Ẩn ở trong bóng tối, Ly Ương nắm chặt hai tay, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay dính những vết máu nhỏ, cũng không cách nào làm giảm đi được đau đớn trong lòng. Vì sự tình gì cho tới bây giờ nàng vẫn không cách nào buông tha như vậy?
Trong đình bạch ngọc cách đó không xa, Phượng Hề ôm Nhân Phi trong ngực mình, tiến tới bên tai nàng nhẹ nói cái gì, chọc cho Nhân Phi vốn đã cười vui càng cười đến sáng rỡ. Rồi sau đó Nhân Phi quay đầu, cười híp mắt không biết nói cái gì, Phượng Hề lại vui vẻ cười lớn. Nụ cười thỏa mãn mà càn rỡ như vậy, khi ở chung một chỗ với nàng chưa từng có. Bởi vì đối phương là Nhân Phi, cho nên hắn mới có thể cười đến không cố kỵ gì như thế. Đối với Phượng Hề mà nói, Nhân Phi cuối cùng vẫn khác.
Có lẽ, nàng cũng nên an tĩnh mà rời đi.
Vậy mà đợi đến thời điểm nàng kịp phản ứng, nàng đã đứng ở trước mặt bọn họ.
Vì vậy tiếng cười sang sảng trong nháy mắt tan mất ở trong không khí.
“Ly Ương.”
Ly Ương nghe được Phượng Hề đang gọi nàng, không lưu loát mà áy náy, không giống trước kia. Giống như giữa bọn họ, không thể trở về như trước được nữa.
“Ngươi đã đáp ứng ta.” Mặc dù biết sẽ nhận được đáp án thế nào, Ly Ương vẫn không nhịn được lên tiếng. Tựa như nàng từ lúc vừa mới bắt đầu liền dự liệu được kết cục như vậy, nhưng vẫn phấn đấu quên mình tung người nhảy một cái. Nhưng hắn đã bảo đảm.
“Thật xin lỗi.” Phượng Hề há miệng, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ còn lại ba chữ này. Hắn không muốn tổn thương nàng, chẳng qua là...
Đáp án đúng như trong dự liệu, tâm đã hoàn toàn bị xé rách đau đến độ khiến cho nàng cơ hồ khó có thể chịu đựng. Nuốt xuống luồng ngai ngái xông lên cổ họng, Ly Ương cũng cười, cánh môi không đỏ thắm tách ra nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ hoàn toàn trái ngược lại với tâm tình.
“Không sao.” Ly Ương nhướng mày, tầm mắt chuyển sang Nhân Phi vẫn an tĩnh ngồi ở bên cạnh Phượng Hề, quan sát trên dưới một phen hỏi, “Chỉ bất quá, Phượng Hề, ngươi xác định nàng chính là Nhân Phi sao?”
Phượng Hề cau mày, đối với quan sát không che dấu chút nào của Ly Ương có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Nhưng, tại sao ngươi xác định được? Diện mạo? Tính tình? Hoặc là, trí nhớ? Một người đột nhiên nhô ra, ngươi cứ lèm nhèm nhận nàng chính là Nhân Phi, ngộ nhỡ nhận lầm thì sao?” Nói tới chỗ này, lời nói của Ly Ương vừa chuyển, chỉ vào Nhân Phi nói, “Hơn nữa, ta rốt cuộc cảm thấy nàng không phải là Nhân Phi.”
“Ly Ương, đừng hồ nháo.” Giọng nói của Phượng Hề đã không còn ôn hòa như vừa rồi, trong lời nói là nghiêm nghị khó được, “Nàng chính là Nhân Phi, ta sẽ không nhận lầm.”
Ly Ương cười khổ, nàng không phải là hồ nháo, nàng thật sự cảm thấy như vậy.
“Kiếm Mạc Vấn?” Nhân Phi vẫn trầm mặc chợt mở miệng nói.
Không chờ cho Ly Ương có phản ứng, nàng đã tiến lên mấy bước, kiếm Mạc Vấn bên hông bị đoạt. Trong nháy mắt, Ly Ương rõ ràng cảm nhận được phản kháng và bất an của kiếm Mạc Vấn. Vậy mà một giây kế tiếp, khi nó bị Nhân Phi nắm trong tay rồi, tâm linh cảm ứng hoàn toàn biến mất, Ly Ương cũng không cảm giác được bất kỳ tâm tình nào của kiếm Mạc Vấn nữa.
