Sau Tết Âm lịch việc nhiều không kể xiết, Chung Hi định tuần đầu tiên Giang Khác Chi sang nhà cô ngủ, tuần thứ hai cô sang nhà anh. Nhưng vì Chung Hi phải thường xuyên họp nội bộ truyền thông hết cuộc này đến cuộc khác, nên kể cả hai người sống chung một nhà cũng chỉ có lúc ngủ là gặp nhau.
Chung Hi cũng không gửi Victor đến nhà bà ngoại nữa mà giao cho Giang Khác Chi nhiệm vụ dắt chó đi dạo hàng ngày.
Đến sáng thứ bảy anh lại có một cuộc họp.
Xe của Giang Khác Chi đã bị Victor tè lên làm bẩn phải đem đi rửa sạch, vì vậy Chung Hi đã lái xe đưa anh đến cổng công ty. Vẫn giống như trước, xe đậu cách công ty một dãy nhà.
“Hôm nay anh làm gì?” Chung Hi hỏi.
Buổi sáng cô có một buổi diễn tập.
Giang Khác Chi buổi sáng có một cuộc họp, anh nói: “Không có gì đặc biệt, vẫn giống như ngày hôm qua.”
Chung Hi từ bả vai anh kéo xuống một sợi tóc đen dài, nói với anh: “Hửm, tóc em rơi trên người anh lúc nào đây? Chúng ta nói trước rồi nha, anh đừng đến xem em diễn tập, trước giờ anh không tới, bây giờ đột nhiên tới, chắc chắn sẽ có người lại bát quái linh tinh.”
Giang Khác Chi nhìn vào mắt cô, “Đã biết.”
Chung Hi không nhịn được mà véo mặt anh, chu môi hôn anh một chút, “Phải ngoan nha.”
Giang Khác Chi quay mặt sang một bên, “Em xem anh là Victor à?”
Chung Hi lườm anh, “Này, anh thấy em hôn miệng Victor khi nào chưa?”
Cả hai trò chuyện và cười đùa một lúc rồi Giang Khác Chi bước xuống xe.
–
Bởi vì là sự kiện lớn của ngành, đơn vị tổ chức đã huy động các công ty liên quan đến để toàn bộ nhân viên tham gia, thực chất là để hỗ trợ hậu trường.
Trong công ty của Chung Hi, tất cả nhân viên tham gia buổi diễn tập đều phát lương vào buổi chiều.
Bốn giờ ba mươi phút chiều, Hồ Thành ngồi vào bàn làm việc nhìn công ty trống không, thở dài. Ngày hôm nay cậu ta ở trong phòng làm việc của Giang Khác Chi muốn hỏi mấy lần nhưng lại thôi.
Lần cuối cùng, Giang Khác Chi tháo mắt kính xuống, xoa lông mày, nghiêm túc nhìn cậu ta.
Hồ Thành từ lâu đã quen với phong cách của Giang Khác Chi, cậu ta vẻ mặt cũng không có thay đổi, “Giám đốc Giang, ở công ty bây giờ không có bao nhiêu người, anh không thấy chán sao?”
Giang Khác Chi lần thứ hai đeo kính mắt vào, anh làm sao có thể cho rằng tên này có thể nói ra điều gì đó có ích chứ.
“Cậu chán à? Vậy, cậu muốn tôi cùng chơi với cậu?”
Hồ Thành bị một câu này làm cho hoảng sợ, vội vã xua tay, “Không phải, anh cũng không tò mò sao?”
Cậu ta nói xong lại nhìn ra phòng khách trống trải hiu hắt, lại thấp giọng nói: “Hôm nay giám đốc Chung của anh đi diễn thuyết đấy, lẽ nào anh không muốn đi xem cô ấy trông như thế nào sao?”
Giang Khác Chi im lặng, đôi mắt sắc bén nhìn cậu ta chằm chằm.
“Tôi thề tôi chưa nói cho ai bí mật đó cả !”
Có trời mới biết lúc này Hồ Thành đang ngạt thở muốn chết.
Giang Khác Chi cúi đầu suy nghĩ: “Cậu rất muốn đi xem?”
