!"

 

Ma ma nhìn đứa trẻ nghịch ngợm Kiểu Kiểu trong lòng, giận dữ nói: "Ài... Phò mã rõ ràng chưa từng cưới thê tử, công chúa bằng lòng gả tới đây, lại muốn dẫn theo hài tử... Đây đâu phải là làm trưởng tẩu, rõ ràng là làm mẫu thân... Tiểu thư lại đây, hôm nay tới chỗ mẫu thân ngài, ta phải nói rõ với mẫu thân ngài, sau này, ngài cần phải biết phép tắc."

 

Kiểu Kiểu không hiểu chuyện gì, nhưng nghe ma ma nói muốn đưa cô bé về nhà, lại còn tố cáo với mẫu thân.

 

“Con khỉ” Kiểu Kiểu biết rõ hôm qua phụ thân đã rời thành, không có ở Nhã Minh, nếu như lão ma ma tố cáo với mẫu thân, người báo người chuẩn, đến lúc đó không có phụ thân làm chỗ dựa, tất nhiên cô bé sẽ bị đòn.

 

Vì vậy, Kiểu Kiểu đảo mắt, bắt đầu muốn tìm đường thoát thân.

 

Lúc Bộ Khê Khách trở lại, Tình Lan đã mặc xong xiêm y, xấu hổ nũng nịu trừng mắt liếc hắn, cầm lược trong tay, cái có cái không chải tóc.

 

Bộ Khê Khách mặc y phục tử tế xong, đứng trước mặt nàng, không nói câu nào chỉ nhìn nàng.

 

Có lẽ do những ngày qua đều ngủ cùng một chiếc giường lớn, tâm linh tương thông, Tình Lan đã rõ ý đồ của hắn, cầm lược vỗ lên chăn, lấy ra khí thế nói một là một, nói: "Không được!"

 

Bộ Khê Khách bật cười, hơi quỳ xuống, vòng qua eo thon của nàng, cách một lớp quần áo chạm đến xương sườn của nàng.

 

Tình Lan cười cũng không được, tức giận cũng không được, một mặt giãy giụa né tránh vòng tay của hắn, một mặt vừa cười vừa thở gấp để hắn dừng lại.

 

Bộ Khê Khách nghiêng đầu, lại nâng chân nàng lên, từng chút một, nhẹ nhàng gãi lòng bàn chân của nàng, cười khẽ nói: "Cầu xin điện hạ tha thứ."

 

Tình Lan: "Chàng, chàng tưởng là cầu xin..."

 

Lông mi nàng dính nước mắt trong suốt, không ngừng lắc đầu, cuối cùng mềm nhũn, xin tha thứ nói: "Tướng quân... Tướng quân, xin chàng dừng lại đi, đừng trêu chọc ta nữa..."

 

"...Hôm qua ta đã nói gì với nàng, nàng còn nhớ chứ?"

 

Tình Lan suy nghĩ một chút, không nhớ ra hắn nói gì, tủi thân lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

 

Bộ Khê Khách nói: "Không phải ta cố ý dặn dò nàng, phải sắp xếp cho Kiểu Kiểu ở ngoài à? Đừng để nó ngủ với nàng?"

 

"Kiểu Kiểu nói ngủ một mình sẽ sợ, ta mới để nó ngủ ở gian ngoài... A... Bộ Khê Khách!" Tình Lan kinh hãi, Bộ Khê Khách di chuyển lên trên, khẽ hôn triền miên, dây dưa ở cổ nàng.

 

Bộ Khê Khách cắn cắn vành tai nàng, nhẹ nhàng cười cười, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng.

 

Hắn nói: "Nếu như nàng thích hài tử, chúng ta lập tức sinh một đứa..."

 

Ngón tay hắn nhẹ nhàng khẽ vuốt lên vùng bụng ấm áp mềm mại của Tình Lan, lông mi dài buông xuống, nhìn cái bụng bằng phẳng của nàng, khàn khàn giọng nói: "Nói không chừng, nơi đây đã có hài tử của ta và điện hạ..."

 

Tình Lan mặt nóng hổi, lỗ tai cũng sắp bốc cháy. Nàng lắp bắp khó khăn nói: "Vớ vẩn, nói bậy bạ gì đó! Không thể nào! !"

 

Bộ Khê Khách hạ người xuống, lỗ tai dán lên bụng nàng, tóc đen nhánh che kín người, hắn nhắm mắt lại, ngón tay dựng thẳng lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

 

"Nghe nói... sau khi đã lạy Hồ Thần, phu thê có thể sinh ra hài tử thông minh lanh lợi..."

 

Ngón tay Tình Lan vuốt v e mái tóc dài của hắn, sau đó, chậm rãi ôm lấy hắn, trong lòng lập tức an tâm.

 

Bộ Khê Khách yên lặng nằm, để nàng nhẹ nhàng vuốt v e, tiếng hít thở dần dần trở nên nhẹ nhàng ổn định.