Trong lòng Ly Ương trầm xuống, phi thân tiến lên, mong muốn đoạt lại kiếm Mạc Vấn, lại bị Phượng Hề ngăn lại.
Bị ngăn cản trở về tại chỗ, Ly Ương tức giận chỉ vào kiếm Mạc Vấn trong tay Nhân Phi, hét lớn: “Đó là kiếm của ta!”
“Kia vốn là bội kiếm của Nhân Phi.”
Khẩu khí bình thản của Phượng Hề khiến cho Ly Ương ngẩn ra, cặp mắt yên tĩnh thoáng chốc mở lớn hơn, trải qua đủ loại biến chuyển không có chút nguyên nhân nào hiện lên ở trước mắt của nàng như thủy triều. Phượng Hề đột nhiên xuất hiện lại, còn có những ngày kia cẩn thận thử dò xét, nàng vẫn luôn không có dũng khí đi tìm tòi nghiên cứu. Hôm nay, nàng đã hiểu, hiểu được hoàn toàn.
Thì ra, tất cả bất quá là bởi vì một thanh kiếm, một thanh bội kiếm của Nhân Phi.
Ly Ương đột nhiên cảm thấy thật buồn cười. Bất luận là chính nàng, hay là đoạn tình cảm này, thậm chí là Phượng Hề.
Chẳng qua nghĩ đến kiếm Mạc Vấn từ đâu tới, tâm Ly Ương cũng hoàn toàn trầm xuống. Ly Ương không phải là đứa ngốc, ngược lại, nàng rất thông minh. Những người và chuyện kia nàng vốn không muốn suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cứ trần trụi hiện ra ở trước mặt. Tâm, thật lạnh, lạnh giống như ở trong hàn băng ngàn năm. Bạch Nhiễm, ngươi có thể nói cho ta, đây là tại sao không?
Luồng ngai ngái mới vừa cố đè xuống lại xông lên cổ họng lần nữa, lúc này mới kéo suy nghĩ của Ly Ương về.
“Nếu, ngươi đã đợi được Nhân Phi của ngươi, ta sẽ không trở lại quấy rầy ngươi.” Vừa mở miệng, Ly Ương mới phát hiện thanh âm của mình trở nên khàn khàn, nhưng nàng vẫn tiếp tục chậm rãi nói, “Ngươi yên tâm, ta đã nói nhất định sẽ làm được.”
Này, chính là kết thúc của nàng.
Nàng thích hắn, thật liều lĩnh. Nhưng có vài thứ, nàng vẫn muốn duy trì.
Xoay người rời đi, Ly Ương lại thấy được Bạch Nhiễm mới vừa chạy đến. Tất cả lo lắng và vội vàng đều viết ở trên mặt, bộ dạng phong trần mệt mỏi một trời một vực với hắn trong ngày thường.
Nhưng tâm Ly Ương, lại bỗng dưng rét lạnh. Lạnh lẽo từ ngón chân nhọn lan tràn quanh thân, nhắc nhở Ly Ương những sự thật nàng không muốn đối mặt kia. Ly Ương không biết nàng đến tột cùng là thất vọng nhiều, hay là tức giận nhiều, hoặc là còn có một chút khiếp đảm. Nàng sợ đối mặt chuyện thực. Bạch Nhiễm, tại sao người kia là ngươi?
Ánh mắt thất vọng lại oán giận của Ly Ương khiến cho tâm Bạch Nhiễm chợt trầm xuống, nàng đi về phía hắn, trong nháy mắt gặp thoáng qua.
“Bạch Nhiễm, ta quả thật chưa bao giờ biết ngươi.” Nguyên tưởng rằng chưa từng hiểu rõ, nhưng không nghĩ... Sớm chiều chung đụng mấy chục năm thì như thế nào? Người như vậy, nàng sao có thể hiểu? Ly Ương cười khổ, cả cảm giác đau ở trong tâm cũng không có.
“Tiểu Bạch.” Bạch Nhiễm quay người lại, bắt được tay Ly Ương, vừa muốn nói gì, lại phát hiện Ly Ương thẳng tắp té xuống. Tiếp được Ly Ương, đưa tay lên cổ tay Ly Ương, giữa lông mày Bạch Nhiễm căng thẳng, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Ôm lấy Ly Ương, Bạch Nhiễm đưa ánh mắt nhìn về trong đình hết sức bén nhọn, nhưng ngay sau đó lại cười. Hắn không phải nên cảm tạ người kia sao? Nếu không phải là người kia tổn thương nàng sâu như thế, hắn làm sao thấy rõ tim của mình?
