Bùi Hầu gia vượt quá bổn phận - hai lần động tới Hoàng Hậu
Edit: Nhu Tiệp Dư
Beta: Ka Thái Hậu
Tiếu Trầm Mặc đợi đến qua giờ ngọ cũng không thấy Dung Phi, biết lần này hẳn là đã đoán đúng rồi. Quả nhiên đến lúc lên đèn, thánh chỉ liền truyền khắp mọi ngõ ngách trong cung.
Hoa Thanh Cung bị thị vệ trong cung bao vây, không ai được ra vào. Tiêu Trầm Mặc bị giám sát như vậy nhưng lại khó có được một đêm ngon giấc.
Nắng sớm ngày tiếp theo vừa ló dạng, bọn thị vệ trong cung liền tập trung tất cả mọi người đến thiên điện Hoa Thanh Cung, bắt đầu điều tra.
Hôm qua Tiếu Trầm Mặc đã cho người gỡ hết những miếng cao dán hôi không chịu nổi vứt đi. Cho nên tuy là trong Hoa Thanh Cung vẫn còn phảng phất mùi hôi thối đó, nhưng cũng không đến mức làm người ta không chịu nổi.
Tiếu Trầm Mặc cùng với bọn thái giám và cung nữ ngồi chồm hỗm ở thiên điện đã được quét dọn cực kì sạch sẽ. Nhìn đoàn người đứng bên ngoài, trên áo giáp và mũi kiếm tỏa ra sự lạnh lẽo, trong nhất thời tinh thần hơi hoảng hốt.
Tình hình như vậy, mười mấy năm trước cũng đã gặp qua một lần, nhưng mà khi đó trong lòng nàng tràn đầy tuyệt vọng, mà lúc này, lại tràn ngập hy vọng cùng vui mừng.
"Cho người đưa chưởng quản Hoa Thanh Cung đến đây." Ngoài cửa truyền đến giọng nam trầm thấp. Trầm Mặc phấn chấn tinh thần, vuốt vuốt vạt áo, đứng dậy.
"Chưởng quản Hoa Thanh Cung Tiếu Trầm Mặc, bái kiến đại nhân." Nàng cúi đầu, đi theo thị vệ ra ngoài cửa, đứng trước mặt một người, khụy gối hành lễ.
"Ngẩng đầu lên."
Tiếu Trầm Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt mà cả đời nàng cũng không quên được.
Hai gò má gầy gầy cao cao bên trên là đôi mắt sáng có thần, hai hàng chân mày xếch lên, khiến cho dung mạo đoan chính thanh nhã của hắn tăng thêm vài phần oai hùng chính khí. Da hắn trắng, tái nhợt, thần sắc hời hợt, khuôn mặt nghiêm nghị, trên người mặc trường sam màu đen có hai con mãng được thêu bằng chỉ vàng dài đến vạt áo, đai ngọc bao quanh thắt lưng, đầu đội mũ quan đính ngọc bích. Dáng người cao gầy, thoạt nhìn có chút gầy yếu.
Gầy thì gầy, nhưng lại vững vàng như núi, cực kì khí thế.
Tiếu Trầm Mặc hít sâu một hơi. Người này ngươi không cần gặp qua hắn, bất luận là kẻ nào, chỉ cần nhìn trang phục của hắn, hình dáng và khí thế, thì đã có thể đoán ra thân phận của người này.
Quan Quân Hầu Bùi Nghi!
Hắn là ngoại thần, sao lại vào cung phụ trách lục soát Hoa Thanh Cung chứ? Tiếu Trầm Mặc nhất thời giật mình, vô số ý niệm xuất hiện trong đầu.
Trong mắt người ngoài thì vị chưởng cung nữ này bị mỹ mạo hơn người của Bùi Hầu dọa sợ, đến nỗi nhất thời quên mất quy củ.
Hai hàng lông mày Bùi Nghi nhíu lại, nam nhân nào bị người khác không lễ phép nhìn chằm chằm cũng sẽ khó chịu thôi.
Huống chi trong mắt nữ nhân này không phải là kinh diễm hoặc là sợ hãi, mà là vẻ mặt như đang gặp quỷ, điều này làm cho hắn hết sức khó chịu.
