——[1] Câu thơ trích trong bài “Khiển bi hoài kỳ II” của Nguyên Chẩn:
Dịch nghĩa: Biết nỗi đau khổ này ai cũng gặp.——
Ở nhà ba ngày này, ta như trở lại quãng thời gian còn chưa tiến cung. Mỗi ngày cùng mẫu thân trò chuyện, chờ đợi phụ thân bãi triều trở về nhà. Khi nhàn rỗi thì ở nhà chăm hoa làm cỏ, cũng có lúc cùng đại ca chơi cờ, cùng tam ca đấu võ mồm, để đại tẩu dạy ta thêu hoa, Hứa cô cô vì ta bận bịu đến mức đầu óc choáng váng. Cuộc sống mặc dù chỉ là những chuyện vụn vặt ngày qua ngày lại, thế nhưng bên trong vụn vặt lại là sự tĩnh lặng yên bình, khiến cho ta hạnh phúc tựa như tìm được trân bảo đã mất đi, làm cho ta không muốn buông tay. Dường như tất cả đều chưa từng thay đổi, ta tiến cung làm Hoàng hậu chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại, ta vẫn là tiểu nữ hài trốn sau cánh chim bảo vệ của cha mẹ cùng huynh trưởng, bên ngoài dẫu mưa to gió lớn hơn nữa, ta ở trong một góc đất trời nhỏ bé nhưng vẫn là một chốn đào nguyên tránh né tất cả hỗn loạn nhân gian.
Song hiện thực chung quy vẫn là hiện thực. Mẫu thân quay lưng về phía ta, âm thầm rơi lệ. Phụ thân và ca ca nhìn ta khe khẽ thở dài. Bên trong thư phòng không phân biệt ngày đêm vẫn đèn đuốc sáng rực, các vị phụ tá thân tín ra ra vào vào không biết bao nhiều lần, ta đều ghi nhớ tất cả. Đại tẩu Bảo Văn Tuệ tới từ danh y thế gia tại Bành Giang, Bảo gia tổng cộng trước sau dưỡng ra mười vị Phủ phán Thái Y phủ. Bách Khang hiên danh chấn thiên hạ là sản nghiệp của gia tộc đại tẩu, Hoàng Đế đời thứ bảy Thượng Quan Nghị đích thân ngự bút đề tấm biển “Hành y tế thế” treo trong cửa hiệu chính tại kinh thành, đó là bằng chứng tốt nhất về y thuật cao siêu, y đức hơn người của Bảo gia. Mặc dù nói y thuật tuyệt học của gia tộc đại tẩu chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ, thế nhưng đại tẩu thiên tư thông minh, từ nhỏ thấm nhuần y thuật, tự mình trải nghiệm, cũng vô cùng tinh thông “Kỳ hoàng chi đạo” [2]. Mấy ngày nay, phụ thân không mời Thái y, chỉ để đại tẩu tới xem mạch giúp ta trị liệu, khai căn điều dưỡng. Phụ thân tuy rằng im lặng không đề cập tới chuyện ta bị trúng độc, thế nhưng từ việc người không cho Thái y tới mà để người trong nhà giúp ta trị liệu có thể thấy được, người trong nhà đối với chuyện ta bị trúng độc vẫn luôn canh cánh trong lòng, là điều hết sức kiêng kị.
——[2] Kỳ hoàng chi đạo: thường gọi là “Kỳ hoàng thuật”, phần lớn ghi chép lại “Hoàng đế nội kinh”. “Hoàng đế nội kinh” là pho sách y học đầu tiên xuất hiện ở Trung Quốc vào thời Xuân Thu Chiến Quốc (khoảng thế kỉ VIII tới thế kỉ III trước công nguyên), được coi là pho sách y học bậc nhất của y học Trung Hoa cổ truyền, tương truyền là của Hoàng Đế và Kỳ Bá.