“Nhân Phi, hôm nay ngươi trở lại, chúng ta cũng nên đi Thiên Sơn thăm Trọng Túc.” Đợi đến sau khi Bạch Nhiễm rời đi, Phượng Hề xoay người nói với Nhân Phi, “Đợi đến lúc từ Thiên Sơn trở lại, chúng ta sẽ thành thân.”
Nhân Phi vuốt ve kiếm Mạc Vấn vẻ mặt cứng đờ, lại lập tức cười lên tiếng: “Được. Ngày mai lên đường được không? Hôm nay ta có chút mệt mỏi.”
“Ừ.” Phượng Hề đắm chìm trong suy nghĩ của mình không chút nào chú ý tới biểu hiện không thích hợp của Nhân Phi, thuận miệng lên tiếng. Lời của Ly Ương mặc dù có chút hồ đồ, nhưng vẫn khiến cho Phượng Hề nảy ra thêm một ý định.
Nhân Phi nói, nàng là sen trắng trong ao biến thành. Bởi vì lúc chuyển thế cơ hồ hao hết tinh phách Tuyết Liên, thần hồn bị thương nặng, cho nên trí nhớ của nàng cũng phá thành mảnh nhỏ, có chút nhớ, có chút đã quên mất. Ít nhất hôm nay xem ra, tất cả đều không có bất cứ vấn đề gì. Quên đi, chờ đến Thiên Sơn, gặp Trọng Túc, tự nhiên có thể công bố tất cả. Nghĩ tới đây, Phượng Hề liền thở phào nhẹ nhõm.
Đỉnh Thiên Sơn, nơi cực hàn, Trọng Túc vốn ở trong hàn băng nhắm mắt tĩnh tu bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt như mực lưu chuyển qua ánh sáng ngưng trọng. Bấm ngón tay tính toán, mặt quan tài vạn năm không thay đổi của Trọng Túc rốt cục xuất hiện một tia vết rách.
Nên tới, luôn phải tới.
Nhưng đó là muội muội duy nhất của hắn, hắn làm sao thả xuống được?
Suy nghĩ một chút, Trọng Túc khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn là đứng dậy xuống núi.
***
Lau mồ hôi dưới góc cằm, đẩy thần lực kéo dài không ngừng khiến cho Bạch Nhiễm có chút mệt mỏi. Bất quá giờ phút này, hắn rốt cục có thể thở ra một hơi. Tâm mạch bị thương nặng, thần hồn không yên, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế. Hắn thương tổn ngươi nặng vậy sao?
Đích thân hắn đẩy nàng về phía người khác, quay đầu lại vừa đả thương nàng vừa khổ mình. Ánh mắt của nàng ngay lúc đó, hắn làm sao không hiểu? Tâm ý đúc kết này, sợ là khó có thể giải khai. Hơn nữa, hôm nay sao hắn lại có thể nói cho nàng biết chân tướng? Sợ chỉ sợ, tương lai hiểu lầm nặng nề, khó khiến cho nàng tin tưởng nữa. Nghĩ tới đây, nếp nhăn ở lông mày Bạch Nhiễm càng thêm rõ ràng, trong mắt chìm đen như mực có hỗn hợp cảm xúc khó nói lên lời.
Khi Ly Ương tỉnh lại, Bạch Nhiễm đang ngồi ở bên giường, đưa tay chồng cằm lẳng lặng nhìn nàng. Nhìn chăm chú lặng yên trầm tĩnh sâu như vậy, sau khi nàng mở mắt cũng không có dừng lại, mà Ly Ương cũng không có nói chuyện, chẳng qua là bình tĩnh nhìn lại hắn.
“Tỉnh?” Qua một hồi, Bạch Nhiễm mím môi cười yếu ớt, trước khi Ly Ương trả lời, liền bưng một chén thuốc đen thùi lùi đến trước mặt nàng. “Tỉnh nên uống thuốc đi.”
Hắn nói chuyện đương nhiên, giống như mọi thứ cũng nên như vậy. Như chuyện đương nhiên, khiến cho Ly Ương trong lòng không hiểu, oán khí, thất vọng, thậm chí là hận đều bạo phát ra.
“Ầm ——” chén thuốc bị Ly Ương ném lên mặt đất, nước thuốc màu đen văng lên rơi vào trên áo dài màu xanh lơ của Bạch Nhiễm.
