Chung Hi tắt món đồ chơi đi, chống tay xuống đất đứng lên, nơi phía dưới ngập ngụa toàn nước.
Tại sao trước đây dùng đồ chơi lại không sung sướng như vậy nhỉ? Là bởi vì địa điểm chưa đủ kích thích sao?
Nhưng mà dù vừa rồi khoái cảm cao trào khá mạnh, nhưng chẳng được lâu. Nếu như là người đàn ông vừa dùng đồ chơi vừa làm cô theo cách mà cô muốn, chắc hẳn sẽ càng vui vẻ hơn. Tiếc thật!
Nói đến đàn ông, Chung Hi không thể không đối mặt với tình hình hiện tại của chính mình. Ở nơi này không có người gã nào có thể làm tình cùng cô, chỉ có anh Giang, cái người mà đến việc nói với cô một câu thôi cũng thấy khó khăn rồi.
Nghĩ tới đây thì cô mới sực nhớ tới rồi liếc ra ngoài lều một cái. Đúng vậy, không có dã thú, cũng chẳng có Giang Khác Chi. Thủ dâm bị người khác trông thấy, sự việc mất mặt như vậy lại không xảy ra trên người cô.
Nhìn một vũng nhầy nhụa giữa hai chân, Chung Hi quyết định mang món đồ chơi kia ra bờ biển rửa sạch, nhân tiện tắm biển luôn.
Cô an ủi tâm tình mình một chút, chí ít cứ coi nơi này như một trung tâm trị liệu trên biển là được.
Người ta từng có một câu nói rất hay: Chỉ cần trong tâm có biển, thì đâu đâu cũng là Maldives.
Có điều cô cũng không chắc về độ sâu của nước biển ở Maldives này, ngộ nhỡ bị chìm thì cô cũng không thể trông chờ mấy con cua sẽ hô hấp nhân tạo cho mình đâu.
Vì vậy mà cô chỉ chuẩn bị rửa ráy qua phần thân dưới ở nơi gần bờ.
Chung Hi vén chiếc váy liền thân lên, quấn quanh eo mình rồi bắt đầu rửa sạch hai bên đùi, cô đặc biệt đến một nơi cách xa chỗ đánh răng buổi sáng, nếu không sẽ luôn có cảm giác mình dùng dịch lỏng để đánh răng…..
Giữa trời nắng chói chang, Chung Hi nhìn ánh nắng chiếu xuống da, thật là mịn màng trơn bóng, cô lại cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước biển, dù cho chẳng trang điểm thì vẫn rất xinh đẹp, sorry?
Chung Hi thừa nhận rằng thật ra cô là một người rất tự tin, cô vô cùng hài lòng với toàn bộ cơ thể của mình.
Sự hài lòng này tuyệt đối không giống với mấy người tự tin thái quá với chính mình, Chung Hi cho rằng bản thân cũng rất là có tiền đồ đấy.
Dù là Trung Quốc và Pháp là những nơi có thẩm mỹ hoàn toàn khác nhau, cô vẫn là một mỹ nhân chẳng phải bàn cãi.
Đôi mắt của Chung Hi thuộc kiểu mắt hồ ly điển hình, đầu mắt hướng xuống, phần đuôi hơi nhếch lên, không ít bạn học người Pháp của cô đều nói rằng thích đôi mắt của cô, trông rất quyến rũ. Môi trên của cô hơi vểnh lên, giống như một cánh hoa tròn trịa.
Tất nhiên vẻ bề ngoài là của cha mẹ cho, chẳng tính là gì. Năng lực nghiệp vụ của cô hoàn toàn không thua ngoại hình, thậm chí bởi vì tướng mạo và giới tính, cô càng phải bỏ ra nhiều hơn so với đàn ông mới có thể nhận được sự công nhận của người khác.
Không biết có nên cảm ơn nền giáo dục bắt buộc chín năm của Tổ quốc hay không. Môn toán của cô ở trường đại học Pháp quả thật là trình độ không phải dạng vừa.
Mấy cậu thanh niên ra nước ngoài cùng đợt với cô, ở nước ngoài tiêu tiền như nước, trốn học chơi game không biết ngày đêm, thấy cô nói tiếng Pháp sẽ cười nhạo cô phát âm kém, Chung Hi cũng chẳng thèm nhìn đến bọn họ. Tỷ lệ tốt nghiệp của người nước ngoài trong chuyên ngành của cô rất thấp, nhưng cô đã dùng thành tích xếp thứ ba mà tốt nghiệp.
Cô nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi, một cô gái như cô, nhìn thấy một cô gái đẹp ở công ty còn không nhịn được mà nói chuyện nhẹ nhàng. Còn cái thái độ của Giang Khác Chi đối với vẻ đẹp chết người của cô thì lại là ý gì chứ?
Tính ra, nếu như lúc đầu Giang Khác Chi bình thường một chút thì cô cũng chỉ coi anh ta là một tảng băng mang vẻ đẹp trai đáng được tán thưởng mà thôi. Thêm nữa là trước nay Chung Hi cũng chẳng muốn chủ động theo đuổi bất kỳ người đàn ông nào, cho nên chút sự tán thưởng kia cũng không có ý nghĩa thực sự.