Nguồn: Baidu và Bách khoa tri thức.——
“Nương nương, hôm nay khí sắc của người thật không tệ, thai khí cũng rất ổn định, không có gì phải lo lắng”. Đại tẩu thu hồi y hòm của nàng, mỉm cười nói với ta. Đại tẩu hiện tại đã mang thai sáu tháng, hành động có chút bất tiện. “Hứa cô cô, ngươi lui ra đi. Đứng ở cửa trông coi cẩn thận, không có sự căn dặn của ta, bất kể ai cũng không được phép bước vào”. Ta phân phó.
Nhìn thấy Hứa cô cô rón rén ra ngoài đóng kín cửa lại, ta đưa tay kéo đại tẩu tới bên người. “Đại tẩu, nơi này không có người ngoài, cô tẩu chúng ta trước giờ tình cảm vẫn rất tốt, ta cũng coi tỷ tựa như tỷ tỷ của chính mình”. Đôi mắt ta sốt sắng nhìn đại tẩu, chỉ thấy trên mặt đại tẩu hiện lên một mảnh đỏ ửng. “Ta biết phụ thân và ca ca cũng bảo tỷ gạt ta, không cho tỷ nói với ta, tình trạng thân thể ta rốt cuộc là như thế nào. Ta cũng biết, hiện tại muốn tỷ nói thật với ta, tỷ cũng không biết ăn nói thế nào với phụ thân. Nhưng nhìn hai chúng ta đều đã sắp làm mẹ, ta cầu tỷ nói sự thật cho ta. Ta chỉ cần biết rằng, độc trên người ta liệu có thể ảnh hưởng tới hài tử hay không?”. Ta nói rất thành khẩn, ánh mắt cũng để lộ ra niềm mong mỏi.
Nhìn thấy đại tẩu khó xử quay mặt đi, ta bật thốt lên: “Người làm cha làm mẹ trong thiên hạ, hoàn toàn nên vì con cái mà cân nhắc, không phải sao?”. Lời vừa ra khỏi miệng, ta đột nhiên ý thức được, câu nói này không phải Thượng Quan Bùi đã từng nói sao? Thì ra tâm tư của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ, thực sự đều như nhau. “Tiểu muội” đại tẩu ngồi bên cạnh ta, kéo tay ta, ý vị sâu xa nói: “Muội coi ta như đại tỷ, vậy đại tẩu ta cũng không lừa gạt muội. Độc trong thân thể muội, mấy ngày nay ta đã xem, mặc dù là độc dược mãn tĩnh, thế nhưng độc tính vẫn rất mạnh. Hàn tính của độc dược sẽ từ từ thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cuối cùng vào thẳng trong cốt tủy, hàn tính cuối cùng sẽ khiến máu ngưng tụ không thể lưu động, đến thời điểm đó muội sẽ…”. Nàng dừng lại, tuy rằng không nói ra, nhưng ta cũng hiểu rõ ý tứ của nàng, đến thời điểm đó, ta sẽ mất mạng. Trên gương mặt của ta hiện lên một nụ cười đẹp đẽ mà thê lương. Sống đã không hạnh phúc, chết có gì đáng sợ?
Đại tẩu kinh hãi nhìn vẻ mặt ta biến hóa, vội vàng đổi chủ đề: “Trừ phi biết tên độc dược cùng thành phần, bằng không khó có thể điều chế giải dược. Muội đang mang thai, chúng ta cũng không thể đưa cho muội thuốc thí nghiệm bừa bãi”. Những lời này của đại tẩu nói chậm chạp mà đầy khó khăn, trái tim của ta từng chút một chìm dần xuống dưới. Lẽ nào không có hi vọng giải thoát sao? Nhi tử của ta phải làm sao bây giờ? “Có điều muội không nên gấp gáp. Phụ thân và ca ca muội sẽ không ngồi yên nhìn muội nhận lấy cái chết, bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu muội”. Đại tẩu an ủi ta nói. “Theo tỷ phỏng đoán, độc tính này khi nào sẽ phát tác?”. Ta phải biết kết quả xấu nhất, nếu như đã không thể chữa trị, vậy thì ta còn bao nhiêu thời gian, để ta có thể bắt tay vào đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.