Hắn ho khẽ một tiếng, lúc này nữ quan tướng mạo bình thường mới tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu hành lễ với hắn.
"Bản quan hầu phụng thánh chỉ của Hoàng Thượng, tới đây kiểm tra xem có cấm vật hay không. Thỉnh Tiếu nữ quan dẫn đường, bản hầu muốn đích thân đi khám xét nội điện nơi Liễu Mỹ nhân từng ở."
Tiếu Trầm Mặc cúi đầu vâng dạ, không nói thừa lời nào, rồi đi trước dẫn đường. Nhưng mà bước chân có hơi lộn xộn, lưng cũng cứng ngắc.
Thật ra thì tại sao Hoàng Đế lại cho Bùi Nghi đến khám xét Hoa Thanh Cung chứ? Nhưng mà theo như ý nguyện của Hoàng Đế, nhất thời hứng thú lại chạy đi tìm tiểu biểu thúc để khoe khoang, làm hại Bùi Hầu gia trong lòng khó chịu, mượn cơ hội tìm chỗ để phát tiết thôi.
Bùi Nghi thoải mái đi theo sau Tiếu Trầm Mặc, thấy nàng có thái độ kỳ quái, bất giác cũng có chút để bụng. Nhưng mà hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có nhớ là đã từng gặp nữ quan này.
Chẳng lẽ là trong cung của Dung Phi thật sự có gì mờ ám, làm cho nữ quan này chột dạ?
Bùi Hầu gia bất giác híp mắt, trên mặt lộ ra một tia thận trọng.
Nói là tự mình lục soát, đương nhiên cũng không đến phiên Bùi Hầu tự tay làm. Cấm vệ trong cung đều là chuyên gia trong chuyện này, bọn họ đem tẩm cung của Dung Phi kiểm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài lục soát một lần, ngay cả hang chuột cũng không buông tha. Phàm là cảm thấy có gì không hợp lý, đều đem lại cho Bùi Hầu xem qua.
Dung Phi thánh sủng ba tháng, những thứ quý báu trong cung tất nhiên nhiều hơn kẻ khác. Cho nên có một hai thứ vượt chức, trái với quy củ, thì cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có điều là Bùi Nghi cũng không định làm vậy, mặc kệ là cái gì, chỉ cần vi phạm một chút cung quy, hắn đều cho người ghi vào hồ sơ, mang đi hết.
Liễu gia vì tư lợi mà không muốn áp dụng thuế mới của triều đình, trắng trợn khoanh vùng khu vực lớn như Tế Châu, Trác Châu.Đoạt lợi của dân, còn hại chết không ít người, Bùi Nghi đã sớm thấy bọn chúng rất chướng mắt.
Hắn cùng với Lý Duệ bày mưu tính kế hơn nửa năm, mới tước được hơn phân nửa cành lá của Liễu gia, nay vẫn còn thiếu một bước cuối cùng, hắn rất thích ý đá một cước vào Liễu thị.
Sủng phi? Sủng phi con mẹ ngươi. Dám tranh với Hoàng Hậu, còn thừa dịp Hoàng Hậu bị giam lỏng mua Thái y và cung nữ muốn lấy mạng Hoàng Hậu?
Ngươi đã muốn chết rồi thì thần phật cũng không cứu được ngươi!
Bùi Hầu cười âm hiểm, bản hầu mà không từ từ nghiền nát ngươi thì ngươi cứ viết ngược tên ta lại đi.
Lục soát xong, Bùi Nghi cho người cầm "Vật chứng" đi tìm Hoàng Đế báo cáo. Nữ quan luôn im lặng đứng bên cạnh lại đột nhiên kêu lên.
Bùi Nghi nhìn lại theo phản xạ, lại thấy nữ quan đó không biết đụng phải cái gì mà lại té xuống đất, chính là xoa mắt cá chân nhỏ giọng than.
Bùi Nghi không định để ý đến nàng ta, bất quá tầm mắt vừa quét qua chân nàng, lại phát hiện có chỗ không ổn.
Trong điện được lót thảm, kia nữ quan hình như là vấp phải mép thảm, làm tấm thảm cong lên, lộ ra một viên gạch to.
Viên gạch này cao hơn những viên khác một chút, đúng vậy, mới làm Tiếu nữ quan vấp phải.