Nhưng hiện tại, người đàn ông này lại vô duyên vô cơ trốn tránh cô, vậy thì lại khác, điều này đã hoàn toàn khơi dậy sự tò mò và thách thức sự ham muốn đáng chết của cô.
Đặc biệt là khi bị bắt buộc sống chung trên một hòn đảo, bỏ qua cái thái độ của anh ta thì thậm chí anh ta còn là một người rất đáng tin cậy đó chứ.
Phiền quá đi.
Chung Hi tắm rửa xong, chân vẫn còn đứng trong nước, vừa bực bội bất bình vừa đi về phía chiếc lều. Đột nhiên có cảm giác nhồn nhột từ ngón chân truyền đến. Cô cho rằng đó là một thứ gì đó đáng sợ lắm, vừa cúi đầu nhìn hoá ra là một con cua.
Sau khi thỏa mãn về tình dục, theo lý thì sự thèm ăn đáng lẽ ra không tăng lên mới đúng.
Cô nhìn về phía khu rừng, người đàn ông đó vẫn chưa quay lại.
Cô ngồi xổm xuống, con cua tròn trịa mập mạp, cho dù được vỏ cứng bao bọc, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấy đầy ắp trứng bên trong. Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
——–
Giang Khác Chi để lại con dao quân đội của Thụy Sĩ lại cho Chung Hi, trên đường đều dùng con dao nhỏ khắc kí hiệu lên trên cây, điện thoại không chút tín hiệu, nhưng vẫn có thể dùng la bàn, anh luôn đi về phía đông của khu rừng.
Cây trong rừng vừa cao vừa rối, càng đi sâu vào trong lâu lâu lại nghe thấy tiếng chim kêu thảm thiết trên đỉnh đầu, anh càng cảm thấy không đưa Chung Hi đi là một lựa chọn đúng đắn. Hành động của Giang Khác Chi đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn bị mấy cành cây chìa ra đâm vào.
Anh đã đi hơn một tiếng mà vẫn chưa thể đi ra khỏi rừng cây đó.
Tối qua, bởi vì môi trường xung quanh và cả một số nguyên nhân từ con người, Giang Khác Chi căn bản không hề ngủ, dù là một giấc ngủ ngắn cũng không có, ăn xong nửa miếng bánh, cảm giác buồn ngủ đã giảm bớt phần nào, anh không thể để thể lực của mình hoàn toàn kiệt quệ, cũng nhận ra rằng cứ đi thế này cũng sẽ không có đường ra ở phía đằng kia, anh quyết định quay đầu.
Dẫu sao thì cũng có người đang đợi anh, dù anh có bằng lòng hay không thì sự thật vẫn là như vậy.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên Giang Khác Chi bị kẹt lại một chỗ do tai nạn, hai năm trước, khi anh đi công tác ở Mỹ cũng từng trôi dạt trên biển những ba ngày trời, cho đến khi được lực lượng cứu hộ hộ giải cứu.
Có điều là khi đó anh chỉ có một mình.
Hiện tại, có một người gặp chuyện trên du thuyền của mình, anh có trách nhiệm không thể chối cãi đối với cô ấy.
Nhân lúc vẫn còn chút sức lực, sau khi dựa vào thân cây để bổ sung tí nước rồi anh bắt đầu quay lại.
Giang Khác Chi xuất phát lúc chín giờ, trong hai giờ đồng hồ anh dựa theo các kí hiệu dọc đường đi ra khỏi khu rừng, chẳng có một ai trong tầm nhìn.
Điều này khác với sự hiểu biết của anh về Chung Hi từ trước đến nay.
Nơi nào có cô luôn luôn tràn ngập tiếng huyên náo.
Anh nhìn về phía du thuyền, không biết có phải cảm giác sai hay không, nó dường như bị gió biển thổi dạt ngày càng gần bờ rồi.
Chỉ có điều, dải ruy băng trắng tung bay ở trên boong tàu kia là gì?
Anh không nghĩ nhiều, đi gần về phía lều.
Cửa lều đã kéo lên một nửa, Giang Khác Chi đứng ở bên cạnh, không nhìn vào bên trong.
Sau khi nghĩ một lúc, anh lên tiếng.
“Chung Hi.”
Anh vốn định nói với cô rằng hôm nay anh không đi ra khỏi rừng được, sáng mai anh sẽ thử đổi hướng khác xem, nhưng bên trong lại chẳng lấy một tiếng trả lời.
Giang Khác Chi đoán rằng có thể là cô đang ngủ hoặc là đang ở trên du thuyền. Anh định xoay người, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một chiếc váy, đó là chiếc váy cô vẫn mặc sáng nay và cả con dao quân đội Thụy Sĩ cũng nằm ở bên cạnh.
Vẻ mặt Giang Khác Chi cứng lại.
Anh cau mày, động tác cúi xuống rất nhanh, nói một tiếng “Tôi đi vào đấy” rồi kéo mành ra.