“Hiện tại độc dược hàn tính bị thai nhi trong bụng muội áp chế, vì thế trong thời gian ngắn sẽ không bộc phát ra. Hơn nữa bởi vì độc dược hàn tính không thể dung hợp với nhiệt tính của thai nhi, hài tử hẳn là không có vấn đề gì. Thế nhưng cái thai này một khi sinh ra, độc tính sẽ khuếch tán. Thẳng vào lục phủ ngũ tạng, nhiều nhất là thời gian nửa năm”. Thanh âm của đại tẩu càng lúc càng thấp, ta nhìn thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nàng, nàng cố gắng đảo mắt, không cho nước mắt lăn xuống. Đều đã sắp làm mẹ, ta nghĩ cảnh ngộ của ta cũng khiến nàng đồng cảm.
Sinh ra hài tử, đối với bất kỳ người mẹ nào đều là niềm hạnh phúc lớn như trời bể, ai không muốn nhìn thấy nhi tử của chính mình khỏe mạnh trưởng thành, nhìn thấy con bắt đầu a a tập nói, nghe con gọi một tiếng “mẹ”, nhìn con tập tễnh học đi, sau đó nhìn con giống như một tiểu đại nhân, chắp tay sau lưng đi qua đi lại đọc “Nhân chi sơ, tính bản thiện”. Ta cũng như bất kỳ một người mẹ nào trong thiên hạ, đều hi vọng mười tháng có thể nhanh chóng trôi qua một chút, không thể chờ đợi được nữa mà ôm lấy tiểu bảo bảo vào trong ngực, để nhìn thấy dáng vẻ của con. Nhưng đối với ta mà nói, hài tử ra đời cũng đồng nghĩa với việc tính mạng của ta đang đi tới hồi kết thúc. Ở thời khắc nếm thử cảm giác hạnh phúc được làm mẹ, ta lại phải đối mặt với tử thần. Thế gian này, còn có điều gì tàn khốc hơn nữa hay sao?
“Ta biết rồi. Đại tẩu, cảm tạ tỷ đã nói cho ta”. Vẻ mặt ta chỉ là thẫn thờ, nỗi đau đớn trong lòng bị ta cật lực áp chế, ta không muốn biểu hiện ra trước mặt đại tẩu, ta không muốn để cho nàng bởi vì nói cho ta sự thực khiến ta khổ sở mà tự trách chính mình. “Đại tẩu, ta có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ một lát. Tỷ cứ về trước đi”. Ta từ từ nằm xuống, xoay người hướng vào phía bên trong. “Vậy cũng tốt, Gia nhi”. Đại tẩu giúp ta sửa lại chăn, lại không yên tâm đứng sau lưng ta một hồi lâu, nghe thấy tiếng hô hấp của ta dần dần đều đều mà chầm chậm, mới đi ra ngoài. Cửa mở ra rồi ngay lập tức đóng lại. Bên gối từ lâu đã ướt một mảng lớn. Ta đưa tay nhẹ nhàng phủ trên bụng: “Hài tử, làm khó cho con rồi. Nhỏ như vậy đã bắt đầu phải bảo vệ mẹ. Mẹ dù thế nào, cũng nhất định sẽ bảo vệ cho con. Nếu như mẹ chỉ có thời gian hơn một năm để sống, mặc kệ mọi chuyện ra sao, mẹ đều sẽ quét sạch tất cả chướng ngại cản trở con kế thừa ngai vị Hoàng Đế. Nếu như mẹ không thể cho con tình mẹ, thì mẹ nhất định sẽ để cho con có được thiên hạ”.