Hồ Thành vẻ mặt chân thành: “Tôi muốn đi để học hỏi.” Tất cả các bộ phận của công ty đã nghỉ hết cả rồi, sao mình phải khổ sở ở đây làm báo cáo chứ? Cậu cũng muốn đi chơi.
Nói xong, cậu lại Giang Khác Chi: “Giám đốc Giang anh nghĩ sao? Anh chỉ cần nói tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Tuy nhiên, Hồ – tưởng phải tốn nước bọt thuyết phục một phen – Thành không ngờ rằng Giang Khác Chi lại dễ đáp ứng như vậy.
Khi hai người đến nơi, hội nghị đã tiến hành được một nửa.
Hồ Thành đỗ xe xong, lên tầng hai của hội trường, từ xa đã thấy Giang Khác Chi không có đi vào, chỉ là đứng dựa trước cổng.
Chậc chậc, cậu chẳng hiểu nổi ông chủ mình đứng đây tỏ ra thâm tình cho ai xem.
Chỉ nghĩ được vậy, Hồ Thành nhanh chóng bị tiếng nói trong sân khấu thu hút.
Một giọng nữ trong trẻo phát ra từ loa lớn, Hồ Thành cũng đã đi tới phía sau Giang Khác Chi, đứng đó nhìn về phía hội trường, người đang cầm micro nói quả nhiên là Chung Hi.
Hồ Thành nhìn chằm chằm một hồi, chân thành nói: “Giám đốc Chung thật sự rất lợi hại.”
Cô ấy là người trẻ tuổi nhất tham gia diễn thuyết, không luống cuống một chút nào, trên tay không có bản thảo nhưng vẫn rất liền mạch, nói chuyện hài hước, thỉnh thoảng còn khiến khán đài có tràng cười vang.
Giang Khác Chi nghe vậy, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng trong đáy mắt lại chất chứa dịu dàng ai nhìn cũng có thể thấy được.
“Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy chính là như thế này.”
Cô có sự tự tin và điềm tĩnh trong mọi cử chỉ, dường như trong người cô có một khí chất quật cường, không điều gì có thể ảnh hưởng đến cô ấy.
Hồ Thành ngay lập tức nghe thấy mùi thơm của dưa, trước giờ cậu ta vẫn cho rằng giám đốc Giang luôn thấy giám đốc Chung chướng mắt, nên lúc nhìn thấy nhau mới như thù giết cha mẹ vậy. Vì sao cái giọng điệu này của giám đốc Giang, không giống cậu ta nghĩ vậy.
Giang Khác Chi từ xa nhìn Chung Hi dưới ánh đèn sân khấu, nhớ lại ký ức.
Khi đó anh vừa tròn sinh nhật hai mốt tuổi, ban đầu anh theo học LBS MBA ở Anh quốc, sau đó lại học trao đổi HEC ở Pháp.
Hạ cánh ở Pari vào thứ sáu, họ để hành lý vào CROUS* đã được sắp xếp sẵn, dùng bữa trưa nhanh rồi đến trường.
“Chúng tôi chỉ đến đấy tham quan, bỗng mấy học sinh đi cùng tôi đột nhiên dừng lại trước cửa sổ của một lớp học. Cậu ta bị thu hút bởi không khí bên trong lớp học đó.”
Hồ Thành nhịn không được mà cắt ngang lời anh, “Tôi hỏi ngu một chút, anh hiểu tiếng Pháp sao?”
Giang Khác Chi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, “Đáng tiếc, lớp đó dạy bằng tiếng Anh.”
Hồ Thành hiểu ý, ra hiệu cho anh tiếp tục.
“Họ đang thảo luận về sự ô nhiễm môi trường toàn cầu. Không khí trong lớp học rất tốt. Một cậu bé tóc vàng nói rằng cậu ấy đã nghe nói chất lượng không khí của Trung Quốc kém, và thủ đô còn ô nhiễm hơn.”
Hồ Thành lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Sau đó giám đốc Chung đi tới đánh cậu ta?”
Giang Khác Chi không để ý tới lời nói của tên ngốc đứng cạnh mình, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn vì người trong ký ức của anh.
“Tôi thấy cô ấy giơ tay với giáo viên, tay phải vẫn nhập bàn phím máy tính, cô ấy đợi đến khi giáo viên cho phép rồi mới nói.”