Gạch lát trong cung đều được làm rất kỹ lưỡng, cho dù lâu ngày bị giẫm quá nhiều thì cũng phải bị lõm xuống mới đúng, chênh cao lên như vậy thì đúng là không bình thường.
Bùi Nghi ngoái đầu nhìn ra ngoài nhưng bước chân lại không dừng lại, nghiêng người bước đến chỗ Tiếu nữ quan bị ngã.
Hắn nửa quỳ, không để ý tới Tiêu nữ quan vẫn đang xoa chân, híp mắt nhìn chằm chằm viên gạch bị nhếch lên đó, vẫy tay nói: "Người đâu, cạy viên gạch này lên!"
Chuyện này cũng không quá khó khăn, thị vệ chỉ cần dùng một tay đã cạy được viên gạch lên.
"Hầu gia, ở đây có gì đó." Người nọ liếc mắt xem xét một chút, đặt viên gạch xuống lấy vật đó ra.
Đó gói giấy dầu, bên trong căng phồng không biết là cái gì.
Bùi Nghi cầm gói giấy, liếc mắt nhìn Tiếu nữ quan vẫn còn đang ngồi trên đất, đưa cho nàng: "Ngươi biết cái này không?"
Tiếu nữ quan nhìn nhìn, lắc đầu nói:"Nô tỳ không biết."
"Mở nó ra." Bùi Nghi chìa gói đồ ra, Tiếu nữ quan không hề do dự đưa tay nhận gói giấy, tay chân cực kì nhanh nhẹn, mở ra. Bên trong bao là mấy phong thư, còn có một ít chi phiếu.
Bùi Nghi thấy trong đó không có gì lạ, mới lấy lại gói đồ từ trong tay Tiếu Trầm Mặc, ném cho thị vệ cầm, rút một phong thơ ra xem.
Đọc đọc, mày hắn nhướng cao lên, trên mặt hiện lên ý cười lạnh như băng.
Lại rút mấy tờ khế ước, "Hắc hắc", gói lại như cũ, sau đó cất vào ngực áo.
"Ngươi......" Đi được hai bước, hắn quay đầu lại, nhìn nữ nhân bình thường kia, ánh mắt lóe sáng, "Chân của ngươi sao rồi?"
Tiêu Trầm Mặc cúi đầu, kính cẩn trả lời: "Nô tỳ không sao, đa tạ Hầu gia quan tâm."
Bùi Nghi nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một tia cười: "Người đâu, đưa Tiếu nữ quan đến sườn điện nghỉ ngơi, bảo Thái y viện phái y nữ đến xem chân của nàng."
Tim Tiếu Trầm Mặc nhảy loạn, hoang mang nói: "Không dám làm phiền đại nhân, nô tỳ chỉ đau một chút thôi, lát nữa sẽ không sao. Nô tỳ ngồi ở thiền điện vẫn hơn, ngồi chung với người của Hoa Thanh Cung."
Bùi Nghi cười cười, nữ nhân này, thật sự là rất biết giả bộ.
Vung tay áo, Bùi Hầu dẫn theo đoàn người mang một đống lớn tang vật, rời đi.
Để lại vài thị vệ canh giữ trước cửa Hoa Thanh Cung, trước khi định tội, ai cũng không thể tự tiện rời đi.
Chân Tiếu Trầm Mặc bị thương rất nhẹ, nàng ngồi một lúc, thì có thể đứng lên đi lại rồi.
Bùi Nghi để người lại gọi nữ y tới, mang thuốc thoa cho nàng. Ngón chân bị đụng phải cũng băng bó lại, lúc Tiếu Trầm Mặc sắp hết kiên nhẫn, bọn thị vệ đưa nàng đi khập khiễng về thiền điện.
Hai ngày sau, tin tức trên triều đã truyền khắp hậu cung.
Liễu đại nhân dung túng con cháu hành hung, tham ô công quỹ, trước lệnh cho Tam Ti tra rõ. Công bộ Thị Lang Liễu Ngạn Kỷ đưa tiền cho cung phi, số lượng rất nhiều, lai lịch không rõ, trước đưa vào cung để nội quan thẩm tra.