Sau ba ngày, Thượng Quan Bùi quả nhiên đúng hẹn, sáng sớm đã phái Trương Đức Toàn tới đón ta hồi cung. Mười sáu người nâng phượng loan, hàng trăm người đứng trong đội danh dự, gia nhân ở phía sau quỳ xuống tiễn đưa, từng tiếng từng tiếng càng lúc càng nhẹ: “Cung tiễn nương nương”. Ta chỉ có thể nắm thật chặt khăn tay trong tay, không để cho mình khóc lên thất thanh. Ta khi nào mới lại có thể trở về gia đình, ta không biết, ta còn có cơ hội trở lại hay không, không ai có thể nói cho ta.
Trở lại trong cung, đã gần tới trưa. Dùng qua loa ngọ thiện, ta liền tiến vào trong điện nghỉ ngơi. Vốn là trước tiên nên tới điện Triêu Dương thỉnh an, nhưng ta nghĩ Thượng Quan Bùi và ta hiện tại hẳn là đều không muốn thấy mặt đối phương. Mơ mơ màng màng ngủ hơn một canh giờ, liền nghe thấy ngoài điện có tiếng xì xào nói chuyện, ta nghe ra là Hứa cô cô và Trương Đức Toàn. Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy Hứa cô cô đi vào trong điện. “Nương nương, nương nương”, bà ở một bên giường nhẹ giọng kêu ta. Ta chậm rãi xoay người: “Chuyện gì vậy?”, vừa hỏi vừa ngồi dậy. Hứa cô cô đã sớm đưa áo khoác tới. Đã gần tới đầu đông, tiết trời càng lạnh. “Hoàng thượng tuyên nương nương tới điện Triêu Dương nghị sự”. Hứa cô cô nửa quỳ một bên giường, giúp ta buộc nút. “Trương Đức Toàn có nói là có chuyện gì hay không?”. Ta được Hứa cô cô nâng dậy từ giường tới trước gương, tu chỉnh trang dung.
“Không có, chỉ nói Hoàng thượng truyền nương nương tới. Trương Đức Toàn đi rất vội vàng, nói là còn muốn tới điện Huỳnh Dương truyền lời”. Hứa cô cô cầm lược dính nước hoa hồng giúp ta chải tóc. Điện Huỳnh Dương? Trong lòng ta yên lặng thốt lên ba chữ này. Nói như vậy là đi tuyên Đinh Phu nhân. Chẳng lẽ Thượng Quan Bùi đã thuyết phục được Đinh Phu nhân giao thuốc giải ra, hay là vẫn vọng tưởng muốn ta hòa giải với Đinh Phu nhân? Trong lòng ta khinh bỉ hừ một tiếng: “Hứa cô cô, ngươi truyền lời xuống, để Tôn Tham tướng chuẩn bị, chốc nữa dẫn người theo bổn cung cùng đi”. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Ta suy nghĩ một thoáng, lại tiếp tục quay lại đến sau tấm bình phong thay y phục, để Hứa cô cô tìm cái kim ty nhuyễn giáp Nhị thúc từng mặc khi chinh chiến Nam Bắc trước đây, mặc phía bên trong quần áo. Mặc ổn thỏa xong, ta lại cẩn thận từng li từng tí lấy thanh chủy thủ kia trong tay áo. Hiện tại không thể so với ngày xưa, trong người ta còn có một tiểu sinh mệnh quan trọng hơn đang trưởng thành. Vì bảo vệ nó, nếu như vạn bất đắc dĩ ta buộc phải tự tay giết người, ta nghĩ ta cũng sẽ làm. Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu, đến chính ta cũng lấy làm kinh hãi. Tư Đồ Gia trước đây khi nhìn thấy phụ thân và ca ca săn thú trở về còn hoài cảm rơi lệ, nay đã đi nơi nào?
Bước ra khỏi điện Chiêu Dương, Tôn Tham tướng đã ở bên ngoài chờ đợi, nhìn thấy ta đi ra, hắn bước nhanh lên tiến đón. “Tôn Tham tướng, hiện tại thế cuộc như thế nào, ngươi cũng đã rõ ràng. Đến lúc đó bổn cung ở trong điện Triêu Dương, nếu có người có ý đồ gây bất lợi cho bổn cung, ngươi có thể…” ta làm động tác cắt cổ. Tôn Tham tướng sững sờ, ngẩng đầu nhìn ta: “Nương nương, người muốn nói là bất cứ người nào?”. Giọng nói của hắn hơi run rẩy.
Ta trầm mặc một khắc, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Bất kỳ người nào, đều giống nhau!”. Tôn Tham tướng đột nhiên ôm quyền: “Nương nương, xin yên tâm. Mạt tướng lĩnh mệnh!”. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng ta vẫn nghe ra sự kiên định cùng quyết tuyệt. Đúng vậy, bọn họ đều cùng ta ở trên một chiến thuyền, ngoại trừ có chung một mối thù, chúng ta ai cũng không có đường thoát ra. Ta quay đầu giao phó Hứa cô cô: “Hứa cô cô, nếu như sau một canh giờ không thấy ta trở về, ngươi biết nên làm thế nào”. Hứa cô cô đầy vẻ lo lắng, thế nhưng vẫn là tâm lĩnh thần hội gật gật đầu.
Lúc đi vào điện Triêu Dương, Thượng Quan Bùi và Đinh Phu nhân đang sóng vai ngồi, chuyện trò vui vẻ. Cung nữ cao giọng thông báo ta đến, Đinh Phu nhân lập tức bật dậy trở về vị trí chỗ ngồi của mình. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng”. Ta hơi quỳ gối. Thanh âm Thượng Quan Bùi lạnh như băng vang lên: “Hoàng hậu, ngồi đi”. Hắn chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh, so với dáng vẻ như gió xuân ấm áp vừa rồi, ở trước mặt mọi người, hắn đối với ta lạnh như băng là để khiến cho ta lúng túng. Có điều, hiện tại ta cũng không để ý ân sủng của hắn đến tột cùng là ở trên người ai.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu”. “Dân nữ tham kiến Hoàng hậu”. Đinh Phu nhân cùng một nữ tử dịu dàng quỳ xuống, hành kễ với ta. Ta hờ hững ra hiệu cho bọn họ đứng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn lại. Ánh mắt lướt qua Đinh Phu nhân, nàng ta vẫn là dáng vẻ yếu đuối mong manh như trước. Nhưng nhìn thấy nữ tử bên cạnh nàng ta, ta không khỏi sửng sốt. Mặt như phù dung mới nở, lông mày như liễu, mắt sáng tựa sao, thân nhẹ như yến. Ngay cả khi đã nhìn quen vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của a tỷ, ta cũng không nhịn được muốn vỗ tay khen ngợi dung nhan của nữ tử này. Thấy ta nhìn kỹ nàng, nàng sợ hãi cúi đầu, trên gương mặt nổi lên một tầng mây đỏ.
Thượng Quan Bùi mở miệng nói: “Đây là muội muội của Đinh Phu nhân, Tử Nghi. Vì mùng năm tháng sau tổ chức hôn lễ, ngày hôm qua mới vừa từ Dung thành tới kinh thành. Tuổi tròn đôi mươi, tri thư hiểu lễ, cầm kỳ thi họa không chỗ nào không tinh thông, phối với nhị ca của Hoàng hậu, thiếu niên anh hùng, thực sự là ông trời tác hợp”. Hắn xoay người nhìn ta, hiển nhiên cực kỳ hưng phấn đối với việc hôn sự này, cũng đồng thời hưởng thụ vẻ mặt biến hóa của ta. “Được! Rất tốt!”. Nửa ngày trầm mặc, ta nhàn nhạt phun ra một câu như vậy. “Gương mặt xinh đẹp như vậy, cho dù là nam tử không có mắt, cũng không thể kháng cự, nguyện ở trong ôn nhu mà lưu luyến quên về”. Thượng Quan Bùi cười đến cực kì vui sướng, ngay cả Đinh Phu nhân ngày thường cực lực giữ gìn hình tượng đoan trang cũng không nhịn được bật cười. Nghe xong lời ngày, mặt Đinh Tử Nghi lại càng hồng, ngẩng đầu chỉ ngẩn ngơ nhìn Thượng Quan Bùi vẫn đang thoải mái cười.
Ta nhìn ánh mắt Đinh Tử Nghi, đột nhiên một ý nghĩ lướt qua. Ánh mắt này, ngượng ngùng, thấp thỏm, bất an, oan ức, lo lắng, mê mẩn. Chẳng lẽ là… Ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Bùi, nhưng hắn vẫn thản nhiên nâng chung trà lên uống, giống như một người không liên can. Ta lại nhìn về phía Đinh Tử Nghi, nàng cũng phát hiện ta đang quan sát nàng, liền vùi đầu xuống càng thấp, người cũng lui về phía sau Đinh Phu nhân né tránh. Nếu như ta đoán không sai, người trong lòng Đinh Tử Nghi thực sự yêu thích, chính là Thượng Quan Bùi! Cũng khó trách, hồi Thượng Quan Bùi mới tới Dung thành, Đinh Tử Nghi mới chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi mới biết yêu, nhìn thấy một hoàng tử tài mạo xuất sắc như vậy, khó tránh khỏi sẽ động tâm. Bốn năm sớm chiều ở chung, tình cảm càng sâu nặng, Hiện tại chịu bán mạng vì Thượng Quan Bùi như vậy, ngoại trừ là vì hoàng mệnh khó trái, có phải còn có tâm tư nguyện ý hi sinh vì người thương của tiểu nữ tử? Đinh gia tỷ muội này đến cùng vẫn là tỷ muội tình thâm hay là tình địch cạnh tranh, có thể là một lỗ hổng đánh hạ Đinh gia hay không đây? Ta âm thầm cân nhắc. Đang lúc xuất thần, đột nhiên nghe thấy ngoài điện vang lên tiếng ồn ào. Mọi người đều nhìn ra phía ngoài, liền thấy một binh lính mặt đầy bụi bặm chạy nhanh vào trong điện. “Hoàng thượng, Mạc thành tám trăm dặm cấp báo!”. Người binh sĩ kia ngã quỵ trên mặt đất, bởi vì thở hổn hển nên nói chuyện cũng đứt quãng.
“Cái gì?”. Thượng Quan Bùi kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Trong đại điện lập tức yên tĩnh lại. Ánh mắt mỗi người đều nhìn theo phong thư trên tay người đưa tin kia. Tám trăm dặm cấp báo? Đã xảy ra chuyện gì? Trái tim của ta càng lúc càng đập mạnh, Mạc thành, nhị ca! Thượng Quan Bùi tiếp nhận phong thư từ tay Trương Đức Toàn, cẩn thận mở ra xem. Ta nhìn thấy hắn nhanh chóng quét mắt một lần, sau đó lại tinh tế xem từ hàng đầu tiên, liên tục như vậy mấy lần, tim ta đã muốn vọt lên tới cổ, tựa như là bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
Đột nhiên Thượng Quan Bùi quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt của ta không kịp dời đi nơi khác, cùng hắn mắt đối mắt. Đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, từng từ từng chữ nói với ta: “Hoàng hậu, lần này nàng có thể như nguyện”. “Hả?” ta không hiểu. “Tự nàng xem đi!”. Thượng Quan Bùi ném phong thư kia vào trong tay ta. Ta vội vàng mở ra, trên giấy viết thư hiện lên nét bút quen thuộc, ta nhìn một cái liền nhận ra đó là chữ viết của nhị ca. Ta một đường xem xong, tâm tình trong lòng rối ren phức tạp, trăm nghìn ý nghĩ từ bốn phương tám hướng tràn ra, khiến cho ta nhất thời không biết nên thở phào nhẹ nhõm, hay là lo lắng âu sầu. Biên quan báo nguy! Hoàng Đế Bắc Triều – Nguyễn Văn Đế, cộng thêm vùng Tây Vực là bảy quốc gia, cả quý tộc vong quốc Oát Đan, tuyên chiến với chúng ta!