Giang Khác Chi không ngờ rằng, cho tới ngày hôm nay anh vẫn có thể nhớ được động tác gõ bàn phím của cô, nhẹ nhàng thanh thoát, giống như một con bướm vậy.
Giang Khác Chi lúc đó cho rằng, cô sẽ rất háo hức mà trả lời.
“Thực ra giọng nói của cô ấy còn có chút non nớt, nhưng cả người rất bình tĩnh, lời nói rõ ràng. Cô ấy nói mình sẽ không có căn cứ mà nói rằng chất lượng không khí ở Paris không tốt. Ngay sau đó, cô đưa ra một đống chứng cứ số liệu để đánh giá mức độ ô nhiễm không khí được công nhận bằng quốc tế. Ở hạng mục nào Paris cũng cao hơn Bắc Kinh. Rồi cô ấy nói đây chỉ là những số liệu lạnh như băng xong liền mượn nữ sinh đằng trước bông và nước tẩy trang.”
Hồ Thành vốn dĩ muốn hỏi, chỉ số cao đồng nghĩa với việc ô nhiễm nghiêm trọng hơn, nghe tiếp quả nhiên là như vậy.
Giang Khác Chi vẫn nhớ rõ ràng, lúc đó Chung Hi có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Bởi vì tối hôm qua soirée* nên sáng nay em dậy trễ. Trước khi đi học chỉ kịp đánh răng rửa mặt, thậm chí mỹ phẩm chăm sóc da còn chưa thoa.”
Nói xong, cô nhẹ nhàng lau miếng bông trên mặt mình, sau đó đưa mặt cho mọi người xem, ai cũng nhìn thấy màu nâu nhạt trên đó, Hồ Thành vẻ mặt cũng không ngờ tới.
Giang Khác Chi nói: “Cuối cùng, cô ấy mỉm cười và nói, ‘Tôi yêu Paris, tôi cũng sẵn sàng vì nơi này mặt đầy bụi cũng không sao.’”
Hồ Thành nghe xong thì vỗ tay liên hồi, cứ như cậu ta có thể hình dung ra nụ cười của Chung Hi vậy, hoạt bát, có hơi khiêu khích, song cũng lại vô cùng khéo léo.
“Khi đó giám đốc Chung dũng cảm như vậy sao? Cô ấy không sợ người Pháp sẽ xa lánh cô ấy à?”
Giang Khác Chi lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, “Không, cô ấy vừa dứt lời giáo sư và học sinh trong lớp ấy đều vỗ tay, kể cả cậu bạn tóc vàng vừa nãy cũng không kiêu ngạo nữa. Tất cả đều đồng tình với những lời nói và hành động nói có sách mách có chứng này.”
Trong số những người đó, cũng bao gồm cả Giang Khác Chi hai mươi mốt tuổi kia.
Anh nhìn khuôn mặt rực rỡ trên giảng đường, gần như trùng lặp với Chung Hi mười tám tuổi trong trí nhớ của anh.
“Sau đó anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên sao?” Hồ Thành đã tiêu hóa được sự thật này.
Chung Hi phát biểu xong bước xuống đài, Giang Khác Chi chăm chú nhìn vào cô khi cô bước xuống bậc thang, cô không có phát hiện ra anh, Giang Khác Chi vì vậy mà có chút ngần người.
“Không, chỉ là cảm kích.” Anh cau mày.
Hồ Thành không tin, chỉ tiếp tục hỏi: “Nhưng tại sao sau khi trở về Trung Quốc, hai người lại làm như vậy chứ?”
Cứ như thể anh rất ghét cô ấy.
Giang Khác Chi hạ tầm mắt xuống, một lát sau, anh nói với Hồ Thành: “Bên kia còn có chỗ ngồi, cậu đi xem đi, tôi đi đây.”
“Được rồi.” Hồ Thành có chút thất vọng.
Giang Khác Chi đứng một mình trước cửa hội trường, kỳ thực anh vẫn muốn hiểu tại sao mình lại nói với Hồ Thành về những chuyện đã lâu phủ đầy bụi này.
Anh nhìn theo bóng lưng Chung Hi mỉm cười, có lẽ, cứ một mình khư khư giữ lấy bí mật luôn có chút cô đơn.
*CROUS: Có thể hiểu là nhà trọ của sinh viên đại học Pháp.