Trong nháy mắt, không khí đọng lại trầm thấp đến mức khiến cho người khó có thể hô hấp.
Bạch Nhiễm vẫn không nhúc nhích, duy trì động tác bưng thuốc vừa rồi, thậm chí nụ cười yếu ớt bên mép cũng không có biến mất. Ly Ương cũng không có động đậy, cặp mắt thẳng tắp nhìn về ánh mắt của hắn, dùng hết toàn lực muốn xem rõ ràng người trước mắt.
“Đừng cáu kỉnh, ta sẽ nấu một chén khác cho ngươi.” Qua một lúc lâu, Bạch Nhiễm thở dài. Hắn thật bình tĩnh lạnh nhạt, tất cả chuyện vừa rồi, giống như cái gì cũng không có xảy ra.
Lại là thế này. Tâm Ly Ương, đã không có tri giác, nhưng vẫn cảm thấy từng tia lạnh lẽo tận xương.
“Bạch Nhiễm, tại sao muốn làm như vậy.” Khi hắn đứng dậy rời đi, Ly Ương lên tiếng hỏi.
Chỉ cần ngươi giải thích, ta liền nguyện ý nghe. Chỉ cần ngươi chịu nói, ta liền nguyện ý tin. Bạch Nhiễm, đừng để cho ta thất vọng.
Dùng sức kéo lấy chăn gấm trong tay, Ly Ương chỉ hy vọng người đối diện có thể cho mình một câu trả lời. Nhưng người kia không có dừng bước lại, thậm chí không có nửa điểm dừng lại, chỉ làm như không nghe được gì cả, đi ra khỏi phòng.
Ly Ương ngã ngồi tại nguyên chỗ, quanh thân chỉ còn lại lạnh lẽo thấu xương.
Bạch Nhiễm, tại sao, tại sao muốn làm như vậy...
Ly Ương ôm hai chân, tựa đầu chôn thật sâu vào. Nàng nguyên tưởng rằng, thật là buồn cười.
Không muốn tạm biệt hắn, muốn rời khỏi, lại bị hai tiên tỳ canh giữ ở cửa cản lại.
Vô lực ngồi tê ở đầu giường, Ly Ương nhắm cặp mắt, khóe miệng hiện lên một mạt trào phúng. Bạch Nhiễm thật sự hiểu nàng rất rõ, cái gì cũng đoán chắc. Nàng lại là càng ngày càng không hiểu hắn. Hoặc là nói, nàng - đứa ngốc này - chưa từng hiểu hắn.
Đó là một người đã từng khiến nàng toàn tâm tín nhiệm...
Nghe được thanh âm cửa phòng mở ra lại đóng lại, tiếng bước chân quen thuộc, Ly Ương biết là Bạch Nhiễm trở lại. Nhìn, nàng ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng biết rõ đến tận xương tủy, thế nhưng nửa phần cũng xem không hiểu tim của hắn. Nghĩ tới đây, nụ cười trào phúng diêm dúa lẳng lơ lượn quanh bên mép Ly Ương lại lan tràn ra, hai mắt nhắm chặt càng thêm không có ý tưởng mở ra.
Nàng không muốn tạm biệt hắn.
“Không muốn uống thuốc?” Bạch Nhiễm ngồi vào mép giường, tựa hồ căn bản không có nhận thấy được kháng cự trầm mặc của Ly Ương, chỉ xem nàng là giận hồn như trước kia, không chịu uống thuốc.”Tâm mạch bị thương nặng, thần hồn không yên. Tình huống hôm nay của ngươi, không uống thuốc không được.”
Thấy Ly Ương không có bất kỳ phản ứng, bộ dáng cũng không định cho hắn bất kỳ đáp lại, Bạch Nhiễm than nhẹ một tiếng, “Tiểu Bạch, thuốc này ngươi nhất định phải uống. Hoặc là, ngươi muốn ta đút ngươi?”
“Thật không chịu tự uống? Vậy ngươi cũng không nên hối hận.” Bạch Nhiễm nhướng nhẹ lông mày, nhìn Ly Ương quật cường không chịu cúi đầu trước mắt, lên tiếng nhắc nhở nàng lần nữa.
Lông mi dài khẽ run, Ly Ương từ chối, cuối cùng quay đầu uốn éo hướng bên kia.