Hoa Thanh Cung bắt được hai cung nữ, nguyên là tì nữ của Liễu gia theo Liễu Mỹ nhân vào cung. Lúc dưỡng bệnh ở Hoa Thanh Cung, Liễu Mỹ nhân không thể gặp người Liễu gia. Hai người kia đã thu mua thị vệ trong cung, bí mật trao đổi tin tức với nhà mẹ đẻ.
Bị Liễu Mỹ nhân liên luỵ, cung nữ và thái giám của Hoa Thanh Cung chịu khổ không ít cũng nhiều, cung nhân có phẩm cấp đều sẽ bị giáng chức.
Nhưng Tiếu Trầm Mặc trong lúc vô tình vấp vào chỗ Liễu Mỹ nhân giấu thư bí mật, chi phiếu, khế ước mờ ám, xem như lập công chuộc tội, được giữ lại quan vị ngũ phẩm chưởng cung nữ.
Lại qua mấy ngày, Liễu gia bị định tội, còn Liễu Mỹ nhân cũng bị chuyển từ Thanh Lương điện sang lãnh cung thật sự — Túc Chính đường nơi phi tần phạm tội ở.
Tháng tư, ánh mặt trời đã từ ấm áp trở nên mãnh liệt, trời đất nhét đầy ánh nắng chói chang, cỏ cây phồn thịnh, thậm chí đã có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ve kêu đầu hè.
Bên ngoài Túc Chính đường phủ đầy nắng, bốn phía sạch sẽ, không khác những cung khác là mấy, ngoại trừ tường cung cao một trượng, thì những thứ khác hẳn là giống như đúc.
Nhưng mà vừa bước vào, thì lại có một làn khí lạnh của lãnh cung tràn ra, làm cho người ta nhịn không được muốn rùng mình.
Triệu Yên Dung để cung nhân theo mình ở bên ngoài chờ, theo chỉ dẫn của Mộc Lan đi vào. Cung nhân phụ trách trông coi nội đường yên lặng mở cửa thỉnh an Hoàng Hậu nương nương xưa nay chưa được gặp, sau đó lại yên lặng thối lui ra ngoài.
Bên trong trống trải chỉ có một pho tượng Quan Âm, Dung Phi mặc bố y ngồi xổm trên nệm cối, bên cạnh có hai cung phụ tráng kiện theo dõi.
"Các ngươi đi xuống đi." Triệu Yên Dung khoát tay áo, "Bản cung có chuyện muốn nói với Liễu Mỹ nhân."
Hai cung phụ có chút chần chờ, bình thường cung phi đã vào Túc Chính đường thì cơ bản chính là được định tội, không thể trở mình nữa. Cho nên rất nhiều người vào đây thì trở nên điên điên khùng khùng. Loại nữ nhân này trong đầu chỉ có tuyệt vọng và oán giận, tuyệt đối không chịu được kích thích, rất nhiều người sẽ làm ra hành động nguy hiểm.
Nếu là Hoàng Hậu có mệnh hệ gì, các nàng còn mạng để sống không đây?
"Nương nương, xin thứ cho nô tỳ không thể rời đi. Vạn nhất Liễu thị phát điên......" Hai cung phụ quỳ xuống cầu Hoàng Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra,
"Nô tỳ canh giữ ở đây, cũng bảo vệ ngọc thể nương nương được an toàn."
"Nàng sẽ không gây thương tổn ta, các ngươi đi xuống đi!"
Hoàng Hậu kiên trì, hai cung phụ chỉ có thể miễn cưỡng đi ra, nhưng cũng không dám đi quá xa, đứng ở cửa lớn nhìn vào, nếu trong đó có chuyện gì thì cũng có thể chạy vào kịp.
Liễu Mỹ nhân ngồi chồm hỗm, rõ ràng nghe thấy Hoàng Hậu tới, nhưng ngay cả đầu cũng không chịu nâng lên.
Triệu Yên Dung đi quanh nàng ta hai vòng, để Mộc Lan mang ghế đến, để trước mặt nàng ta rồi ngồi xuống.
"Liễu thị, hai ngày nay ngươi sống thế nào?"
Nghe giọng Hoàng Hậu, rốt cục nàng ta cũng ngẩng đầu lên.