 

Tình Lan nhỏ giọng nói: "Nếu thời gian cứ dừng lại lúc này, chúng ta luôn như vậy, im lặng cùng nằm một chỗ... thật tốt."

 

Bộ Khê Khách bỗng nhiên nở nụ cười: "Tiểu cô nương, sợ là phải nằm trong mộ..."

 

Tình Lan phát hỏa, cong chân lên, tặng hắn một cước: "Nhanh đi hừ! Nói vớ vẩn gì đấy! Đáng ghét!"

 



Bộ Khê Khách cười lớn, chống tay lên, cứ như vậy nhìn Tình Lan.

 

Tình Lan không dám cử động, lúng túng trợn tròn mắt, nhìn ánh mắt nguy hiểm của Bộ Khê Khách.

 

Hắn giống như một con hồ ly đang nghĩ cách để bắt con mồi, ánh mắt nóng rực lại chăm chú quét từ trên xuống, sau đó, dừng lại trên mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

 

Tình Lan thẹn thùng, nàng mất tự nhiên quay mặt đi, nói: "Chàng làm gì thế? Không cho phép nhìn ta..."

 

Bộ Khê Khách nắm lấy cằm nàng, để nàng nhìn mình, ánh mắt hắn mê ly, trong giọng nói mang theo vài phần men say, chậm rãi nói: "Tình Lan... Ta ngắm nàng thế nào cũng không thấy đủ... Muốn ngắm nàng như vậy, ngắm nàng cả đời... Nàng đẹp quá."

 

Hắn lại nghĩ tới, nàng đã là của mình, lập tức trong lòng nóng lên, ôm Tình Lan vào trong ngực, hôn lên.

 

Môi lưỡi triền miên, mới cảm thấy an tâm.

 

Lúc này, gian ngoài truyền đến giọng nói của Oanh Ca, nàng cẩn thận hỏi: "Điện hạ, phò mã... Có cần nô tì hầu hạ rửa mặt không ạ?"

 

Tình Lan khẽ giật mình, hồi phục tinh thần lại, tay chân luống cuống đẩy Bộ Khê Khách ra, bối rối nói: "Không cần, ngươi lui xuống đi, ta tự mình làm... Ma ma đâu?"

 

"Ma ma đi tiễn Mặc Kỳ tiểu thư, điện hạ có chuyện gì cứ phân phó cho Oanh Ca là được."

 

"Không, không có việc gì, ngươi lui xuống đi."

 

"Cái kia, nô tì đi đưa đồ ăn sáng đây."

 

Sau khi Oanh Ca rời đi, Tình Lan nói không cho hôn nữa, cầm lược lên không tập trung mà chải tóc.

 

Bộ Khê Khách nhướn lông mày lên, cười nói: "Không bằng, ta đến hầu hạ công chúa rửa mặt?"

 

Tình Lan nói: "Chàng làm loạn thêm gì đó!"

 

Bộ Khê Khách nâng mặt nàng, nói: "Ta trang điểm cho điện hạ...!"

 

Tình Lan: "Tướng quân sẽ làm sao?"

 

"Tướng quân sẽ không." Bộ Khê Khách nói, "Nhưng phu quân sẽ, tiểu nương tử gọi một tiếng, để vi phu vẽ lông mày phù hợp với nàng..."

 

Tình Lan: "Không, không biết xấu hổ."

 

Bộ Khê Khách nhẹ nhàng phác họa, còn so trái so phải, vẻ mặt nghiêm túc.

 

Hắn cúi đầu, tóc dài rủ xuống trên vai Tình Lan, vô cùng mềm mại.

 

Tình Lan giống như bị mê hoặc, chậm rãi đưa tay nắm lấy tóc hắn, nhẹ nhàng chơi đùa.

 

Sợi tóc đen nhánh quấn quanh ngón tay nàng, Bộ Khê Khách nở nụ cười trầm thấp, sợi tóc cũng run lên.

 

"Ta... chải tóc cho tướng quân nhé." Tình Lan ngẩng đầu nói.

 

Bộ Khê Khách khẽ giật mình, tay cầm bút vẽ lông mày dừng ở không trung, à một tiếng.

 

"Vẽ xong rồi?" Tình Lan vui vẻ hỏi.

 

Bộ Khê Khách: "Ừm...à..."

 

Tình Lan có qua có lại, thẹn thùng nói: "Cái đó, thật ra ta cũng không biết chải tóc, nhưng chỉ cần tướng quân không chê, ta sẽ tận tâm tận lực chải đầu cho tướng quân, giống như tướng quân tận tâm vẽ lông mày cho ta."

 

Bộ Khê Khách nhíu mày nhìn qua lông mày bị vẽ lệch, suy nghĩ một chút, cố gắng giả bộ bình tĩnh, gật đầu.

 

Nhưng trong lòng lại nói: "Hôm nay, ngàn vạn lần không thể để nàng soi gương!!"
alt
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc