Cô nhìn Giang Khác Chi thu hồi tầm mắt đang dừng trên môi, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt cô, giống như cô chính là yêu tinh vô tình xuất hiện nơi hoang vu dã ngoại, có ý xấu muốn quyến rũ hút dương tinh của đàn ông vậy.
Một lúc sau, ngoại trừ tiếng gió rít cùng tiếng hít thở, trong hang động mới truyền ra một âm thanh khác.
“Đừng đi.” Giọng nói anh không chút gợn sóng.
“Vậy tôi ở lại đây làm gì chứ?”
Chung Hi nghe vậy nhướng mày, bàn tay đang áp trên má cô hơi buông lỏng, Chung Hi lại áp nó về chỗ cũ, hai tay mình ôm lấy cổ Giang Khác Chi.
Cô cảm thấy Giang Khác Chi so với suy nghĩ của cô không giống nhau, anh hình như trở nên hư hơn rồi, lại đem cái vấn đề này ném cho cô, chẳng lẽ mới mấy ngày ngắn ngủi đã bị cô dạy hư rồi sao?
Vốn dĩ còn tưởng hai người có thể diễn ra cái cốt truyện anh vác chân chạy tôi đứt hơi truy, nhưng như này cũng tốt thôi.
Cô rút tay lại, lùi về phía sau một bước, ngay trong tầm mắt của Giang Khác Chi bắt đầu cởi chiếc quần anh cho cô mượn ra.
“Lần này phải cởi trước. Nếu không cái này mà ướt rồi, anh nhất định không cho tôi mượn nữa.” Chung Hi “oán giận” nói.
Giang Khác Chi nắm chặt tay không nói gì.
Nhưng cô không cởi hết ra mà chỉ kéo đến đầu gối, qua mấy giây liền thấy Chung Hi đem nửa người trên dựa vào vách đá.
Bốn mắt nhìn nhau, Chung Hi nghĩ: Vì sao trong một ánh mắt có thể vừa lạnh như băng lại nóng như lửa đốt như vậy, quá mâu thuẫn.
Cô dưới ánh mắt trần trụi ấy đưa tay phải mình lướt dần xuống phía dưới, cuối cùng đi vào giữa hai chân đang khép kín kia.
Ánh mắt Giang Khác Chi thụ động dõi theo tay cô, thấy hoa huyệt cô hút chặt chẽ, dưới mảnh rừng rậm chỉ có nhìn thấy miệng hoa tinh tế che kín, anh biết lấp sau những cánh hoa ẩn giấu một viên trân châu.
Chung Hi được anh thị gian mà càng trở nên hưng phấn, một tay cô đẩy hai cánh môi đầy đặn ra, đem âm đế hồng nhạt như nụ hoa trần trụi bại lộ dưới tầm mắt anh.
Hơi thở Giang Khác Chi dần trở nên thô nặng, không quá nửa phút phía dưới của Chung Hi đã tiết ra nước.
Cô híp mắt lại, đôi môi căng mọng thỉnh thoảng phát ra những âm thanh “Ưm, A”, rất nhanh, lông tơ đã dính thứ chất lỏng trong suốt.
“Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?”
Chung Hi nghe anh hỏi, không nhịn được trừng mắt nhìn anh, muốn giả trân bản thân thanh thuần trong sáng cũng không cần phải giả ngu đến mức này đâu anh trai à.
“Vì chuẩn bị cho việc tí nữa chúng ta sắp làm.” Cô nhẹ thở một tiếng, động tác trên tay bỗng dừng lại.
Nếu còn làm tiếp, không chừng cô sẽ tự đem bản thân đạt đến cao trào, bị người khác nhìn mình tự an ủi, đúng là quá kích thích mà.
Chung Hi rút tay lại, từ từ dựa vào vách đá, vươn bàn tay ướt đẫm dâm dịch hướng Giang Khác Chi.
“Anh mau lại đây.” Cô nhẹ nhàng chậm chậm nói.