Chỉ mới mấy ngày, nàng ta cơ hồ đã biến thành một người khác. Hoa tươi kiều diễm đã trở nên héo úa. Làn da của nàng ta ngả vàng, không có một chút sáng bóng, đôi mắt hõm sâu, ánh mắt trì trệ, đến lúc này trên mặt vẫn không thể dứt bỏ ngạo khí cùng oán giận.
"Nhờ phúc của Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp cũng coi như sống tốt."
"Ừ." Triệu Yên Dung gật gật đầu, cao thấp đánh giá nàng, "Có thể sống chính là chuyện tốt. Chắc ngươi cũng biết phụ thân cùng thúc bá huynh đệ của ngươi mấy ngày nữa sẽ bị chém đầu chứ."
Cổ họng Liễu Mỹ nhân hầu như phát ra tiếng gào thét đau khổ.
"Hoàng Thượng rất nhân từ, ngươi yên tâm đi, không động đến trẻ nhỏ và phụ nữ, tóm lại nữ nhân cùng trẻ con Liễu gia đều toàn mệnh."
Ngũ quan Liễu Mỹ nhân vặn vẹo, thống khổ lại càng trông dữ tợn hơn.
"Triệu Yên Dung, ngươi không cần phải như vậy đắc ý đến chê cười ta. Ngươi cho là Triệu gia có thể chống cho ngươi bao lâu? Ngươi cho là Bùi gia có thể gắng gượng bao lâu? Đừng tưởng rằng Hoàng Thượng sủng ngươi, ngươi chỉ có thể đắc ý một lúc thôi!" Liễu Mỹ nhân nói tiếp,"Chẳng qua hắn chỉ lợi dụng ngươi để lung lạc Bùi gia, ngươi cho rằng ngươi thực sự có năng lực gì mà làm cho Hoàng Thượng coi trọng?"
Triệu Yên Dung cười nhìn nàng ta, gật đầu, nói: "Ôi, ta chính là đến xem ngươi đáng chê cười thì sao? Có điều xem ra ngươi cũng không phải là kẻ ngu đến tận xương tủy, hai ngày này ngươi đã suy nghĩ cẩn thận, biết vì sao trước kia Hoàng Thượng lại sủng ngươi."
Hốc mắt khô khốc của Liễu thị hơi ẩm ướt: "Hắn thật sự thích ta, chỉ là ta bị phụ huynh liên luỵ. Nếu ta không phải người của Liễu gia, nếu không phải...... Ta không cam lòng, không cam lòng......"
"Vẫn là choáng váng sao, vậy để ta chỉ điểm cho ngươi." Triệu Yên Dung cười lạnh một tiếng, "Thích ngươi? Thôi dẹp mẹ nó đi. Nữ nhân trong thiên hạ đều để cho hắn chọn, muốn cái gì mà không có? Ngươi trông cậy vào một Hoàng Đế có thể thật lòng với nữ nhân, cũng như là trông cho heo nái biết leo cây. Chỉ là ngươi tự tìm. Không chịu an phận làm một cung phi, không nên cấu kết với người nhà, còn muốn giết ta để giành ngôi vị. Kết cục này cũng quá xứng đáng rồi?"
Liễu thị nhìn Hoàng Hậu, nghe nàng dùng giọng điệu đường phố thô bỉ để nói chuyện, trong nhất thời có chút trố mắt. Chỉ thấy Hoàng Hậu hơi cúi đầu, mặt mày tinh xảo cong cong, chậm rãi nói: "Muốn chết không được muốn sống không xong, không được thoải mái."
Con ngươi Liễu thị co rụt lại.
"Đây là lời nói lúc trước ngươi nói ở Chiêu Dương điện, hôm nay ta trả lại cho ngươi." trên mặt Hoàng Hậu hiện lên ý cười trào phúng, "Bản cung chướng mắt ngươi đã lâu, từ lúc ngươi muốn ta chết đi. Có điều bản cung phước lớn hơn ngươi, mạng tốt hơn ngươi, cười sống đến cuối cùng, là bản cung, không phải ngươi."
Nàng đứng lên, Mộc Lan dìu nàng đi, rồi quay đầu cười nói: "Muốn cho ngươi sống cũng không khó, nhưng ngươi trăm phương ngàn kế muốn ta chết, trong lòng ta liền cảm thấy không được tự nhiên. Ngươi đại khái không biết đi, bản cung là người cực kì nhỏ nhen. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp đôi.".