“Tiểu Bạch....” Cự tuyệt không tiếng động, khiến cho con ngươi màu mực của Bạch Nhiễm càng thêm sâu mấy phần, trầm giọng kêu lên. Vậy mà cảnh cáo có chút bất đắc dĩ như vậy, chẳng qua là khiến cho Ly Ương càng nghiêng đầu đi.
Một phòng yên tĩnh, Ly Ương chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, còn có tiếng hô hấp của hai người. Nhắm cặp mắt thật chặt, bởi vì khẩn trương mà khẽ phát run, trầm mặc lâu dài khiến cho nàng theo bản năng ngừng hô hấp.
Rốt cuộc, Ly Ương nghe được thanh âm Bạch Nhiễm đứng dậy và bưng chén thuốc lên, thần kinh căng thẳng mới thoáng thả lỏng xuống. Khi Ly Ương cho là hắn muốn rời đi, môi hơi lạnh liền nóng nước thuốc, lật nghiêng tất cả giác quan của Ly Ương.
Bỗng dưng mở hai mắt ra, Ly Ương thấy được một đôi mắt đen như ngọc, thâm thúy sáng ngời đến tựa hồ muốn hút linh hồn của nàng vào. Hoa trên thế gian giống như tập trung vào đôi mắt này, thiên sơn vạn thủy cũng chống đỡ không hơn ánh sáng nhạt lưu chuyển trong con ngươi kia. Không che không cản nhìn chăm chú, trực tiếp thấy được đáy mắt của nàng. Một khắc kia, yên tĩnh như hết.
Thừa dịp Ly Ương thất thần, lưỡi dài lửa nóng linh xảo cạy môi của nàng ra, nước thuốc nóng tràn vào ngay sau đó, khiến nàng bất đắc dĩ vội vã nuốt xuống. Ly Ương giận dữ, muốn đưa tay đẩy hắn ra, lại phát hiện hai tay của mình chẳng biết lúc nào sớm bị hắn đè lại, không thể động đậy. Thuốc đã đút xong, nhưng môi Bạch Nhiễm không có chút ý tứ rời đi, ngược lại càng thêm được voi đòi tiên, cả nước thuốc lưu lại trong miệng, lưỡi của hắn dùng xu thế Ly Ương không cách nào trốn tránh tàn sát thổi quét mỗi một tấc thịt mềm trong miệng nàng.
Trong nháy mắt Ly Ương hung hăng cắn xuống, mùi máu tươi ở trong miệng hai người lan tràn ra. Bạch Nhiễm bị đau, mày căng thẳng, nhưng không có buông nàng ra như Ly Ương như đã đoán trước, ngược lại càng thêm tiến tới gần, nụ hôn này tiến một bước sâu hơn. Đầu lưỡi bị thương quấn chặt lấy đầu lưỡi chạy trốn tứ phía của Ly Ương, mang theo vài phần hung ác dây dưa, khiến cho Ly Ương cơ hồ hít thở không thông.
Đợi đến thời điểm Ly Ương sắp mất đi ý thức, Bạch Nhiễm mới buông môi của nàng ra, khiến cho nàng phải thở dốc.
“Nếu như ngươi còn không chịu tự uống, ta không ngại tiếp tục đút ngươi như vậy.”
Không đợi Ly Ương phục hồi tinh thần lại, lời lành lạnh của Bạch Nhiễm tới bên tai nàng. Hô hấp ấm áp ươn ướt mập mờ mơn trớn vành tai của nàng, khiến cho cả người Ly Ương giật mình một cái, hai tay mới vừa đoạt lại tự do chợt đẩy Bạch Nhiễm ra.
“Khốn kiếp!” Ly Ương tức giận vô cùng, đưa tay liền phất qua một bàn tay, lại bị Bạch Nhiễm đưa tay bắt được giữa không trung.
Giãy giụa không ra, Ly Ương chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm Bạch Nhiễm. Bạch Nhiễm nắm tay của nàng, giống như dù bận vẫn ung dung nhìn lại nàng. Lâu dài nhìn thẳng vào mắt, cuối cùng bại trận chỉ là Ly Ương.
“Ra ngoài.” Uống một hơi hết nước thuốc còn dư lại, Ly Ương cứng rắn ném xuống hai chữ, quay lưng lại không chịu nhìn Bạch Nhiễm một cái.
Nhìn lưng cứng còng của Ly Ương, còn có theo bản năng ôm chặt hai tay của mình, Bạch Nhiễm biết lần này mình làm quá.
Nghe được thanh âm đóng cửa, thân thể cứng ngắc của Ly Ương mới thả lỏng chút.