Nói xong, Chung Hi nhìn thẳng vào mắt anh, ngồi quỳ trên tấm thảm đắp tạm bằng lá cây khô, bàn tay như cũ kéo lấy anh.
Giang Khác Chi dừng lại trước mặt cô, cảm nhận được ngón tay ướt át.
Chung Hi nhìn chằm chằm lấy khóa quần của anh, lại ngẩng đầu giương mắt nhìn anh. Giang Khác Chi đã cứng đến phát đau rồi, Chung Hi nhìn vào mắt anh nở một nụ cười rồi sau đó đem mặt tiến sát lại, dùng môi chầm chậm kéo khóa quần xuống.
Côn thịt đã căng cứng đến lợi hại.
Giang Khác Chi không động gì, cô duỗi tay kéo quần anh cởi xuống.
“Cái chăn này mai nhất định phải giặt.” Cô nói, bàn tay giữ chặt tay của Giang Khác Chi , kéo anh xuống để hai người đối mặt.
Cả người Chung Hi nằm trên chăn, mắt nhìn Giang Khác Chi ý bảo anh mau nằm lên.
Lần này anh không tiếp tục giả mù biết rõ còn cố hỏi gì nữa, theo ý Chung Hi nằm lên người cô, nhưng hai người vẫn chưa hoàn toàn dựa vào nhau, phía trên còn Giang Khác Chi chống tay.
Quần lót Chung Hi không cởi hết, lúc này đã vắt vẻo trên mắt cá chân.
Hơi thở của hai người rối loạn quấn lấy nhau, tóc con của Giang Khác Chi cọ trên mi mắt của cô, rất ngứa.
Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Chúng ta chơi một trò chơi còn sướng hơn trò tự an ủi lần trước, có được không?”
Trò chơi.
Giang Khác Chi im lặng nhìn vào mắt cô, không hề phản đối.
Cô hỏi: “Anh có biết làm như thế nào không?”
Giang Khác Chi lắc lắc đầu, dục vọng thiêu đốt như vô hình bóp chặt lấy ruột gan anh, Chung Hi nói sai rồi, cơ thể anh lúc này rất nóng.
Chung Hi có vẻ hơi không vui, nghiêng đầu nhìn cơ thể người phía trên.
“Thế, anh có muốn học không?”
Ngay lúc này, cô thấy đồng tử của Giang Khác Chi vì kinh ngạc mà nháy mặt mở rộng, chỉ là rất nhanh đã kìm nén lại.
Anh nói: “Muốn.”
Chung Hi cười: “Cài này cũng không có gì, nếu không mỗi lần làm đều giống như tôi dụ dỗ anh gian dâm vậy. Thỉnh thoảng làm còn cảm thấy vui vẻ, nhưng nhiều lần như vậy tôi cảm thấy rất có lỗi.”
Giang Khác Chi cúi đầu nhìn vào mắt cô, như muốn tìm từ trong mắt cô có tí hối lỗi nào không.
Khuôn mặt hai người sát lại gần nhau, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy những lông tơ nhỏ trên mặt Chung Hi, còn có bờ môi, đang bắt đầu cong lên.
Chung Hi không biết anh lại suy nghĩ cái gì, cô nắm lấy một bàn tay của anh, cứ như vậy đưa đến giữa hai chân cô.
Đến lúc này, cô bỗng nhanh chóng rụt tay về.
“Rất đơn giản, tôi dạy cho anh, bây giờ, anh cho một ngón tay cắm vào bên trong tôi…”
Cô liếc thoáng qua anh, tiếp tục nói: “Cắm thẳng vào trong bé bướm của tôi ý.”
Cô có thể cảm nhận được Giang Khác Chi vì lời nào đó mà cả người căng như dây cung.
Môi Chung Hi nhẹ nhàng cọ xát lên cằm của Giang Khác Chi: “Tôi cảm thấy dirty talk rất thú vị, anh thấy có được không?”
Ánh mắt Giang Khác Chi đen như mực mà nhìn cô, hiện tại anh đang dùng hành động thay cho câu trả lời. Anh không nói gì, đưa ba ngón tay vào trong hoa huyệt.“